Buổi biểu diễn kết thúc, An hội dân Nam cũng kết thúc luôn.
Hôm sau, cả ba người lúc lên đường chuẩn bị rời khỏi nơi này thì những bá tánh cũng ra tiễn bọn họ.
Có người đem thức ăn, đem y phục, tiền biếu cho ba người.
Ba bọn họ vốn không muốn lấy nhưng không ngờ người dân ở đây lại nhiệt tình như vậy nên cũng miễn cưỡng nhận thức ăn cho họ vui.
Sau khi rời khỏi Nam Thị, nỗi vấn vương quả thật rất lớn.
Chỉ ở nơi đấy vài ngày nhưng ấn tượng của ba người họ đối với nơi ấy lại rất sâu sắc.
Chỉ hy vọng sau này có dịp, chắc chắn sẽ quay lại nơi này.
...----------------...
Trên bầu trời cao, nhóm ba người hai nam một nữ đang trên ngự kiếm bay xuyên qua từng đám mây với tốc độ chóng mặt.
Bạch Ngân Hoa tâm trạng vô cùng tốt.
Sắp về quê nhà chắc chắn nàng cực kì háo hức.
Suốt dọc đường đi cứ cười nói không thôi.
"Sư huynh! Còn bao xa nữa là đến Hoàng Ngô trấn vậy?"
Trần Khải Ngôn ngán ngẩm lắc đầu rồi trả lời "Gần một dặm nữa.
Muội hỏi câu này đã trên dưới mười lần rồi đó.
Không mệt sao?"
Bạch Ngân Hoa lắc đầu lia lịa, cười đáp "Không mệt! Không mệt! Một chút cũng không mệt."
"Muội ấy mà mệt gì chứ.
Lần trước sắp được về quê nhà, không phải huynh cũng rất vui sao?"_Lục Thừa Phong nhìn Khải Ngôn nói.
"Ta thua hai người đó!"_Trần Khải Ngôn bĩu môi đáp.
Lục Thừa Phong cười đắc ý rồi nhìn Ngân Hoa "Bạch Ngân Hoa! Ta với muội đua xem ai bay nhanh hơn không?"
"Được thôi! Ai đến sau sẽ là thiên cẩu."_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhanh chóng bay nhanh lên phía trước.
"Sư huynh! Tham gia luôn nhé?"_Lục Thừa Phong nói rồi liền điều chỉnh tốc độ bay theo Ngân Hoa.
"Các người mới là thiên cẩu đấy!"_Trần Khải Ngôn lắc đầu nói rồi lập tức đuổi theo.
...----------------...
Sau gần nữa canh giờ cuối cùng cũng đến được Hoàng Ngô trấn.
Biết ngự kiếm quả thật là rất tiện, đoạn đường từ Nam Thị đến nơi này khá xa nhưng dùng loại pháp thuật này liền đến nơi rất nhanh chóng.
Hoàng Ngô trấn quả thật không tồi, các nhà của người dân hầu như đều ra dáng là của người có tiền.
Nơi này nổi tiếng về vải vóc, đến Bạch gia lúc trước cũng là chủ của vài xưởng dệt vải.
Ở nơi này từ già trẻ lớn bé đều ăn mặc rất chỉnh chu.
Là nữ thì trông rất kiêu sa, là nam thì lại trông rất có khí phách.
Đến cả những người bán hàng ngoài chợ cũng mặc y phục cực kì đẹp mắt.
"Huynh mau kêu tiếng cẩu đi nào!"
"Gì chứ? Ta chỉ chậm muội một chút!"
"Ta nói rồi! Ai về sau chính là thiên cẩu!"
"Này sư huynh mới là người đến sau mà!"
"Ta không chơi với sư huynh, ta chỉ chơi vơi huynh!"
Suốt cả đường đi toàn nghe tiếng cãi nhau um sùm của hai người họ, Trần Khải Ngôn nghe liền thấy tức giận quát lên "Hai người thôi được chưa? Còn cãi bao lâu nữa?"
Bạch Ngân Hoa giật mình liền mau chóng cúi đầu, hạ giọng "Xin lỗi, sư huynh!"
