Sau một đêm nghỉ ngơi, hôm sau Dương Quốc Lộ lập tức lên đường làm việc.
Trước tiên, ông ta tới gặp người tiền nhiệm, nhận ấn tín, kiểm tra quân sĩ.
Tổng quân sĩ mà Dương Quốc Lộ được trao là 2000 người, ngoài ra có thể bổ sung một lượng tư binh không quá 100 người, tuy nhiên thường ít người có thể tuyển thêm tư binh vượt 50 người.
Trước hết là bởi nguồn mộ lính cũng khá eo hẹp, thường phải tuyển từ những lưu dân, con cái những người lính già, bọn du thủ du thực bị đày lên trên Trấn Nam Bình, vì làm lính ở Trấn Nam Bàn không phải việc hấp dẫn người ta, phần là tiền lương bổng của tư binh sẽ do chính chủ thuê họ trả- lương đâu lắm mà trả cho 100 người.
Sau khi nhận thủ tục bàn giao xong, người cũ cũng nói rõ một vài vấn đề cần lưu ý cho người mới như Dương Quốc Lộ biết.
Phủ Tân Bình có đường tiếp giáp với Trấn Nam Bàn, cả 3 châu của Phủ Tân Bình gồm: Nam Bình, Tây Bình và Bắc Bình đều có đường biên giới với Trấn Nam Bàn, (quận trị An Lạc thì nằm giữa 3 châu, nên không đường biên giới).
Trong 3 châu kia, Châu Bắc Bình là nơi giàu có nhất do có được các mỏ vàng lớn và lượng lớn đất nông nghiệp màu mỡ, ngoài ra nghề cá và làm muối cũng phát triển, có một cảng biển lớn, tấp nập bán buôn, tài chính rộng rãi.
Tuy nhiên, cũng vì thế, nơi này luôn có nguy cơ bị những tên mọi rợ trên Trấn Nam Bàn lăm le nhòm ngó, mỗi cuộc tấn công xuống Châu Bắc Bình của rợ Nam Bàn đều gây hậu quả nặng nề, bởi nơi chúng tấn công thường là các mỏ vàng ở sát biên giới Bắc Bình với Nam Bàn.
Vì lẽ đó, để bảo vệ Châu Bắc Bình tốt nhất có thể, biên quân bảo vệ sẽ không đóng ở biên giới hai nơi, mà đóng tại vị trí sâu bên trong vùng đất của Trấn Nam Bàn.
Với vị trí này, quân đội bảo vệ biên giới có thể thuận lợi nắm được tình hình ngay khi biến xảy ra, kịp thời báo về hậu tuyến để Châu Bắc Bình kịp thời phản ứng, đồng thời cố gắng đánh chặn quân rợ từ Nam Bàn ngay, để kéo thêm thời gian.
Vì vai trò quan trọng như thế, đội quân canh phòng biên giới giữa Bắc Bình và Nam Bàn được trang bị khí giới tốt nhất, có đội ngựa báo tin, có quân lương đầy đủ, được quyền đánh thuế tại một khu chợ giao thương giữa Bắc Bình lên, quân lương luôn được cung cấp cẩn thận.
Vì lẽ đó, nơi này chất béo không ít.
- Thế lý do mà các người chuyển đi là gì vậy?- Dương Quốc Lộ nghe một hồi liền thắc mắc.
Ông ta có chức này là do liên hệ với kẻ này để mua chức.
- Đơn giản thôi, chẳng ai khoái việc có tiền mà không có chỗ tiêu cả!- Vị tướng cũ nói thẳng.
Khu đóng quân này quá xa xôi cách trở, hàng hóa lên đây dù cố tới mấy cũng giá cao, các sản phẩm tiêu thụ mạnh với bọn đàn ông như rượu, thức ăn ngon, phụ nữ đẹp đều hạn chế, khó có.
Binh sĩ bình thường còn chịu mấy em kỹ nữ trên này, tướng sĩ cấp cao sao chịu nổi, nên cứ thu vén mấy hồi rồi bán chức quan này mua chức quan khác để có thể gần nơi tiêu xài hưởng thụ.
