"Tuy không biết sau này ta có hối hận hay không, nhưng hôm nay ta nhất định dù có thế nào cũng phải để huynh ở bên cạnh ta!"
Cứ như vậy, Trương Y Phàm chậm rãi đặt mình về phía Lục Thừa Phong.
Dường như cảm nhận được một ai đó sắp lại gần mình, Lục Thừa Phong mở mắt ra, y giật mình đẩy Trương Y Phàm ra xa rồi vội vàng đứng phắc dậy.
Sự việc vừa rồi vừa bất ngờ lại vừa nhanh chóng hình như làm cơn say rượu của y tan biến đi.
"Trương Y Phàm muội làm gì vậy hả?"_Lục Thừa Phong tức giận quát lên.
Trương Y Phàm bị bại lộ, tưởng chừng nàng ta sẽ yên phận nhưng không ngờ người này dường như chẳng biết thế nào là xấu hổ.
Nàng ta ôm chầm lấy Thừa Phong, dù y có đẩy đến thế nào cũng không buông.
Lục Thừa Phong ngán ngẩm kêu lên, vừa nói vừa đẩy Trương Y Phàm ra "Muội có biết bản thân mình đang làm cái gì không vậy? Mau buông ta ra đi, nhỡ ai thấy thì làm sao đây?"
"Ta mặc kệ, ta chỉ cần huynh thôi.
Lục Thừa Phong, ta thật sự rất thích huynh! Tại sao huynh lại không thích ta chứ? Ta có gì thua cô ta?"_Trương Y Phàm càng nói lại càng ôm chặt y mãi không buông.
Lục Thừa Phong vừa cố đẩy nàng ta ra vừa nói "Có phải muội uống nhiều rồi không? Mau thả ta ra đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện!"
Trương Y Phàm lắc đầu "Không! Ta không buông, khi nào huynh thích ta, ta mới buông ra."
Nói rồi nàng ta ngước mắt nhìn Lục Thừa Phong, ánh mắt trở nên khác lạ.
Không nói không rằng, Trương Y Phàm khiển chân lên, hôn lấy môi của y.
Đúng lúc nàng ta đặt môi mình lên môi Lục Thừa Phong, Bạch Ngân Hoa và Trần Khải Ngôn cũng vừa đến.
Cả hai người họ đều chứng kiến được cảnh tượng trên.
Lục Thừa Phong bị hôn bất ngờ nhưng vẫn giữ được tỉnh táo mà đẩy Trương Y Phàm ra xa.
Nhìn về phía cửa thấy bóng dáng của người mình thương, y hoảng hốt mà bất giác thốt lên tên nàng "Bạch Ngân Hoa!"
Bạch Ngân Hoa chứng kiến cảnh tượng người mình yêu cùng cô gái khác môi chạm môi trong chính gian phòng của hắn.
Nàng ấm ức đến mắt tỏ hoe, sắc mặt cũng chuyển dần từ đỏ của rượu thành đỏ do tức giận.
Tim đập loạn nhịp, cảm giác vừa buồn vừa bực đan xen đến khó chịu.
Nàng siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại đến rung rẩy.
Đôi mắt ngấn lệ dường như không còn nhìn rõ người trước mặt.
Giọt lệ cứ vậy mag vô tư rơi xuống.
Lục Thừa Phong nhìn biểu hiện cùa nàng, vừa buồn vừa xót liền vội giải thích "Ngân Hoa à, không phải như muội nghĩ đâu!"
Bạch Ngân Hoa cúi mặt, tay vội đưa lên lau đi nước mắt, giọng nghẹn ngào chậm rãi cất lên batiếng "Làm phiền rồi!"
Nói rồi nàng nhanh chóng đưa bức thư trên tay mình cho Trần Khải Ngôn kế bên rồi vội chạy ra khỏi phòng.
Thấy Lục Thừa Phong định đuổi theo Trần Khải Ngôn liền đứng ra ngăn lại "Này sư đệ, cái này là..."
Không để hắn nói dứt câu Lục Thừa Phong liền mặc kệ mà chạy theo Bạch Ngân Hoa, để lại hai người còn lại đứng bơ vơ ở đó.
...----------------...
Bạch Ngân Hoa nhìn thấy cảnh tưởng đó, đau lòng bỏ chạy đi.
Nước mắt không kìm được mà liên tục tuông ra.
Vừa khóc vừa chạy, bị nước mắt che tầm nhìn bản thân nàng cũng không biết đã chạy bao xa.
"Bạch Ngân Hoa! Bạch Ngân Hoa!"
Từ phía sau, tên nàng liên tục vang lên từ giọng nói quen thuộc của Lục Thừa Phong.
Bản thân y biết nàng có hiểu lầm liền nhanh chóng đuổi theo đến tận đây.
Đôi chân nhỏ bé của Ngân Hoa dù có nhanh đến nhường nào thì cũng không bằng Lục Thừa Phong.
Do vậy, sau một lúc y đã đuổi kịp nàng.
Vừa lại gần Lục Thừa Phong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo lại một lực vừa phải rồi ôm gọn nàng vào lòng.
Bạch Ngân Hoa nhỏ bé giãy giụa liên hồi vẫn không tày nào thoát khỏi vòng tay của y.
Bạch Ngân Hoa bất lực đấm mạnh vào ngực Lục Thừa Phong rồi thốt lên "Huynh mau buông ta ra!"
Lục Thừa Phong kiên định ôm chặt nàng hơn "Ta không buông! Muội bình tĩnh lại nghe ta giải thích.
Chuyện không phải như muội nghĩ đâu."
"Ta mặc kệ, huynh thả ta ra rồi quay lại với họ Trương của huynh đi!"_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa giãy giụa liên hồi.
Lục Thừa Phong nắm lấy vai nàng rồi đẩy nhẹ nàng ra, y cúi xuống nhìn khuôn mặt lem nhem nước mắt của nàng.
Khẽ cau mày, y đưa tay lau đi những vệt nước mắt trên đôi má nàng.
Bạch Ngân Hoa nhìn y, tâm trí nàng bối rối đến độ cơ thể cũng không màn động đậy.
Đơ một hồi, nàng như tỉnh ra vội lên tiếng "Huynh..."
Chưa nói dứt câu, lúc này Lục Thừa Phong người có hơi rượu khiến trong lòng rạo rực liên hồi, không kìm được mà hôn lấy đôi môi nàng một cách mãnh liệt.
Bạch Ngân Hoa bất ngờ trợn tròn mắt, tay vội đưa lên đẩy y ra.
Nhưng với sức lực của nàng căn bản không thể chống lại với nam tử như Lục Thừa Phong.
Nàng bị hôn một hồi, tâm trí đã không còn muốn chống cự.
Đôi tay ấy bất lực dần buông lơi.
Đôi môi căng mọng kia thoáng chốc đã bị nam nhân kia hôn đến đỏ ửng lên.
Nhưng nụ hôn mãnh liệt ấy dường như giúp cả hai xua tan đi sự căng thẳng vừa rồi.
Lục Thừa Phong sau khi lấy đi hết vị ngọt ngào đọng trên môi nàng thì cũng dần dần rời chiếc môi ấy.
Hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy mị lực nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Nước mắt y đột nhiên rơi xuống, đôi môi đỏ đỏ hồng hồng khẽ kêu lên "Chúng ta ở bên nhau nhé?"
Bạch Ngân Hoa nghe được câu nói ấy liền giật mình nhìn y, biểu cảm như không tin được những gì mình vừa nghe được vội vàng lùi ra một bước, bối rối nói "Không phải huynh nói chỉ xem ta là em gái sao? Huynh không phải thích Trương Y Phàm sao? Vừa rồi huynh còn ôm hôn cô ta, sao bây giờ lại như vậy...!với ta? Lại còn nói muốn...!ở bên ta?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...