- Cậu Minh, có một người tới xin gặp mặt!- Minh từ chỗ thầy Tín về, bắt đầu suy tính về điều thầy dạy.
Đang đấu tranh giữa việc phải thực sự nhảy vào một trận đấu tranh quyền mưu hay là không, Minh được gọi quay về thực tế.
- Ai tới vậy!
- Một thương nhân, xưng tên là Chử Bành.
Hắn bảo hắn là đại diện của thương nhân được chọn, muốn tới gặp cậu.
Minh không hiểu lắm, vẫn cho mời vào.
Người tới là Chử Bành, Minh gặp hắn thì chẳng tỏ vẻ gì, chỉ có Chử Bành nhìn Minh ánh mắt hơi lạ.
Hắn ta là kẻ từng thấy Minh đi vào phá Phố Đêm, khi thấy mặt của Minh vào ngày đó, hắn cũng phải giật mình.
Hoàng Anh Minh có khuôn mặt giống thiếu gia nhà họ Hoàng cực kỳ.
Chử Bành đem việc này báo với cha, hai cha con Chử Cạnh, Chử Bành cùng nhau ra xem Minh cái ngày cậu ta lên Học Phủ.
Và cuối cùng, tuy không tiếp tục theo dõi Minh, một vài hành động điều tra, biết về cha mẹ cậu ta, cha hắn cũng nói cho Chử Bành biết, Minh rất có thể là con trai của ông chú quá cố, là em trai cùng cha khác mẹ với thiếu gia hiện tại.
Nhưng Minh đã lên Trấn Nam Bàn, coi như là bị lưu đày rồi, họ cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Về sau, dù có lên Trấn Nam Bàn làm ăn, Chử Bành cũng không có ý tiếp xúc với Minh, không tới Học Phủ.
Chỉ không ngờ, thời cuộc biến đổi, giờ đây Minh lại có quân đội dưới trướng, là hòn núi lớn để dựa vào.
Chử Bành biết tình thế, quyết định thử tiếp xúc với Minh.
Đầu tiên, cứ để mọi thứ trong bí mật.
Chử Bành đề nghị bản thân sẽ làm đại diện, rồi lấy thân phận đại diện thương nhân đi gặp Minh.
- Đáng lý anh không cần gặp tôi.
Mấy anh bên thương đoàn Hồng Bàng sẽ hướng dẫn anh cẩn thận.
- Tiểu tướng quân nói đúng lắm, nhưng tôi tới đây cũng không hoàn toàn là vì việc mua bán đó.
Tôi tới cảm ơn tiểu tướng quân, nhờ ngài mà chúng tôi có chỗ tạm nghỉ thoải mái.
Với cả tiểu tướng quân cũng là cấp trên của mấy vị kia, nếu như được tiểu tướng quân mở lời hỗ trợ thêm thì…- Chử Bành đưa một gói quà nhỏ, là ít bạc nén.
- Về nơi ở, đây có một phần công lao của tôi.
Nhưng như thế chỉ cần cảm ơn là đủ.
Còn về việc anh vừa nói, tôi nghĩ anh nên cầm quà về.
Tôi không can dự vào việc của bên thương đoàn.
Nhưng nếu họ có bất kỳ hành động chèn ép quá đáng gì, hãy cứ báo với tôi.- Minh kiên quyết trả quà.
- Chà, chỉ là món quà nhỏ để…
- Các vị, không phải Minh không thích hay chê ít, nhưng quả thực việc bán hàng hóa tôi không quản.
Hiện tại tôi phải lo rất nhiều việc chuẩn bị quân sự.
Có quân đội tốt, ta mới hi vọng sống mà về nhà.
Nhận quà của ngài xong, tôi sẽ phải phân tâm lo việc kinh doanh, quan tâm tới việc của các vị và các anh bên thương đoàn, như thế e rằng sẽ mất tập trung.
Ngài Chử Bành xin hiểu cho và mang quà về.
Minh nói tới đây, Chử Bành cũng đành phải mang về.
Nhưng trong lòng, Chử Bành tự đánh giá Minh là hạng người quân tử, song cũng quá cứng nhắc, khó linh động.
