Hồng Điệp Yêu
"Huynh không phải thích Trương Y Phàm sao? Vừa rồi huynh còn ôm hôn cô ta, sao bây giờ lại như vậy...!với ta? Lại còn nói muốn...!ở bên ta?"
Lục Thừa Phong nhíu mày "Ta đã...!muội còn không hiểu tâm ý của ta sao?"
Bạch Ngân Hoa đảo mắt vờ không hiểu "Hiểu...!gì mà hiểu chứ? Không biết!"
"Vậy ta sẽ nói rõ tâm ý của ta với muội.
Bạch Ngân Hoa muội nghe cho kĩ."_Lục Thừa Phong nói rồi nắm lấy vai nàng, ánh mắt đầy sự dịu dàng nhìn nàng nghiêm túc nói "Bạch Ngân Hoa muội chính là người duy nhất ta muốn ở bên cạnh đến suốt đời này, không là muội thì không là ai khác cả.
Những người khác ta không quan tâm, nhưng riêng muội nhất định phải tin ta.
Ta thích muội, thật sự rất thích muội!"
Bạch Ngân Hoa nghe được lời đó, tim đập liên hồi vừa nhanh vừa mạnh như muốn thoát ra ngoài.
Nàng đơ người mà trơ mắt nhìn y, cơ thể không động đậy, sắc mặt bị sự ngạc nhiên chi phối đến độ chẳng biểu hiện gì.
Lục Thừa Phong trông thấy biểu cảm của nàng, sợ nàng không tin liền vội nói "Muội không tin sao? Ta là thật lòng đó.
Bạch Ngân Hoa ta thích muội từ rất rất lâu rồi.
Từ nhỏ ta và muội ở cùng nhau, ăn chung, học chung, chơi chung, việc gì cũng cùng nhau làm.
Không biết từ lúc nào đã thích muội như vậy rồi.
Lúc trước ta nói với muội chỉ xem muội là muội muội của ta là ta đang dối lòng.
Vì từ khi mang muội về, cha đã luôn miệng nói với ta rằng chúng ta sớm muộn cũng sẽ như là huynh muội ruột thịt, ông ấy cũng sẽ sớm nhận muội là con gái nên ta sợ nếu chúng ta ở bên nhau cha ta sẽ cản trở nhiều thứ.
Nhưng bây giờ điều đó không quan trọng nữa, muội là con gái của sư thúc và cô cô, chúng ta ở bên nhau sẽ không cần lo nghĩ chuyện gì cả.
Bây giờ ta có thề đường đường chính chính nói với muội lời này rồi.
Bạch Ngân Hoa, ta thích muội là thật.
Thích muội từ rất rất lâu rồi.
Cả đời này ngoài muội ra, ta sẽ không ở bên cạnh ai cả."
Bạch Ngân Hoa nghe được lời này của y cảm động đến rơi nước mắt, nàng khóc lóc, giọng nhõng nhẽo oán trách "Sao bây giờ huynh mới nói.
Huynh tệ thật đó.
Đáng lẽ huynh phải nói cho ta sớm hơn.
Huynh sợ cái gì chứ, ta không làm con gái của cha huynh nữa là được chứ gì.
Vậy mà lần trước còn lớn tiếng nói không có một chút tình cảm nào với ta.
Lại còn nhẫn tâm từ chối ta, hại ta buồn đến như vậy."
Lục Thừa Phong ôm lấy nàng vỗ về "Ta sai rồi! Đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa đâu.
Sau này ta sẽ đối tốt thật tốt với muội, không để muội buồn lòng nữa được không? Đừng khóc nữa!"
Bạch Ngân Hoa ngẩn đầu nhìn y, đưa tay lau đi nước mắt nói "Vậy sau này không được ức hiếp ta nữa?"
Lục Thừa Phong ngoan ngoãn gật đầu "Được, không ức hiếp muội."
"Không được dành đồ ăn với ta?"
"Đều cho muội hết!"_Lục Thừa Phong vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Không được ở cùng nữ tử nào khác ngoài ta?"
"Tất nhiên rồi!"
Bạch Ngân Hoa nhíu mày giọng điệu nghiêm túc "Còn nữa, ta luôn đúng! Huynh không được bênh vực người ngoài mà mắng ta."
Lục Thừa Phong dơ ba ngón lên trời, giọng nuông chiều nói "Ta thề với muội luôn!"
Bạch Ngân Hoa nghe đến chữ thề kia liền đưa tay che miệng y lại "Huynh đừng có thề lung tung như vậy.
Chỉ cần hứa với ta là được!"
Lục Thừa Phong nhìn nàng cười nhẹ, y đưa tay lấy bàn tay của nàng nhẹ nhàng đặt sau gáy của mình rồi ôm eo nàng kéo lại gần.
Bạch Ngân Hoa giật mình kêu lên "Huynh làm gì vậy?"
Lục Thừa Phong ánh mắt ôn nhu mê hoặc không rời khỏi nàng, y cúi nhẹ người, mặt đối mặt với nàng.
Hai người gần nhau đến độ có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.
Bạch Ngân Hoa đột nhiên mỉm cười, nàng đưa tay ghì chặt sau gáy y kéo lại gần.
Nàng nhẹ nhàng đặt lên môi y một nụ hôn rồi lại tươi cười nói "Đóng dấu! Sau này huynh chính là người của ta."
Lục Thừa Phong bị sự dễ thương của nàng làm bật cười.
Y kéo nàng nép vào trong lòng ôm chặt.
Khuôn mặt hiện rõ hai chữ hạnh phúc "Ước gì thời gian có thể ngừng lại một chút để ta có thể ôm muội lâu thật lâu như thế này!"
Bạch Ngân Hoa ôm chặt lấy y, cười đáp "Sau này ngày nào ta cũng sẽ ôm huynh nhiều hơn thế này, để huynh không cần phải ước những điều như vậy nữa!"
"Muội hứa rồi đó!"
"Đương nhiên! Bạch Ngân Hoa ta nói là làm mà!"
"Haizz, muội cứ đáng yêu như vậy ta biết phải làm thế nào đây!"
"Huynh mua cho ta thật nhiều thật nhiều kẹo đường ta thích là được!"
"Chỉ kẹo thôi sao? Không muốn gì khác?"
"Còn cả rượu quế hoa thơm thơm ngọt ngọt nữa!"
"Lại muốn uống rượu? Lần trước muội cùng sư huynh say sỉn trở về, muội không biết ta đã giận như thế nào đâu!"
"Nhưng ta vẫn muốn uống rượu!"
"Vậy thì chỉ uống cùng với ta thôi?"
"Được được! Bạch Ngân Hoa sau này chỉ uống rượu với mỗi Lục Thừa Phong thôi.
Được rồi chứ?"
"Được được! Vậy mai ta sẽ mua cho muội!"
"..."
Cứ như vậy, cả hai người vừa ôm nhau vừa trò chuyện dưới ánh trăng sáng ngời.
Hy vọng sau này cả hai luôn luôn hạnh phúc như vậy đến cuối đời.
Hy vọng cả hai sẽ viên mãn như ý...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...