Nghe tới đây, Dương Quốc Lộ liền cảm thấy xây xẩm mặt mày, mẹ nếu như ông ta cũng phải sống như vậy, thì quả thực quá là điên mà.
Nhưng ván đã đóng thuyền, tiền đã chi ra, giờ thì Dương Quốc Lộ không còn đồng vốn lớn nào nữa, ông ta đành tự hứa với bản thân, nhất định tìm cách bán cái chức quan này với giá cao gấp rưỡi hiện nay để kiếm chức khác tốt hơn nữa mới được.
Chức quan đó nhất định phải vừa ở chỗ kiếm được lương cao, lại vừa kiếm được những tiện ích lớn.
Tiếp sau đó, viên quan này dẫn đường cho Dương Quốc Lộ tới những địa điểm quan trọng cho ông ta.
Đầu tiên là các quân doanh, 2000 quân không thể đóng tập trung một chỗ, mà phải đóng rải rác ra 4 trại lính, mỗi nơi 500 quân, chặn tại các khu vực có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, để chặn đường từ Trấn Nam Bàn xuống Châu Bắc Bình.
Cả 4 nơi này đều có thể làm nơi ở của chỉ huy quân sự, xong trại lính thường được chọn làm nơi ở cho tướng chỉ huy thường là trại lính Tiên Ân, bơi nơi này rất gần khu chợ giao thương giữa Châu Bắc Bình với Trấn Nam Bàn.
Sở chỉ huy đóng ở đây có thể tiện cho việc kiểm soát vật tư từ dưới xuôi lên, đặc biệt là muối.
Trấn Nam Bàn là vùng cao nguyên không tiếp giáp biển, cũng chưa tìm được mỏ muối nào, nên phải phụ thuộc rất lớn vào nguồn muối chuyển từ Phủ Tân Bình và Trấn Hoài Nhân.
Với tiềm lực tài chính của Châu Bắc Bình, số muối có thể đưa lên là lớn nhất, thành ra khu chợ này sẽ đón rất nhiều bộ tộc trên Nam Bàn tới đây để trao đổi muối.
Chỉ cần tướng chỉ huy ở đây là có thể gặp mặt hầu hết các tù trưởng, tộc trưởng các bộ lạc để thương thảo công chuyện.
- Vậy bọn họ thường trao đổi muối vào lúc nào.
- Các bộ tộc, buôn làng, bộ lạc nhỏ thì cơ bản cứ có đồ trao đổi là tới, vì bọn này ít hàng, đổi được ít, giữ được ít muối.
Số này cũng chỉ cần thông báo là chúng răm rắp tới làm theo lệnh chúng ta thôi.
Còn 11 thế lực lớn mạnh nhất ở Trấn Nam Bàn- 11 bộ tộc lớn, thường sẽ tới trao đổi muối vào ngày rằm hàng tháng.
- Mỗi tháng một lần ư?
- Phải, những bộ tộc này đông lắm, lượng muối cần tiêu thụ cũng lắm, ngoài dân trong bộ tộc chúng còn có người dân các bộ tộc chư hầu.
Ta muốn chúng cống nạp, chúng bắt bộ tộc khác cống nạp.
- Quân số bọn này nhiều không?
- Nhiều, quân số mỗi bộ tộc lớn thế này có thể huy động dao động từ 500 đến 1000 quân.
- Mẹ ơi, vậy là 2000 quân mình phải đập với ít nhất 6500 quân địch hả.
- Không tới mức đó, đừng quên còn quân ở các khu Tây Bình, Nam Bình và Trấn Hoài Nhân cùng chia gánh với quân ta, đã vậy bọn rợ này trang bị làm gì có cung nỏ mạnh, áo giáp cứng, vũ khí tốt như mình, chỉ cần ông không giơ đầu ra chịu chết, vẫn đủ sức thủ trận địa cơ mà.
Hơn nữa bọn nó cũng biết rằng nếu làm loạn, ta cắt muối thì chúng khổ, nên sẽ không liều lĩnh thế đâu.