Vì thế, y tuy cảm phục Minh, cũng lại không quá coi trọng tiền đồ của cậu.
Hoàng Anh Minh thấy Chử Bành đi rồi, cũng quyết định đi ngủ sớm.
Không thể không nói, trải qua cuộc nói chuyện với Chử Bành, cậu cũng vỡ ra nhiều điều.
Đúng là Minh giữ vững lập trường khi không nhận quà hối lộ, nhưng cậu cũng biết bản thân đang nắm trong tay quyền lực quyết định tới vận mạng nhiều người.
Minh có thể yên tâm trao quyền cho 3 người đứng đầu thương đoàn Hồng Bàng, vì cậu có thể khống chế họ nếu cần thiết, nhưng Dương Quốc Lộ thì khác.
Nếu cậu từ bỏ quyền lực rồi, không biết có thể lấy lại được hay không? Và có thêm quyền lực của Minh trong tay, ông ta sẽ hành xử thế nào, trời mới biết.
Nghỉ ngơi đầy đủ, sáng sớm hôm sau, Minh đi tập luyện một chút cho nóng người.
Sau khi tập thể lực, Minh gọi những bách quân trưởng, thập quân trưởng dưới trướng lại, cả Vâm nữa, rồi lấy những ghi chép hôm qua.
Đây là ghi chép hai người có từ lời kể của Dương Quốc Lộ.
Nghe kể thì rất hay, nhưng cả hai đều muốn biến từ câu chuyện tự thuật của Dương Quốc Lộ thành giáo trình quân sự cho làng Hồng Bàng.
Đem những điều ra để so sánh với thực tế, thông qua những chỉ huy để thử nghiệm, tìm hiểu là cách hay nhất để kiểm tra và học hỏi.
- Thế này vô lý quá, tại sao mà địch lại không thể phát hiện ra nhỉ?
- Không đọc kỹ à, đầu câu chuyện có nói là ở khu vực rừng rậm,…
- Không thể bắn tên từ xa như thế này đâu?
- Họ dùng cách bắn cầu vồng, hàng loạt lớn….
- Nỏ không thể dùng à?
- Nỏ mạnh ở sức xuyên, bắn thẳng mới khiến nó phát huy sở trường,…
Càng thảo luận, càng vỡ ra được nhiều, và thấy được rằng những điều mà Dương Quốc Lộ kể ra còn bị ảnh hưởng bởi ý chỉ chủ quan của ông ta, nếu họ cứ làm theo mà không suy tính, tìm ra chân tướng, thấy được quy luật, thì thật tai hại.
- Cậu Hoàng Anh Minh, có người tới!- Một người lính làm nhiệm vụ cảnh giới chạy tới báo.
Minh nhìn theo hướng chỉ, thấy là Đan Quốc Hùng.
- Tướng quân Dương Quốc Lộ có chuyện gì sao?- Minh tưởng là Dương Quốc Lộ gọi, nên vội đi tới
- Không, là tôi thấy cậu Minh tự nhiên điều nhiều quân đi, có chút lạ lùng nên tới xem.
- Nếu vậy, xin phép tôi còn mấy việc phải làm!- Đã không phải việc cần kíp gì, Minh cũng không tỏ ý muốn hàn huyên tâm sự mất thời gian.
- Đừng vội vậy chứ cậu Minh! Tôi có chút chuyện cần bàn!
- Vậy xin xứ nói thẳng, hiện tại chúng ta đang thiếu thời gian mà.
- Cậu Minh nói đúng, vậy tôi nói thẳng.
Hôm qua tôi ở bên cạnh, có nghe tướng quân bàn với cậu Minh việc hợp binh lại để chỉ huy cho tốt, phải không?
- Đúng là như vậy!
- Tôi nghĩ thế này, hiện tại thì bên chúng tôi chỉ còn 600 binh sĩ khỏe mạnh, nhưng có tới 8 bách quân trưởng, có bách quân trưởng chỉ còn tầm 20 lính, quân lực tan vỡ quá nhiều.
Như thế, áp lực chia ra càng nặng nề.
Nhưng nếu kịp thời bổ sung, sẽ đỡ hơn.
