Tôi hận Tiểu Gia! Một cái ảo ảnh cho tới bây giờ vốn không từng tồn tại qua, vô cùng đơn giản phá hủy đi tình yêu của tôi. Tôi hận cô ta…
Vẻ mặt dữ tợn của tôi trong gương giống cái ác quỷ. Tôi mở tủ quần áo ra, ném tất cả nữ trang xuống đất, dùng kéo điên cuồng cắt xé trang phục sắc thái sặc sỡ. Âu phục màu trắng tôi yêu thích nhất, váy dài màu đỏ Vệ Hải từng khích lệ, khăn quàng cổ tơ lụa tinh xảo, bao tay vải bông nhỏ bé thanh lịch… Tôi đều không buông tha, từng cái từng cái toàn bộ bị tôi cắt nát. Tôi không cần những thứ này, tôi muốn cái ảo ảnh kia hoàn toàn biến mất. Quần áo từng được tôi cẩn thận trân trọng biến thành một đống vải vụn tung bay, tôi nhìn, hận ý trong lòng không giảm bớt chút nào.
Ôm một đống vải vụn đi vào phòng tắm, tôi lấy một mớ ném vào bồn tắm lớn. Lửa đốt, không ngừng đốt. Vải vóc càng lúc càng ít, tuy rằng mở quạt gió, cả nhà khói mù vẫn làm cay mắt tôi. Quần áo xinh đẹp biến thành tro tàn cháy đen, nhìn ngọn lửa dần dần nhỏ đi, tôi đem tóc giả ném lên trên, ngọn lửa lập tức dâng cao, sợi tóc thật chế thành tóc giả tản mát ra mùi khó chịu. Sợi tóc thật dài gặp sức nóng trở nên cuốn khúc, gãy, hóa thành bụi… Dựa vào cửa phòng tắm, tôi dồn dập ho khụ, thở gấp, nhìn giày da đỏ của tôi. Giày da đỏ của tôi, giày da đỏ tôi trân quý nhất… Tôi tập tễnh thản nhiên đi qua, cầm lấy nó. Vẫn là một đôi giầy xinh đẹp như vậy. Mặt ngoài sáng loáng, màu sáng diễm lệ, đường cong mềm mại… Tôi mang nó, là xinh đẹp đi… Không không không… Không đúng! Xinh đẹp là Tiểu Gia, là nữ nhân Tiểu Gia! Chỉ cần đôi giày này biến mất, Tiểu Gia cũng có thể hoàn toàn tiêu thất đi! Hai tay tôi run run bỏ nó vào ngọn lửa, lửa chậm rãi cắn nuốt nó…. Bị thiêu đen… đốt trọi… biến hình…
Ngọn lửa tắt. Trong bồn tắm lớn, trên một đống vải vóc tro tàn, một xác giày không bị đốt sạch. Nhìn xác giày kia thật lâu, tôi rốt cục khóc rống thành tiếng.
Vì sao? Vì sao Vệ Hải không thể yêu tôi?! Cậu ấy có thể yêu Tiểu Gia, vì sao không thể yêu tôi? Vì sao cậu ấy tình nguyện đi yêu một cái ảo ảnh cũng không yêu chân chính bản thân tôi? Tôi đứng lên, nhìn gương trong phòng tắm.
Tôi cùng Tiểu Gia rốt cuộc không giống chỗ nào? Cùng khuôn mặt, cùng tâm tư, cùng tính cách… Bên Vệ Hải, trừ bỏ việc không nói, biểu hiện tôi từng có đều là chân chính tôi! Tôi cùng Tiểu Gia rốt cuộc không giống cái gì? Rốt cuộc vì sao Vệ Hải không chịu yêu tôi? Tôi nhìn gương, nhìn gã đàn ông khóc rống trong gương. Chỉ bởi vì tôi là đàn ông sao? Vì sao tôi lại là đàn ông? Nếu tôi là phụ nữ, Vệ Hải nhất định sẽ trân ái tôi đi! Tại sao tôi là đàn ông…? Tôi đưa nắm tay nện vào gương, một cái, hai cái, ba cái, mọi nơi… Gương xuất hiện cái khe, đầu tiên là một đường, sau đó là hai đường, đường thứ ba…“Rầm!!!” một tiếng, gương rớt xuống dưới, nằm trên mặt đất vỡ thành vô số mảnh.