Cơ bản các công việc là thế, người tiền nhiệm cũng dành hẳn mấy hôm nữa ở cùng Dương Quốc Lộ, dẫn ông ta gặp gỡ các tộc trưởng nhỏ hay tới chợ để mua muối, trao đổi hàng, và đợi hẳn tới ngày chợ phiên để gặp 11 người đại diện 11 tộc lớn kia, giúp Dương Quốc Lộ không sơ sẩy gì.
Trong cuộc gặp gỡ quan trọng này, Dương Quốc Lộ một mặt làm quen, mặt khác cũng thông báo việc Học Phủ được xây lại, các tộc cần phải cử người tới đó học tập.
Đại diện các tộc nghe xong liền xôn xao một hồi, xong không ai phản đối cả, họ báo lại rằng sẽ cho người tới để học tập.
Thấy mọi chuyện diễn ra mà không chút khó khăn, Dương Quốc Lộ hơi bất ngờ chút, nhưng cũng thoải mái vì không phải lo nghĩ gì cả.
Có điều vị quan tiền nhiệm liền cười ruồi một cái, khiến Dương Quốc Lộ chú ý.
- Có chuyện gì mà ông anh cười vậy hả?
- Chú em làm quan mới, không biết bọn người ở đây rồi.
Nhưng thôi, mấy hôm nữa chú em sẽ rõ, không nghiêm trọng lắm, nên chú em cứ từ từ xem.
Mấy hôm sau, các tộc lớn cho người được cử đi học tới, mỗi tộc cử 2 người, và báo rằng đây là những người thông minh nhất, nên được cử tới để học tập, rồi về truyền dạy tri thức cho người trong bộ tộc.
Nhìn 22 kẻ được đưa tới để học tập, Dương Quốc Lộ giận tím người, chúng đều chỉ khoảng 13- 14 tuổi, gầy gò ốm yếu, trong qua quần áo thì biết không phải con nhà giàu có, tức là có về làng cũng chẳng thể trở thành người có quyền lực được, khiến khả năng can thiệp vào các tộc này mất luôn.
Về chiến lược dài hạn thì đã khổ thế, ngắn hạn thì đám nhóc yếu đuối này căn bản không thể hỗ trợ việc xây dựng Học Phủ, làm cu li cho ông bạn Vi Công Tín.
- Thôi, đừng giận quá mà làm ầm lên! Dân trên này thấy quan mới lên, chính sách mới, lên làm vậy để thăm dò, cách duy nhất khiến chúng phải nghe là chú phải cương nhu đầy đủ, một mặt tìm cách ban phát tiền tài, mặt khác lại có võ lực trấn áp chúng.
- 2000 quân ở đây là để chưng hay sao!
- Nếu chú mày cầm luôn 2000 quân này đi đánh bọn nó, thì chú mày chết chắc! Địa thế chỗ này hành quân khó khăn, đường đi tới chỗ bọn chúng rất khó đi, bọn nó ở đó lấy khỏe đấu mệt, rồi gọi thêm quân tới đánh lén, phục kích,… Hơn nữa, chú nghĩ rằng 2000 quân này chú chỉ đâu đánh đấy, liều chết mà đánh được hay sao? Những kẻ lên đây làm lính phần nhiều là dân nghèo khổ, thấy tiền sáng mắt, thấy hại lừng khừng.
Nghe một hồi, Dương Quốc Lộ mặt xị như cái bị.
Tình cảnh này đúng là không thể làm căng.
Quan trọng hơn, việc Dương Quốc Lộ làm quan ở đây rồi cũng là để vơ vét một tí rồi biến thôi.
Dương Quốc Lộ nghĩ vậy, rồi nói ra lý do ông ta muốn nhiều người tới học ở Học Phủ.
Biết là việc có chút tình riêng, ông quan tiền nhiệm bèn bảo Dương Quốc Lộ hỏi mấy bộ tộc nho nhỏ quanh đây, bảo họ giao thêm người là xong, đám người này ở gần quân doanh, không thuộc phe các tộc kia, dễ bảo hơn.
