Cả buổi chiều ngày hôm ấy, bọn họ đi dạo khắp trấn Tây Hải này lần cuối cùng.
Thị trấn này luôn đông vui nhộn nhịp, người ở đây lại vô cùng thân thiện đáng quý, ba người bọn họ vốn cũng không nỡ rời khỏi đây.
Trời tối, cũng đến lúc cả ba cùng nhau đến Tam Gia quán thưởng thức bữa ăn cuối cùng ở đây.
Vừ đến trước cửa quán, vẫn là bầu không khí ấy, người ra vào đều rất đông cảm giác không khác gì như lần đầu tiên đến.
Cả ba bước vào quán, chọn đại một bàn trống rồi ngồi đó.
Vừa ngồi xuống, Bạch Ngân Hoa ra ám hiệu như Khải Ngôn lần trước kêu một tiểu nhị đến.
"Chào khách quan, mọi người muốn gọi gì ạ?"
Bạch Ngân Hoa nhanh chóng đáp "Ở đây những món gì ngon nhất đem ra đây là được!"
"Vâng, còn cần gì nữa không ạ?"
"À suýt thì quên mất, cho thêm một chum rượu nếu cần ta sẽ gọi thêm.
Được rồi đi đi"_Bạch Ngân Hoa nhìn người đối diện kia nói.
"Được! Khách quan chờ một chút"
Sau khi tiểu nhị vừa đi khỏi, nàng nhìn về phía hai người kia.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào nàng lại còn cười khó hiểu, nàng hơi hoang mang hỏi "Các huynh… không sao chứ?"
Nghe nàng hỏi xong cả hai đều giật mình, hơi chột dạ liên tục lắc đầu.
"Không sao, không sao!"_Lục Thừa Phong lắc đầu nói.
Bạch Ngân Hoa nghe xong liền gật đầu đáp "Không sao thì tốt.
Bây giờ ngồi đợi đồ ăn thôi!"
"Ngân Hoa, muội có biết tại sao quán rượu này lại được đặt tên là Tam Gia không?"_Trần Khải Ngôn nhìn nàng hỏi.
"Không biết!"_Bạch Ngân Hoa nói rồi lắc đầu.
"Sư huynh, tại sao vậy?"_Lục Thừa Phong cũng hứng thú hỏi hắn.
Trần Khải Ngôn nhìn hai người họ trả lời "Ta nghe nói tại vì ở đây có ba người đàn ông khác họ cùng nhau đầu tư tiền bạc và công sức để tạo ra quán này nên gọi là Tam Gia."
Bạch Ngân Hoa thấy hơi thích thú liền hỏi hắn "Đầu tư thế nào?"
Trần Khải Phong mau chóng trả lời "Người thứ nhất họ Vương, người này nấu ăn rất giỏi, những món ăn ở đây tất cả đều được nấu từ tay ông ấy, sau này vì quá đông khách cho nên ông đã viết lại công thức nấu nướng của mình rồi dạy lại cho những tiểu đầu bếp ở đây."
Lục Thừa Phong hỏi tiếp "Vậy còn người thứ hai?"
"Người thứ hai họ Trình, người này lúc đầu vô tình mua được một mảnh đất lớn nhưng lại chẳng biết làm gì với nó, đã vậy ông ấy còn không làm ăn vừa hay gặp được người họ Vương kia, biết được ông ấy giỏi nấu nướng cho nên quyết tâm dùng mảnh đất này xây dựng nên Tam Gia quán."
"Vậy còn người còn lại thì sao?"_Bạch Ngân Hoa mở to mắt nhìn hắn.
Trần Khải Ngôn do dự một chút nhưng cũng kể nốt "Người còn lại họ Trần cũng chính là cha của ta."
Lục Thừa Phong hạ giọng hỏi "Huynh không sao đó chứ?"
Trần Khải Phong lắc đầu "Ta không sao!"
"Vậy cha của huynh có đóng góp gì?"_Bạch Ngân Hoa nhẹ nhàng hỏi.
Trần Khải Ngôn nói tiếp "Cha của ta ông ấy là góp sức lực của mình, tự tay xây dựng nên quán này đương nhiên lúc đó Tam Gia quán chỉ là một quán nhỏ bình thường, ông ấy cùng với Trình bá bá đã tự mình tiếp những vị khách đầu tiên của quán.
Không ngờ sau 2 năm, quân của bọn họ lại phát triển rất lớn, khách ra vào ngày một đông hơn.
Cuối cùng cả ba họp mặt quyết định mở to quán một chút, thuê thêm nhiều người một chút, kết quả giống như hai người thấy ngay lúc này vậy đó."
Hai người kia nghe xong rất ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ sự chịu khó của lão Trần, ngưỡng mộ sự quyết đoán của lão Trình, ngưỡng mộ tại nghệ nấu nướng của lão Vương, nhưng đáng ngưỡng mộ nhất lại chính là sự liên kết, gắn bó như huynh đệ ruột thịt của ba người vốn không cùng huyết thống kia.
Bạch Ngân Hoa hạ giọng "Không ngờ trên đời này lại có câu chuyện như vậy."
"Tất cả mọi thứ được như hiện tại đều bắt đầu từ con số 0 đó, thật là đáng ngưỡng mộ mà."_Lục Thừa Phong mặt thán phục nói.
Thừa Phong vừa nói xong tiểu nhị đem đồ ăn đến, nhìn màu sắc cho đến hình thức trang trí của từng món ăn đều hết sức hấp dẫn, bắt mắt.
Rượu cũng được đem lên, Khải Ngôn tiện tay rót vào ba cái chén có sẵn rồi nâng ly nói to "Nào hôm nay chúng ta nhất quyết không say không về nhé!"
Ngân Hoa và Thừa Phong nâng chén rượu lên đồng thanh nói "Được! Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Nói rồi cả ba người họ cùng uống cạn chén rượu kia sau đó cùng nhau ăn uống trò chuyện.
Bọn họ uống rượu rất nhiều, hết chum này đến chum khác tửu lượng của cả ba người đều rất ổn.
Trong lúc ba người họ cùng nhau ăn uống, khách trong quán cũng dần dần ít đi cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Trần Khải Ngôn tửu lượng yếu hơn hai người kia nên gục trước.
Lục Thừa Phong thấy hắn gục liền cười nhạo hắn "Ngân Hoa muội nhìn đi, Khải Ngôn sư huynh đúng thật là quá yếu hahaha"
"Mặc kệ huynh ấy, chúng ta uống tiếp"_Bạch Ngân Hoa giọng uể oải nói rồi rót rượu vào chén của Thừa Phong.
Lục Thừa Phong cầm lấy chum rượu kia để qua một bên "Đừng uống nữa, ta có cái này cho muội nhưng chúng ta không thể đưa ở đây được" nói rồi y nắm lấy tay nàng dắt nàng rời đi.
Một lúc sau, một người làm ở đây đến chỗ Khải Ngôn lay hắn dậy
"Khách quan tỉnh lại đi! Quán chúng tôi đóng cửa rồi"
Khải Ngôn lờ đờ tỉnh dậy nói "Vậy sao? Hai người đi với tôi đâu?"
Người kia chỉ lắc đầu.
"Được rồi"_Trần Khải Ngôn nghĩ là hai người họ đã về trước nên cũng trả tiền rồi sau đó quay về nhà trọ ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...