Tôi ngã ngồi, nhìn thân ảnh của mình phản xạ trong mảnh gương nhỏ. Trần trụi, tái nhợt, gầy yếu… Đây là tôi, một nam nhân bi ai không được yêu.
Tôi nghĩ về quá khứ, mẹ thích con gái còn hơn thích con. Bà yêu thương em gái, không thích tôi. Nếu không thích con trai, vì sao phải sinh hạ tôi? Nếu không thích tôi, vì sao không sinh tôi thành cô gái đi? Vì sao phải đưa tôi đến trên đời này chịu tội, bị người khinh bạc.
Vệ Hải không thương tôi, bởi vì tôi là đàn ông. Nếu tôi là phụ nữ, cậu ấy sẽ không vứt bỏ tôi… Vì sao tôi không phải nữ nhân? Nhặt lên một mảnh gương, tôi soi mình. Tướng mạo khả ái, một chút cũng không thể nói xấu. Vệ Hải nói tôi rất tốt… Ngực hơi nhỏ, vẫn là bình thường… Nhưng Vệ Hải nói, nữ hài tử ngực nhỏ cũng không phải chuyện gì quan trọng cho lắm. Thắt lưng mảnh khảnh, Vệ Hải nói ôm rất thư thái. Chân tôi rất đẹp, thật dài, trắng nõn tịnh tịnh ngay cả cái vết sẹo cũng không có… Vệ Hải nói tôi căn bản không cần mặc tất chân cũng có thể mê đảo một đống nam nhân. Ánh mắt dừng ở chỗ duy nhất có thể chứng minh tôi là nam nhân.
Quá chướng mắt! Thật sự là rất chướng mắt. Thân thể như vậy không nên có vật như vậy. Vệ Hải cũng nói qua, tôi không nên có vật này. Có nó, Vệ Hải mới phát hiện tôi lừa cậu ấy, mới có thể nói ra lời không hề yêu tôi… Đều là bởi vì có nó… Vật chướng mắt! Cái này nếu không có ở đây thì tốt rồi… Tôi dùng tay kéo nó, lấy một mảnh gương cắt vào. Đau quá! Chỉ mới là rách da, tôi đã đau đến mức phải kêu lên. Tôi tiếp tục cắt, đổ máu, đau đớn cũng lợi hại hơn. Tôi đau đến cầm không nổi nó, cầm mảnh gương cũng không được. Tôi làm bị thương bụng mình, nhìn dòng máu đỏ từ miệng vết thương thật dài chảy ra, tôi đau đớn cuộn mình trên mặt đất.
Tôi ngã trên sàn nhà, gọi tên Vệ Hải, gọi cậu ấy muốn cậu ấy tới cứu tôi, nhưng Vệ Hải không tới. Vệ Hải hiện tại đang làm cái gì? Đi tìm tình cảm mới mà lưu luyến? Hay là còn đang giận tôi? Cậu ấy còn có thể tưởng niệm tôi không… À không, hẳn là tưởng niệm Tiểu Gia. Tôi thì sao? Tôi sẽ trở thành một vết cắt trong kí ức của cậu ấy sao? Không để ý tới bụng dưới còn đang chảy máu, tôi chỉ biết nằm và khóc.
Để cho máu cứ chảy đi! Nếu máu cứ như vậy chảy hết, tôi có thể giải thoát từ trong nỗi thống khổ tưởng niệm Vệ Hải rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...