Lấy người ở đó làm cu li mà đắp vào là xong.
Dương Quốc Lộ gật gù, liền làm ngay.
Sau cùng, với ân uy cùng thi triển, tổng số người tới Học Phủ đạt con số 67 người, gồm cả 22 người mà 11 tộc lớn cử tới.
Dương Quốc Lộ tư tay dẫn người tới, định bụng sẽ kể lể một hồi công lao to lớn của bản thân về việc vét được thêm 45 người tới đây làm cu li giúp xây dựng Học Phủ, vì Dương Quốc Lộ nghĩ rằng với đám Thái Học Sinh kia, chỉ e giờ này Học Phủ cũng chỉ là đống đổ nát không hơn không kém.
Đến gần khu vực Học Phủ, Dương Quốc Lộ bất ngờ vô cùng khi nghe những tiếng hò hét đang vang lên, nghe cứ như một công trường thứ thiệt.
Tới nơi, đập vào mắt ông ta là cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với khung cảnh gần 1 tháng trước.
Nơi mà trước kia là tàn tích Học PHủ cũ bị đốt phá, nay tuy những phần nhà cửa, nền đất cũ vẫn còn, xong các bụi rậm đã được phát quang, những ổ gà ổ trâu đã được san bằng, những căn nhà gỗ nhỏ được dựng lên để tạm làm chỗ ở,… Không chỉ cảnh, cả người cũng vậy, tất cả các Thái Học Sinh giờ này đều không ngại khó ngại khổ, mặc kệ bụi bẩn, tay cầm những công cụ lao động như cuốc, thuổng để đào đất, khí thế hăng hái, hò hét tưng bừng.
Tất cả những thứ này làm Học Phủ giàu sức sống hơn, không còn quá mức tiêu điều.
Dương Quốc Lộ kinh ngạc lắm, nhìn quanh một hồi, thấy có mấy người lính mình để lại bảo hộ bạn và con gái cũng đang làm việc, liền cho người vẫy hắn lại hỏi chuyện.
Tên lính thấy Dương Quốc Lộ, vội bẩm báo cẩn thận mọi sự.
Những việc hiện đang diễn ra là bởi Hoàng Anh Minh chủ đạo.
Ngay từ hôm Dương Quốc Lộ đi, Hoàng Anh Minh đã đứng lên kêu gọi mọi người cùng hắn bắt tay ngay vào việc tái thiết Học Phủ.
Hoàng Anh Minh nói, cầu trời không bằng cầu người, cầu người không bằng cầu mình, việc tái thiết Học Phủ hiện tại không chỉ để đón học sinh, mà còn để cải thiện sinh hoạt hiện tại cho các thành viên của Học Phủ, không thể chờ đợi thêm được nữa.
Minh nói bất cứ ai đi chăng nữa, nhu cầu đầu tiên là được ăn uống, ngủ nghỉ và ỉa đái.
Ba khu vực này phải làm ngay, nhà ăn không tốt thì thức ăn không ngon, không hợp vệ sinh, dễ bệnh, nơi ngủ không tốt thì gió lùa cảm lạnh, hoặc giả có mưa nắng chiếu tới thì không thoải mái, còn chỗ đái ỉa mà không làm tốt, các loại ruồi muỗi bám đầy, trông kinh tởm, mùi xông lên mũi, khiến mọi người ghê sợ.
- Thằng nhãi đó nói thật thế hả?
- Vâng, cậu ấy đang nói, bên dưới ai cũng cười, ông Tín mặt đỏ bừng, toàn nhảy dựng cả lên ấy chứ.
Có điều, cậu ấy nói xong, thì ai cũng phải chịu là đúng thôi.
Dương Quốc Lộ nghe mà vỗ đùi đen đét, thằng này xem mà thú vị.
Rồi hỏi cặn kẽ những gì xảy ra nữa.
Tên lính cứ thực lòng kể lại việc Minh tổ chức từng việc một, từ làm nhà ăn, bếp, chỗ ngủ, khu vệ sinh.
Làm hết từng đó thứ cũng mất 8 ngày ròng, chủ yếu là lợp chỗ ngủ mất thời gian nhất, còn lại xong trong ngày đầu.
Tên lính chỉ cho Dương Quốc Lộ các công trình xây dựng kia, Dương Quốc Lộ gật gù.
Xây xong những công trình thiết yếu, Minh làm thêm một cái máy bơm nước chạy bằng sức gió để bơm nước từ cái giếng gần Học Phủ.
Giếng nước này nước tốt, trong vắt, lượng nước dồi dào, múc cả ngày cũng không cạn nổi.
Tuy nhiên, do mực nước thấp hơn miệng giếng rất nhiều, dùng gàu múc thực tốn quá nhiều thời gian, khiến việc tắm giặt không tiện, rửa bát đũa không sạch sẽ...
Không giữ được vệ sinh sẽ lắm bệnh tật.
Vì thế Minh mới chế thứ này.
Với nguồn nước được cung cấp đầy đủ, những Thái Học Sinh được tắm giặt đầy đủ mà không tốn sức, họ không quá ngại khi phải làm những việc tay chân khiến quần áo lấm bẩn bùn đất.
Cũng bởi điều này, tiến độ làm việc được tăng cường hơn nữa.
Tới lúc này, Học Phủ đã có thêm một khu nhà để làm nơi giảng dạy, một khu nhà đủ để các học viên ngủ nghỉ, một nhà ăn tập thể cho giáo viên và học viên.
Minh cũng muốn xây dựng thêm một vài công trình quan trọng khác nữa: nhà chứa sách, nhà đọc sách, chỗ bàn luận kinh sách, chỗ chép sách, rồi cả những thứ công trình tiện ích nhà tắm, khu vệ sinh tổng hợp, bệnh xá,...
Càng nghe, Dương Quốc Lộ càng thích mê, lão tự tới xem khu nhà ăn, khu bếp, khu vệ sinh và quan trọng nhất là cái máy bơm nước dùng sức gió kia.
Quả thực thứ này thật quan trọng.
Mấy hôm vừa rồi ở chỗ đóng quân, lão là tướng lĩnh được phục vụ cẩn thận, nhưng thân binh của lão cũng phải chịu cảnh thiếu nước tắm giặt.
Trước khi đi, người tiền nhiệm của Dương Quốc Lộ có dặn dò phải nhanh chóng tìm cách khiến quân sĩ ổn định thì mới có lực uy hiếp với đám rợ trên này, và một trong những cách làm binh sĩ quy tâm là ban cho họ lợi ích.
Tiền tài lão có ít, nhưng với thứ máy này, việc cho bọn lính hưởng chút lợi ích cũng dễ có.
- Làm tốt đấy, tên nhãi này!- Dương Quốc Lộ đợi tới khi trời đã gần tối, mọi người tạm dừng tay, thì tới chỗ Minh để nói chuyện.
Vốn là kẻ thẳng tính, lão nói toạc móng heo những điều lão cần, tất nhiên nói sơ sơ thôi, chứ không trình bày hết.
Minh nghe xong, cũng đồng ý sẽ giúp lão làm mấy thứ đồ này nếu có thời gian, nhưng nói rõ rằng bản thân không chuyên, nếu lão có khả năng, thì để cậu ta viết bức thư gửi cho làng Hồng Bàng, để họ cho thợ khéo lên đây.
Ban đầu nghe xong, Dương Quốc Lộ hơi hơi suy nghĩ, thợ mà lên đây, tiền công các thứ quả thực sẽ khá cao, mà lão thì muốn tích tiền.
Minh đoán ý, thuyết phục rằng thợ Hồng Bàng sẽ không cần nhiều, thậm chí có khi chỉ một người lên đây thôi, họ sẽ ở đây hỗ trợ làm rồi dạy nghề, lão chỉ cần cho vài binh sĩ có tài đi học là về sau lão cũng không phải lo việc cần thợ mới nữa.
Nghe cũng bùi tai, Dương Quốc Lộ đồng ý thuê thợ ở làng Hồng Bàng lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...