Lục Thừa Phong cũng rén, chỉ biết im lặng gãi đầu.
Trần Khải Ngôn hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp "Được rồi! Không cãi nhau nữa là được.
Bạch Ngân Hoa, nhà của muội ở đâu vậy?"
"Vào năm ta mười tuổi, sư phụ có đưa ta đến một lần.
Nhưng mà ta vẫn nhớ đường, để ta dẫn các huynh đi."_Bạch Ngân Hoa nói rồi liền nhanh chóng đi trước dẫn đường cho hai người.
Hai nam nhân phía sau nhìn nhau một lúc rồi cũng im lặng đi theo nàng.
...---------------- ...
Đến trước cửa Bạch gia, cánh cửa gỗ sắp mục nát ấy vẫn đóng như ngày nào.
Bạch Ngân Hoa từ từ tiến đến mở cửa ra.
Lần trước nàng đến đây cùng với Lục Tư Đường là vào tám năm trước.
Tám năm rồi? Thời gian trôi nhanh như vậy sao? Nàng có phải là quá vô tâm rồi không? Lư hương của cha mẹ nàng từ lâu đã nguội lạnh, nàng bây giờ mới thong thả chạy đến đây.
Kì lạ? Bạch phủ đã rất lâu không có người, tại sao lại trông sạch sẽ như vậy.
Đi thăm dò một lúc, khắp Bạch phủ này nhìn thế nào cũng không giống căn nhà từng bị cháy đến sắp đổ nát.
Năm xưa, nếu không có người của Thành Dương phái đến cứu chữa kịp thời thì chắc nơi đây bây giờ chỉ còn là bãi đất trống.
Cả ba người đi vào trong, đứng trước bàn thờ.
Trên đó có hai bài vị khắc tên phu phụ Bạch gia.
Bạch Ngân Hoa nhìn lư hương đã nguội lạnh liền đau lòng không kìm được.
Nàng đi lấy hương với ống tre rồi đốt lên, chậm rãi chia cho Thừa Phong và Khải Ngôn một ít.
Nàng đưa hương lên ngang mặt, mắt ngấn lệ, giọng nói cũng nghẹn ngào mà thốt lên "Cha, mẹ! Con gái bất hiếu, tám năm rồi mới quay trở lại đây thắp hương cho ba mẹ.
Thật có lỗi quá.
Cha, mẹ đừng giận con nhé, tại vì con ở Thành Dương phái ngày nào cũng phải học, không học chữ thì phải học võ.
Thật sự không có thời gian đến thăm hai người.
Con xin lỗi!" Nói rồi nàng mai chóng đi đến cắm lên lư hương.
Khoảnh khắc ấy, giọt lệ trên khóe mắt nàng ngày một nặng trĩu rồi rơi xuống trên khuông mặt hồng hào của nàng.
"Bạch lão gia, Bạch phu nhân! Ta là Lục Thừa Phong, con trai của Lục Tư Đường đã nhận nuôi Bạch Ngân Hoa.
Nói vậy, coi như ta cũng là ca ca của muội ấy rồi.
Ta đảm bảo với hai người, Bạch Ngân Hoa ở Thành Dương phái sống rất tốt.
Nếu hai người không tin, có thể tìm vào giấc mơ của muội ấy mà hỏi thử ạ.
Lục Thừa Phong ta cũng xin đảm bảo, dù ta có chết cũng không để muội ấy chịu một chút ấm ức nào."_Lục Thừa Phong nói rồi đến cắm mấy cây hương trên tay vào lư hương kia.
Theo sau đó là Trần Khải Ngôn.
Hắn im lặng nãy giờ, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm.
Chẳng biết vừa rồi hắn có đang suy nghĩ hay nhắn nhủ gì không.
Người này dường như cũng có một chút gì đó bí ẩn đến đáng sợ.
Lục này bỗng dưng có hai cô nương ăn mặc như nha hoàn đi đến.
Hai người họ thấy ba người đứng đó liền không khỏi ngạc nhiên.
Một người trong số đó nhíu mày, hoang mang hỏi.
"Các người là ai? Sao lại chạy đến nơi này? Lại còn thắp hương nữa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...