Hồng Điệp nhận thấy nam tử tóc đỏ đã đi vào trạng thái cuồng bạo, tính cảnh giác tự nhiên cũng thấp đi, đây chính là cơ hội mà nàng cần. Cơ hội duy nhất để cả hai thoát khốn!
Hồng Điệp liều mạng dùng chân khí trợ giúp Tiểu Bạch phá vỡ trói buộc rồi kéo theo hắn toàn lực bỏ chạy. Nam tử tóc đỏ tuy nói đang điên cuồng nhưng ứng biến cực nhanh, một tay huyễn hóa khói đen biến thành một bàn tay cực lớn chụp về phía hai người. Chiêu thức này giống hệt với chiêu thức yêu hậu dùng để đối phó với Hồng Điệp khi ở Man hoang. Kẻ này quả nhiên là sư phụ của cô ta!
“Lát nữa ta cản chân hắn, ngươi tìm cơ hội thoát thân. Không cần lo cho ta!” Tiểu Bạch thấp giọng nói.
Hồng Điệp vừa lôi kéo Tiểu Bạch chạy đi, vừa kiên quyết lắc đầu nói: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu, hơn nữa ta sẽ không bỏ bạn bè của mình ở lại đối mặt với nguy hiểm!”
Tiểu Bạch cười khổ một tiếng, rút tay về đẩy Hồng Điệp về phía trước, bản thân lại mượn lực bay ngược về phía sau. Thanh âm trầm thấp vọng lại:
“Không phải ta cuồng vọng cho rằng mình có thể chống lại tên đọa tiên kia, ta chỉ cần cầm chân hắn một lúc tạo cơ hội cho ngươi thoát thân thôi.”
Giờ khắc này Tiểu Bạch lại hiện nguyên hình lần nữa, gầm lên một tiếng lao về phía nam tử tóc đỏ. Giống như chúa sơn lâm không cho phép kẻ khác động đến uy nghiêm của mình, vuốt hổ sắc bén nhằm vào bàn tay được huyễn hóa từ khói đen khổng lồ trảo tới.
Tiểu Bạch không có người thân, từ khi sinh ra hắn đã cô độc một mình trong núi. Năm tháng trôi nhanh, ý thức của hắn dần phát triển. Hắn nhận ra mình khác biệt, không chỉ mạnh hơn những con yêu thú trong núi mà còn cô độc nữa. Những lúc nhìn thấy những con thú khác có đồng bọn, bầy đàn xung quanh, hắn cũng thèm khát có bầy đàn như vậy. Vì thế hắn ra nhập vào đàn yêu hổ trong núi, tuy rằng bọn chúng rất ngốc, hắn cũng không ngại.
Lúc bị sát tinh bắt khỏi núi đem về làm vật nuôi cho một đứa bé, hắn vô cùng căm tức tên kia, cũng hận đứa bé này đến ngứa răng. Chỉ là thời gian dần trôi, tận mắt nhìn đứa bé này lớn lên trong cái được gọi là mộng cảnh kia, hắn phát hiện hắn thực yêu quý đứa trẻ này, thậm chí vì đứa trẻ này hắn có thể liều mạng với tên sát tinh mà hắn luôn kiêng kị. Ngày hôm nay cũng vậy, tuy rằng đứa trẻ ngây thơ đáng yêu ngày nào đã được thay thế bởi thiếu nữ hồng y xinh đẹp kiêu ngạo, tuy rằng nàng không nhớ ra hắn, chỉ vì mấy lời nàng nói với tên đọa tiên kai đã đáng giá để hắn liều mạng.
Bởi vì bọn họ là đồng bạn, là bằng hữu!
Cho nên… coi như trời có sập xuống, hắn cũng sẽ vì người bằng hữu này mà chống đỡ đến cùng! Cho dù lập tức sẽ ngã xuống, người ngã xuống trước cũng phải là hắn…
Hồng Điệp bị đẩy ra ngoài khe núi, nước mắt rơi đầy mặt. Tình huống này, một kẻ thông minh như nàng nên lựa chọn rời đi, ít nhất bên Tiểu Bạch còn có hi vọng chuyển cơ. Nhưng nàng do dự, nàng không cam lòng rời đi. Hồng Điệp không muốn chết, lại càng không muốn người khác vì mình mà đi vào tử lộ, nhất là người ấy là bằng hữu mà mình thừa nhận.
Nam tử tóc đỏ đối với việc một con kiến hôi cũng dám quay đầu công kích mình thì giận tím mặt, xuất thủ càng lúc càng ác độc, không lưu tình. Cơ hồ ở trong nháy mắt, thân thể Tiểu Bạch liên tục gặp công kích, mỗi một lần va chạm, hắn cũng cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình mãnh liệt chấn động. Có lẽ sau một khắc nữa, ngũ tạng lục phủ của mình sẽ phải hoàn toàn vỡ nát rồi?!
Tiểu Bạch vẻ mặt vặn vẹo đã trở lại nhân hình, thất khiếu có máu tươi chảy xuôi, nhưng hắn như cũ không lùi.
Nàng còn chưa đi xa, hắn không thể lùi. Phải tranh thủ giúp nàng đoạt lấy một sinh lộ!
Có thể sau một khắc nữa, lục phủ ngũ tạng, thậm chí toàn thân hắn sẽ vỡ nát, nhưng giờ phút này, nhất định phải kiên trì! Kiên trì thêm một chút thời gian, cơ hội của nàng sẽ nhiều hơn một phần.
Ánh mắt của hắn bởi vì liên tục gặp đòn đả kích nghiêm trọng có chút ít tán loạn, nhưng, cái loại quang mang bướng bỉnh kia vẫn như cũ chấp nhất lóe lên. Đối mặt với địch nhân cường đại vô pháp chống cự, Tiểu Bạch đầu tới đuôi không có do dự chút nào, dùng hết tất cả phương pháp đi kiềm chế, dây dưa, cản trở, trực tiếp đem tánh mạng của mình đi cản trở đối phương.
Hồng Điệp lúc này đã trở về đến nơi, nhìn thảm trạng của Tiểu Bạch trong mắt dâng lên lệ quang lao đến trước người hắn. Ở nguy cơ trước mắt, đối mặt với địch nhân cường đại được gần như không thể địch nổi, nàng cuối cùng vứt bỏ lý trí, lựa chọn kề vai bên bằng hữu của mình. Đời này nàng chỉ có một người bằng hữu là Tiểu Bạch, coi như hôm nay phải táng thân ở chỗ này cũng sẽ không bỏ lại bằng hữu. Cùng nhau sống, cùng chết! Cái biến hóa đột nhiên này làm cho nam tử tóc đỏ con ngươi co rụt lại, vào thời khắc này trên người thiếu nữ này hắn rõ ràng cảm thấy một cỗ ngất trời chiến ý. Loại cảm giác cực độ không thoải mái này từ sau khi bản thân tu vi đại thành tới nay, đã quá lâu chưa từng xuất hiện. “Ngươi vì sao không chạy nữa?” “Vì bằng hữu của ta còn ở đây.” Nam tử tóc đỏ thở dài, đột nhiên lại thu hồi đám khói đen quanh thân, nhàn nhạt nói: “Tiểu nha đầu, ta rất thưởng thức tính tình của ngươi, ngươi cẩn thận nói cho ta nghe những kẻ năm đó hợp lực đối phó với Mặc Lệ Nhi, ta sẽ để ngươi và con hổ này rời đi.”
Hồng Điệp đỡ lấy Tiểu Bạch cắn môi không lên tiếng. Nàng rất muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt nhưng người này căn bản là một cái họa, chỉ cần nghe giọng điệu và thái độ của hắn liền đoán được hắn rất quan tâm đến vị yêu hậu kia. Nếu như để hắn biết được danh tính của những người đã đối phó với yêu hậu, với tu vi của người này, tiên giới nhất định sẽ gặp họa. Mặc dù những kẻ đó không liên quan đến nàng nhưng nàng cũng hiểu được đạo lí cân bằng, tiên giới nếu bị tổn thất một lượng lớn tiên nhân chẳng khác gì tạo cơ hội cho yêu ma nổi loạn. Cho dù là Sát Thiên Mạch hiện tại cũng không có bản lĩnh trông chừng tất cả yêu ma không đi gây họa!
Tuyệt đối không thể nói!
Nam tử tóc đỏ nhíu mày, giống như không kiên nhẫn trên tay huyễn hóa ra một thanh kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào hai người Hồng Điệp âm trầm nói:
“Ngươi nói hay không?”
Tiểu Bạch giãy dụa muốn đứng lên, xương cốt toàn thân kêu răng rắc giống như muốn vỡ vụn căm tức nhìn nam tử tóc đỏ đang uy hiếp hai người mình.
“Ngươi…”
Đúng vào thời khắc này, phương xa xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng giống như sao băng lao nhanh tới. Tiểu Bạch vẻ mặt kinh hãi bất chấp uy hiếp của nam tử tóc đỏ mà quay đầu nhìn lại. Hồng Điệp cùng nam tử tóc đỏ đều nhìn ra vẻ mặt khác thường của Tiểu Bạch, cùng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy người tới trường bào nguyệt bạch tung bay, tóc đen như mực, dung mạo cực kì quen thuộc. Nam tử giống như ánh trăng u tĩnh, trong vẻ lạnh lùng cao quý lại mang theo nét dịu dàng nhàn nhạt.
“Bạch Tử Họa!”
Hồng Điệp giống như không tự chủ được kêu lên một tiếng, thanh âm mềm mại bình thản lại mang theo thở dài, gần như vậy, lại xa thế như thế. Chính nàng cũng không hiểu nổi thanh âm của mình vì sao lại trở nên như thế. Đưa tay đè lại lồng ngực của mình, Hồng Điệp cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nàng giống như bỏ lỡ vật rất quan trọng, thoáng một cái đã qua, trong lòng trở nên trống rỗng.
Bạch Tử Họa chậm rãi hạ từ trên cao xuống, nhìn Hồng Điệp cúi đầu trầm tư không hề để ý tới mũi kiếm trước mặt mình, bên cạnh còn có một nam tử áo trắng, ánh mắt dò xét có chút không xác định, rồi lại mơ hồ kỳ vọng cái gì. Bạch Tử Họa nắm chặt tay giấu trong tay áo buông dài, thu lại tâm tình chậm rãi đưa mắt rời đi nhìn thẳng vào nam tử tóc đỏ mang kí hiệu đọa tiên trên trán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...