Hồng Điệp Yêu
"Huynh xem! Có phải đẹp lắm không?"
Lục Thừa Phong nhìn vào tranh liền gật đầu khen ngợi "Ừm! Không tệ! Ta rất thích!"
Bạch Ngân Hoa thích thú cười đáp "Ta biết ngay là huynh sẽ thích mà!"
"Muội lấy nó ở đâu ra vậy?"_Lục Thừa Phong nói rồi với lấy cốc nước trên bàn uống.
Bạch Ngân Hoa mau chóng trả lời "Là Cố Nhất Long vẽ cho ta đó."
Vừa nghe xong Thừa Phong đang bỗng nhiên bị sặc "Khụ khụ..."
"Huynh phải cẩn thận một chút chứ!"_Bạch Ngân Hoa nói rồi bỏ bức tranh một bên, rồi dùng tay áo lau nước trên khóe miệng cho y.
Lục Thừa Phong đưa mắt về hướng mái tóc đen mượt kia rồi nhẹ nhàng đẩy tay của nàng ra "Ơ Bạch tiểu thư, trâm cài tóc ta tặng muội đâu rồi? Vẫn còn ở chỗ ta sao?" nói rồi y tự sờ soạn trong người mình tìm kiếm đồ vật.
Bạch Ngân Hoa "À" một tiếng rồi lấy cây trâm trong túi tiền vắt ngang hông ra rồi đưa cho y "Đừng tìm nữa, nó ở đây!"
Lục Thừa Phong nhìn thấy liền nhíu này "Sao muội giữ nó mà không cài lên? Chê rồi sao?"
Nghe y dứt lời Bạch Ngân Hoa liền vội lắc đầu phủ định, tay thì để cây trâm kia vào tay y "Sao có thể chứ? Huynh từng nói cây trâm này chỉ mình huynh mới được cài lên cho ta, đương nhiên là ta đợi huynh tỉnh dậy để cài cho ta rồi!"
Lục Thừa Phong nhất thời nhớ ra, khuôn mặt bắt đầu thả lỏng rồi gật đầu nói "Ra là như vậy! Ta quên mất, ta hiểu lầm muội rồi."
Bạch Ngân Hoa mỉm cười rồi hơi cúi đầu xuống "Cài lên cho ta đi!"
"Đây!"_Lục Thừa Phong nói rồi liền lập tức cài lên trên mái tóc được chải gọn gàng kia.
Xong, y liền nhìn nàng một lúc, ánh mắt dịu dàng ôn nhu đến thỏa mãn đều có.
Đến cả Bạch Ngân Hoa nàng nhìn vào mắt y cũng muốn mất tự chủ, tim đập ngày càng mạnh như tiếng trống vào các ngày hội ở trên phố, tạo nên một cảm giác lạ thường đến khó tả.
Lúc này Trần Khải Ngôn từ bên ngoài bước vào, thấy hai người họ không ai lên tiếng hắn đành gõ nhẹ vào cửa vài cái rồi bước vào.
Ngân Hoa và Thừa Phong cũng như tỉnh lại, ánh mắt lập tức đổ về phía hắn.
"Hai người làm gì mà chẳng ai lên tiếng vậy? Ta vào còn phải đợi gõ cửa mới thấy sao?"_Trần Khải Ngôn hoang mang hỏi.
Lục Thừa Phong bối rối mà ấp úng "Không… không có gì đâu!"
Bạch Ngân Hoa cũng nhanh chóng chữa cháy "Đúng! Đúng vậy! À mà sư huynh tiếp theo chúng ta sẽ đi đến đâu vậy?"
Trần Khải Ngôn vừa nói vừa kéo cái ghế đến rồi ngồi đối diện bọn họ "Ta chưa có xem nữa nhưng chắc phải năm ngày nữa chúng ta mới xuất phát được."
"Hả? Tại sao chứ?"_Bạch Ngân Hoa chán nản kêu.
Trần Khải Ngôn nhanh chóng trả lời "Tất nhiên là phải đợi vết thương của Thừa Phong lành hẳn rồi.
Dù là khỏe nhưng cơ thể chưa hoàn toàn ổn, vẫn cần thời gian hồi phục."
Bạch Ngân Hoa ngẩn người rồi sắc mặt trở nên hưng phấn, nàng vổ nhẹ tay rồi lên tiếng "Ừ nhỉ? Vừa hay sư huynh cũng có nhiều thời gian để dạy ta rồi."
"Dạy cái gì cơ? Muội định học gì thế?"_Lục Thừa Phong hoang mang dồn dập hỏi.
Bạch Ngân Hoa đứng lên, nhanh như cắt rút kiếm ra chỉa thẳng vào hai nam nhân kia mà hô lớn "Học kiếm pháp!"
Thừa Phong và Khải Ngôn bị giật mình đến ngơ người ra nhưng vân đưa ngón cái lên khích lệ nàng "Có khí chất!"
...----------------...
Năm ngày, khoảng thời gian không dài nên chắc sẽ qua nhanh thôi.
Ngày qua ngày ba người họ luôn quấn quýt bên nhau như một thể.
Trần Khải Ngôn lớn nhất, trách nhiệm cũng to lớn hơn, ngày ngày hắn hết dạy kiếm pháp cho tiểu sư muội ngốc nghếch kia thì phải lo chạy đi sắc thuốc cho Thừa Phong.
Thể chất Thừa Phong khá tốt, chỉ mới hơn ba ngày đã hoàn toàn hồi phục, chân khí cũng đã ổn định dần.
Rõ là đã có thể xuất phát nhưng Trần Khải Ngôn kia lại cứ lo lắng nên muốn ở lại thêm hai ngày để quan sát thêm.
Sư huynh nhưng dường như sắp trở thành sư mẫu luôn rồi.
Còn về Bạch Ngân Hoa, thanh Hồng Quang Kiếm này tựa như sinh ra là dành cho nàng.
Đối với những thanh kiếm tốt bình thường ở Thành Dương phái, nàng muốn cầm nó luyện một chiêu cũng khó mà thực hiện nhưng từ sau khi luyện với kiếm mới công lực của nàng cải thiện rõ rệt.
Từ những chiêu thức căn bản cho đến khó nhọc nàng cũng dễ dàng thực hiện nó.
Có lẽ sự tiến bộ này một phần là sự cố gắng của nàng còn phần còn lại thì nhờ vào viên Yêu Hồng ngọc kia, dẫu sao nó cũng là vật của yêu quái, yêu lực chuyển sang pháp lực tất nhiên phải mãnh liệt hơn bình thường.
...----------------...
Ngày tháng trôi qua thật không dễ dàng, cuối cùng ba đứa trẻ kia cũng biết được mình phải đi đến đâu.
Ai nấy cũng đều mau chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Hôm nay trời trong xanh tuyệt đẹp, không khí trong lành thích hợp dạo phố.
Nhưng đối với trấn này thì nếu không có biển hoa đầy thơ mộng kia thì hẳn là chẳng ai muốn đến đây đâu.
Ngân Hoa, Thừa Phong, Khải Ngôn với ba túi vải đeo bên vai xếp thành hàng ngang mà từng bước đi ra khỏi cửa trấn.
Trần Khải Ngôn chăm nhìn bản đồ tự họa xác định địa điểm tiếp theo.
Bạch Ngân Hoa thấy thế liền chậm rãi lên tiếng hỏi "Sao vậy sư huynh? Không phải hôm qua huynh bảo biết nơi tiếp theo để đến hả? Sao hôm nay lại tỏ vẻ như vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...