Hiện bên cậu có rất nhiều thanh niên trai tráng, có thể nhập ngũ ngay, nếu có thể tuyển thêm 200 quân thì các bách quân trưởng sẽ đều có binh tướng dưới quyền.
- Việc này quả là khó.
Số thanh niên ngài nói, tuy rằng đúng là có thể ra trận giết địch, nhưng quân kỷ chưa luyện, kỷ luật thiếu thốn, liều chết bảo vệ mình không sao, xông trận đối địch, e rằng sẽ thành chướng ngại.
Quan trọng nhất, là những người đó đều có công việc cần làm: chuẩn bị lương khô, tăng gia sản xuất và sắp xếp hàng hóa.
Lấy bớt người đi là lấy bớt người lao động.
Minh từ chối thẳng thắn khiến Đan Quốc Hùng sượng sùng.
Hắn không thể nói rằng điều Minh nghĩ là sai được, với cả đất này Minh mới là chủ nhà, bọn họ là khách.
Chưa thể đòi hỏi ngay được việc mộ binh, Hùng quay sang hỏi về vấn đề vũ khí.
Quân của Dương Quốc Lộ trên đường chạy trốn tới đây, vũ khí tổn thất khá nhiều, nhất là tên, hi vọng Minh có thể bổ sung cho đủ số.
- Cái này thì dễ thôi.
P’Lư, cậu dẫn Đan Quốc Hùng qua chỗ kho vũ khí của chúng ta.
Thủ lệnh đây!- Minh rút ra một tấm gỗ nhỏ, trên ghi mấy chữ lạ (chữ cái Latin, ghi tên của Minh), thủ lệnh có làm mộng, còn ở kho sẽ có một miếng lệnh khác có lỗ mộng, ghép lại được với nhau vừa khít, đảm bảo không có sai sót.
- Vâng!
- Cậu Hùng, kho vũ khí của chúng tôi, cậu xem qua, rồi tính toán hợp lý một chút.
Dù sao chúng ta cũng sẽ phải chung lưng đấu cật trên suốt quãng đưỡng, một bên thiếu hụt quá mức, việc phòng thủ sẽ khó khăn.
Hoàng Anh Minh thoải mái cho, Đan Quốc Hùng cũng không thể làm càn.
Vào trong kho quân khí, thấy số lượng mũi tên tạm đủ, Hùng tính toán sơ qua, rồi lấy đi 2/5 số tên trong kho, là khoảng 2000 mũi tên, chia ra cho đội cung thủ tầm 50 người, thì mỗi người được thêm 40 mũi tên.
Đan Quốc Hùng mang tên về doanh, chia cho các cung thủ.
Đang chia, đột nhiên có một bách quân trưởng tiến lại chỗ cậu này, hỏi về vụ tuyển mộ thêm quân.
Đan Quốc Hùng không giấu, trả lời y như lời của Minh.
Người bách quân trưởng nọ lập tức sừng cồ lên.
Trong trận phòng thủ doanh trại, lính của y chết nhiều nhất, giờ chỉ còn 20 người, không khéo y phải thành một thập quân trưởng.
Mà thập quân trưởng, chết dễ vô cùng, y không chịu.
Cuộc cãi nhau của hai người càng lúc càng lớn, thu hút thêm nhiều người khác nữa.
Càng nhiều người, tâm lý đám đông càng hiển lộ.
Họ bị cuốn theo lập luận vị lợi của vị bách quân trưởng kia, đòi hỏi Hùng phải nói chuyện với Minh, đòi hỏi Minh chia sẻ thêm cho bên họ.
Ban đầu là những đòi hỏi về quân lực, trang bị, khí giới, nhưng càng về sau, thì càng nghiêm trọng.
Họ nghĩ rằng Minh tuy đánh được vài trận, cũng chỉ là thư sinh, quyền binh không nên ở tay hắn.
- Tôi nghĩ là đem hết lính của hắn nhập vào quân ngũ của ta, lấy 200 người đem về bù số lính bị thiếu, lại lấy số còn lại dâng cho lão tướng quân, xung làm thân vệ.
- Nhưng mà đám man binh đó chỉ sợ không phục.
- Không phục thì đánh cho phục, chúng ta đông hơn chúng.
Tình hình càng lúc càng không ổn, Đan Quốc Hùng không dám ở lại lâu, liền bảo rằng bản thân phải tới chỗ Dương Quốc Lộ báo cáo.
Đội lính cũng chấp nhận.
Vừa hay có cả Dương Ánh Hồng cũng ở đó.
Nghe Đan Quốc Hùng nói lại điều binh sĩ bàn bạc, hai cha con họ Dương suýt thì nhảy dựng lên.
Dương Ánh Hồng sợ vì cô ở đây đủ lâu, biết rằng Hoàng Anh Minh không phải hạng thư sinh, người này như sấm sét, không có thì là trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, nhưng hết giáng vào đầu ai, kẻ đó chết chắc.
Còn Dương Quốc Lộ thì lại lo vì ở Học Phủ, dân Thượng rất tin yêu Minh, nếu để họ biết rằng mình định chèn ép nó, cả đám cùng xông lên, không biết mình có thể trấn áp nổi không.
Mà dù trấn áp nổi, việc di tản cũng coi như vứt.
- Mau đi tắt khỏi đây, báo cho Hoàng Anh Minh biết chuyện này!- Hồng nhìn sang chỗ hai tì nữ, nói ngay
- Con làm gì vậy?
- Cha, đám người kia điên rồi, nếu để họ ra tay trước, bên phe Hoàng Anh Minh sẽ có sự thất thế, nhưng không lâu đâu.
Hoàng Anh Minh luyện quân có phép, quân sĩ anh dũng, quân của cha có thể gây thiệt hại nặng nề cho họ, nhưng muốn đánh bại là không thể.
Quân của Hoàng Anh Minh sẽ quật ngược lại được.
Khi đó, hai bên đã có thù, không thể dừng tay được.
Chẳng bằng để Hoàng Anh Minh ra tay trước hết.
Dương Ánh Hồng cố gắng thuyết phục cha, càng nói càng hăng.
Nhưng chưa nói hết lời, bên ngoài đã có tiếng hét.
Cửa phòng mở tung, một đám lính bước vào trong.
Đó là những kẻ vừa này còn cái nhau với Đan Quốc Hùng.
Sau khi Hùng đi báo cáo thì bọn lính bàn nhau rằng, Dương Quốc Lộ tuy là chỉ huy quân ta, nhưng ông ta lại lo cho con gái hơn lo cho bọn mình, lần hành quân tới đây, may mà Học Phủ còn yên, nếu không bọn mình chính là lao đầu vào chỗ chết.
Con gái ông ta ở đây, tất là thân quen với đám Hoàng Anh Minh, như thế sẽ khuyên lão phủ quyết ý tưởng của bọn mình.
Bọn lính bán tín bán nghi, vài đưa bèn kéo nhau tới xin gặp Dương Quốc Lộ.
Chúng tới gặp lính canh, liền bảo không cần báo cáo gì, rồi đi vào nhẹ nhàng.
Vừa hay, chúng nghe những lời Dương Ánh Hồng can gián, lại thấy Dương Quốc Lộ không nói gì, liền đoán ra rằng Dương Quốc Lộ sẽ xiêu lòng.
Như vậy là hỏng hết rồi còn gì.
Đội lính này vội chia hai, một nửa nhảy vào bắt sống 3 người: Lộ, Hùng và Hồng, nửa kia đi gọi binh lính, tấn công vào chỗ người dân xung quanh ở.
Đó là chỗ của Vi Công Tín và các Thái Học Sinh.
Đấy là thầy, là bạn của Hoàng Anh Minh, có thể làm con tin, bắt Minh phải ngoan ngoãn.
Tuy bị tấn công bất ngờ, Dương Quốc Lộ vẫn là một kẻ thân kinh bách chiến, ông ta rút vũ khí đánh trả, chặn đường để con gái tẩu thoát.
Đan Quốc Hùng cũng hỗ trợ, nên tới khi mấy người kia đánh ngã được Dương Quốc Lộ và Đan Quốc Hùng, thì Dương Ánh Hồng thoát được.
- Giờ sao?
- Lo gì? Trói lão già này lại, hợp binh đánh thẳng ra.
Quân ta cứ lao thẳng tới chỗ bọn dân kia, bắt con tin, xem thằng ranh kia dám làm liều không.
Các tướng sĩ bên Dương Quốc Lộ tính vậy, cho rằng bản thân có thể nhanh chóng tụ tập quân đội, đánh thẳng ra, tới khi Dương Ánh Hồng báo được tin, thì cũng muộn rồi.
Dương Ánh Hồng chạy được ra khỏi quân doanh, chưa biết nơi Minh đang thao luyện quân sĩ, đành chạy tới chỗ của Vi Thúy Liên, báo tin khẩn cấp.
Liên cho người tìm Minh ngay, rồi dẫn bạn mình gặp cha.
- Nói vậy, là do một số kẻ cố tình cổ động, binh sĩ đa phần không biết chuyện.
- Đúng vậy ạ! Nhưng giờ việc đó đâu quá quan trọng, lính làm loạn sắp tới đây rồi.
- Đừng lo.
Con gái, bảo các Thái Học Sinh tập trung lại, thông báo tình hình, nhà nhà mau chóng lập trận phòng thủ, đợi Minh về.
Để tăng cường khả năng chuẩn bị việc di tản, Minh đã cho các Thái Học Sinh trong Học Phủ tới chỉ huy người Thượng việc chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp công việc.
Là những người có học, trí thức cao, được Minh hướng dẫn cẩn thận nên làm đâu tốt đấy, những Thái Học sinh dễ dàng khiến dân Thượng tâm phục khẩu phục, thành những người có uy tín trong dân chúng.
Vi Công Tín ra lệnh thông qua các Thái Học Sinh, người dân ở đây nhất nhất nghe theo, không cự cãi gì.
Dù biết loạn quân sắp tới, họ vẫn có thể chuẩn bị đầy đủ công sự tạm thời: tường gỗ, chông, vũ khí,…
Loạn quân từ trong Học Phủ lao ra, những tưởng dùng thế sét đánh ngang tai, lấy bất ngờ dành thắng lợi, không ngờ đối mặt lại là một hệ thống công sự cộng thêm vô số người dân tay cầm khí giới.
Dân Thượng ở đây đông đảo, có hơn 4000 người, là một con số áp đảo hoàn toàn, đám chỉ huy cũng rén.
Thấy quân địch không xông thẳng tới trước, Vi Công Tín liền cho người kêu gọi, thông báo việc đám chỉ huy chống đối và bắt giam Dương Quốc Lộ, gây xích mích giữa hai bên vì sự tham lam của riêng bản thân họ.
Vi Công Tín còn lôi Dương Ánh Hồng ra làm tin.
Phe tướng lính bên kia liên tục tìm cách trấn áp binh sĩ, Vi Công Tín liền đòi họ đưa Dương Quốc Lộ hoặc Đan Quốc Hùng ra làm tin, như vậy sẽ rõ ràng ngay.
Đám chỉ huy nổi loạn không biết làm sao, vì hai người ấy bị nhốt trong Học Phủ, không cho gặp ai.
Chúng chưa giết người, vì lúc ấy bận kéo quân ra, và tính rằng nếu giết vào chỗ thường dân rồi, cướp phá một phen, sẽ cần Dương Quốc Lộ đứng ra là trung gian hòa giải với Hoàng Anh Minh.
Danh bất chính ngôn bất thuận, ngôn bất thuận sự bất thành, cả đoàn lính 600 người nhất thời không tiền không lùi, cứ đứng đực ra đó.
Một hồi lâu sau bọn lính mới sực tỉnh người.
- Đây là kế hoãn binh! Tất cả xông lên, giết sạch chúng.- Một tên chỉ huy hô
- Giết!- Vài tên khác hô hào, rồi chỉ gươm vào chỗ đám dân thường.
Tất cả lính làm loạn cùng tiến tới trước, giơ khiến chắn và vượt qua hàng rào gỗ, ở bên trong, dân thường bắt đầu ném trả đá cuội, ném cả lao, nhưng chủ yếu là lao gỗ, đầu không có bọc sắt.
Những hành vi này càng làm toán lính hưng phấn, vì như vậy có nghĩa trong đây toàn là dân thường, trang bị thô sơ, dễ giết hơn quân đội.
Hưng phấn vô độ, các chỉ huy không kiêng dè nữa, để lính ào lên, không thèm che chắn, vì đối phương làm gì có cung nỏ gì.
Sự hưng phấn bị trả giá ngay, một toán người thượng, tay cầm nỏ, đứng làm ba hàng, hàng đầu quỳ, hàng sau đứng thẳng, hàng thứ ba cao hơn hẳn, có vẻ đứng trên bục gỗ.
Tất cả cùng bắn thẳng vào đám lính lao tới mà không che chắn gì.
Những mũi tên bay vun vút, cắm vào người đi trước.
Đám người cầm nỏ chỉ có bắn thẳng, đám lính đang lao lên thì phần phải lăn ra né, phần thì sợ hãi chạy lùi, hàng ngũ lộn xộn, va đập lung tung.
Từ trong đám đông người dân đang đứng liền dạt ra, mở đường cho những đạo quân nhỏ ùa ra.
Đi đầu là những người lính nai nịt gọn gàng, đi sau là thanh niên trai tráng cầm vũ khí thô sơ.
Mất đà lao tới vì trận tên, tinh thần hoảng hốt, loạn binh không tổ chức nổi việc đánh giáp lá cà, từng bước đị đẩy lùi.
- Uuuuuuuuu!- Tiếng tù và vang vọng tới từ xa, một đội quân xuất hiện, lao nhanh tới.
Bị đánh từ hai hướng, số đông binh lính đã hoảng loạn bỏ vũ khí.
Họ ngay từ đầu đã bị Vi Công Tín dùng sự thật là lần tấn công này là hành động đơn phương làm loạn của bọn tướng lĩnh tham lam, còn Dương Quốc Lộ cũng bị hại, nên tinh thần quân sĩ không vững chắc, mục tiêu không có, gặp nghịch cảnh là không gượng được.
Thấy cảnh binh bại như núi lở, quân nổi loạn không dám ứng chiến, vội chạy về Học Phủ, đám chỉ huy nổi loạn cưỡi ngựa chạy trước.
Đang chạy, chúng giật mình khi thầy một đoàn kỵ binh đang lao tới.
Bình thường, còn nguyên đội hình thì có thể dùng cung nỏ đánh chặn, nhưng ở đây là chạy loạn, không thể có cung nỏ bảo hộ, rồi lại đang thế lao quá nhanh, không có kịp dừng lại.
Kết quả là hai đội kỵ sĩ gặp nhau, một bên chuẩn bị đầy đủ, bên kia bàng hoàng bất ngờ, thắng bại phân ra ngay.
Rất nhiều tên chỉ huy nổi loạn bị chém ngã ngựa ngay.
- Tất cả mau hạ vũ khí đầu hàng, nếu không giết không tha!- Những kỵ sĩ hô dõng dạc, quân lính thấy xác những kỵ sĩ bên mình đều bủn rủn tay chân.
Ba mặt bị vây, chỉ còn nước lao ra khỏi khu này.
Nhưng ra khỏi đây, sống kiểu gì.
- Ba quân tướng sĩ, ta là Dương Quốc Lộ đây!- Ở trong đám kỵ sĩ, có một người hét lớn.
Ông ta cưỡi ngựa đi ra trước, tay giơ cao tỏ vẻ không mang vũ khí, rồi tiến lại.
- Là Dương tướng quân.
- Đúng rồi!
- Các anh em, hãy hạ vũ khí xuống, chuyện tranh đấu này, là do những bách quân trưởng kiêu ngạo kia gây ra, anh em không hề có tội lớn.
Ta sẽ đảm bảo an toàn cho anh em.
Được hứa hẹn, lại thấy quân đội của Hoàng Anh Minh mạnh mẽ không chống được, không có đường thắng, các binh sĩ lũ lượt hạ vũ khí.
Giữ đúng lời hứa, Hoàng Anh Minh cùng quân mình tiến lại, trấn áp, bắt giữ, không gây hại tới tính mạng.
Trận bạo loạn này, coi như đã chấm dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...