Hồng Chủ


Bỗng chốc, chỉ còn lại Vân Hồng và Du Khiêm.Du Khiêm vô cùng áy náy nói:“Vân ca, ta xin lỗi.


Ta cũng không ngờ sự tình sẽ trở nên như vậy, còn khiến ngươi bị liên lụy.”Du Khiêm hiểu rõ tính tình của Vân Hồng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không tự mình lao đầu vào chuyện thị phi.Vân Hồng lắc đầu nói:“Không sao.”Hai người quen nhau từ khi mới vào Võ Viện, cũng được vài năm, hợp nhau về tính cách, họ là hảo huynh đệ chân chính, Vân Hồng sẽ không tức giận vì điều này.Vân Hồng hỏi:“Du Khiêm, sao ngươi lại cùng Ngô Bình này ở cùng một chỗ?”“Trước đây ta và nàng không quá thân quen, chỉ là gần đây bọn ta được phân cùng tổ trong khóa võ đạo, lại thêm chuyện nàng cũng có ý tứ với ta, hơn nữa nàng xuất thân là Ngô thị của Quy Xương trấn, vì vậy càng trở nên thân thiết hơn đôi chút.”Du Khiêm lại lắc đầu nói tiếp:“Chỉ là ta không ngờ nàng còn dây dưa với người khác ở sau lưng như vậy.”Vân Hồng gật đầu:“Ừm.”Mười sáu tuổi có thể tính là tuổi thành niên, có thể lập gia thất sinh hài tử, trong Võ Viện việc nam nữ quen biết kết giao thành bạn lữ cũng khá nhiều, nhưng đa số đều là đệ tử phổ thông vô vọng trên con đường võ đạo.Những đệ tử tinh anh chân chính luôn nung nấu quyết tâm hướng đến võ giả sẽ không dễ dàng bị phân tâm.Vân Hồng cười nói:“Tiếp theo ngươi định làm gì?”Du Khiêm lắc đầu nói:“Nếu biết nàng ta như vậy thì ta mới không cần trêu ghẹo làm gì, thực sự là một tai họa.

Theo như phụ thân ta nói, hoặc là tìm một gia tộc có thế lực hùng hậu có ích cho công việc buôn bán của nhà ta, hoặc là tìm một người bình thường nhưng có thể ổn định hậu trạch.”Vân Hồng gật đầu.Phụ thân của Du Khiêm là Du Trường Viễn, một phú thương có tiếng ở huyện Đông Hà, điều răn dạy trong giáo dục gia đình của hắn dành cho Du Khiêm khác với những gia đình bình thường.Vân Hồng nhắc nhở:“Vừa nãy ta nhìn ra cái tên Vương Tôn kia, e rằng hắn ta sẽ ghi thù lên người ngươi đấy.

Ngươi nên chú ý.”Du Khiêm lắc đầu nói:“Chỉ dựa vào hắn ta? Vương thị là phú hào có quyền lực mạnh nhất ở Vĩnh Xuyên trấn, lại còn có chỗ dựa là Lưu Huyện thừa, nếu tộc trưởng của Vương thị đến thì phụ thân ta còn phải nhượng bộ ba phần, đương nhiên ta cũng không dám tranh giành gì.”"Nhưng Vương Tôn còn chưa thành niên, vẫn còn đang ở huyện Đông Hà, không thể điều động thế lực của gia tộc, cho nên ta mới không sợ hắn ta.”Vân Hồng mỉm cười lắng nghe.Huyện Đông Hà có một thành và chín trấn, phạm vi cai quản rộng lớn, nhân khẩu mấy trăm vạn, đương nhiên sẽ có số lượng cường hào nhiều không kể xiết, mối quan hệ trong đó cực kỳ phức tạp, Vân Hồng mù mịt không hiểu chút nào.Còn Du Khiêm, mặc dù thiên phú võ đạo của hắn chỉ ở mức trung bình nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ loại đạo lý đối nhân xử thế này.Theo tục ngữ nói thì có thể lăn lộn trên giang hồ.Du Khiêm mỉm cười nói tiếp:“Vân ca, đừng nói đến chuyện phiền lòng của ta nữa.


Nói về chuyện của huynh đi, dự định khi nào thì nói rõ ràng với Diệp sư tỷ? Có cần ta giúp huynh chuẩn bị chút gì đó không?”Vân Hồng thản nhiên nói:“Đừng làm loạn, ngươi cũng biết hoàn cảnh của ta.


Diệp Lan… là nữ nhi duy nhất của Diệp tướng quân, hơn nữa bọn ta đều chưa thành niên, vẫn còn sớm.”Đối với Diệp Lan.Vân Hồng thừa nhận rằng hắn có hảo cảm với nàng, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được tình ý của Diệp Lan dành cho hắn.Niên thiếu mộ ngải, nhân chi thường tình.Chỉ là Vân Hồng chưa bao giờ nghĩ sẽ đi đến bước đó, thậm chí có lúc hắn còn tận lực kéo giãn khoảng cách với Diệp Lan, bởi vì trong lòng Vân Hồng biết rõ, bản thân hiện giờ không đủ tư cách theo đuổi nữ nhi duy nhất của Trấn Thủ tướng quân, chứ đừng nói đến chuyện cưới gả.Khoảng cách địa vị chênh lệch quá lớn.Du Khiêm chỉ có thể thở dài:“Ầy.”Đương nhiên hắn hy vọng Vân Hồng có thể ở cùng một chỗ với Diệp Lan.Vân Hồng cười nói:"Ta đây không vội, ngươi than thở cái gì?”Hắn lại nói tiếp:“Đi thôi, bây giờ ngươi và ta đều trở thành độc thân khuyển, cũng không có gì tốt để đi mua cả, cùng về nhà thôi.”…Vân Hồng và Du Khiêm đi dọc theo phố Phong An hướng về phía thành đông.Đi qua phố Vinh An.“Ồ, Vân ca, nhìn kìa.” Du Khiêm đột nhiên chỉ tay về phía phố Vinh An, nơi đó có gần một trăm binh sĩ mặc áo giáp đang đốc thúc một lượng lớn dân phu kéo hơn hai mươi cỗ xe lớn.Có nhiều bách tính đứng ở hai bên đường đang chỉ trỏ.“Hửm?”Vân Hồng hơi giật mình, bởi vì hắn cảm nhận được mùi máu tươi.Bản thân là Thối Thể lục trọng đỉnh phong, trái tim lại trải qua mấy lần dị biến quỷ dị liên tục khiến bản thân phải thay máu, vì vậy tố chất thân thể của Vân Hồng không thua kém gì võ giả Ngưng Mạch, thính giác, vị giác, thị giác và những thứ khác đều vượt xa người thường.Mặc dù còn cách hàng chục thước, nhưng hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi kinh người đó.Vân Hồng khẽ nói:“Là yêu thú.”Du Khiêm bỗng giật mình:“Yêu thú? Trong thành có yêu thú?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận