"..."
Lam Thanh Hàn cực độ im lặng nhìn Lăng Giản đang ăn rất ngon lành, nàng thật sự không rõ Lăng Giản làm sao lại có thể đem hai chữ "nương tử" này kêu thuận miệng như vậy, càng làm cho nàng không có biện pháp lý giải chính là, Lăng Giản lại có thể đem nhà của người khác coi như nhà mình, không chút khách khí ngồi ở chỗ đó ăn uống, hoàn toàn không cảm thấy câu nệ.
"Nương tử, tại sao không ăn?"
Ăn xong một cái bánh ngô, Lăng Giản lại cầm lấy một cái khác nhét vào miệng, phồng má nói:
"Đã đói bụng cả ngày, đại gia người ta hảo tâm cho chúng ta ăn, ngươi không ăn thì rất khó ăn nói.
Đến đến đến, mau ngồi xuống cùng ăn!"
Lăng Giản xoay người kéo Lam Thanh Hàn đến bên cạnh mình, làm cho nàng ngồi xuống, hướng về lão nhân ngồi đối diện cười hắc hắc nói: "
Đại gia đừng để ý, nương tử nhà ta rất thẹn thùng."
Rốt cuộc là ai để ý?! Lam Thanh Hàn kín đáo trắng mắt liếc nàng một cái, không được tự nhiên cầm lấy một cái bánh ngô, nhẹ nhàng chậm rãi cắn nuốt.
Hai cái bánh ngô xuống bụng, Lăng Giản lúc này mới thỏa mãn vuốt bụng mình nói với lão nhân:
"Đại gia, nơi này cách thị trấn có xa lắm không a?"
"Nơi này chính là chân núi Tề Đạt, đi tiếp về phía trước là tới Lỗ thành, khoảng chừng nửa ngày đường là tới."
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu, trêu ghẹo nói:
"Lỗ thành này chính là Hoa thành nổi danh của Lam Triều a, nếu là tới Lỗ thành rồi, cô nương ngàn vạn lần phải để mắt tới tướng công của mình, đừng để cho người khác đoạt đi a."
"..."
Lam Thanh Hàn cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngô của mình, coi toàn bộ lời nói của lão nhân là gió thoảng bên tai.
Nhưng thật ra Lăng Giản ở một bên lại vẻ mặt khó hiểu nói với lão nhân:
"Đại gia, ta có chút không rõ ý ngài nói.
Lỗ thành là Hoa thành thì quan hệ gì tới ta? Ta cùng lắm là mang theo nương tử nhà ta cùng nhau đi ngắm hoa, huống chi ta cũng không rất thích ngắm hoa, ta trước kia thật ra cũng từng nuôi chút hoa cỏ, đáng tiếc không nuôi được bao lâu đã héo rũ."
"...Ngươi câm miệng!"
Lam Thanh Hàn thật sự chịu không nổi Lăng Giản, cái gì gọi là cùng lắm là mang theo nương tử nhà ta cùng nhau ngắm hoa? Chả lẽ nàng không biết cái gọi là Hoa thành này chính là nơi toàn thanh lâu sao? Hay là nàng vẫn đều đang giả ngu?
"Ha hả, công tử thật đúng là hài hước."
"Hài hước? Đại gia, ta cũng không phải người nhàn hạ thoải mái hài hước." Lăng Giản rụt cổ nói:
"Quên đi, nương tử nhà ta bảo ta câm miệng, ta lập tức câm miệng thì hơn."
"..."
Công tử này thì ra sợ vợ a.
Lão nhân một bộ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra lo lắng vậy là dư thừa, công tử trước mắt tuy rằng tuấn mỹ, lại sợ nương tử của mình như thế, nghĩ đến cũng sẽ không làm ra việc tệ bạc kia.
"..."
Người này khi nào thì trở nên nghe lời như vậy? Lam Thanh Hàn cảm thấy Lăng Giản hẳn là chưa hết sốt, bằng không làm sao bảo nàng câm miệng nàng lại lập tức câm miệng đây?
Uy? Hai người kia làm gì nhìn ta như vậy? Chả lẽ trên mặt ta dính gì sao? Lăng Giản nhẹ nhàng ma sát mặt mình, xác định không có dính gì cả, sau đó mới đứng dậy hướng lão nhân cung kính cúi người một cái:
"Đại gia, cám ơn ngươi.
Hai người chúng ta bây giờ xuất phát đi Lỗ thành, về sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ trở về báo đáp ngài."
"Ôi, công tử thật sự không cần như vậy." Lão giả cười khoát tay, nói: "Chỉ là mấy cái bánh ngô, công tử không cần như thế."
"Đại gia, tích thuỷ chi ân dũng tuyền tương báo (*).
Nếu không có bữa ăn này của ngài, chỉ sợ chúng ta ngay cả khí lực đi ra khỏi núi Tề Đạt này cũng không có đâu!" Lăng Giản vẻ mặt nghiêm túc nói, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng ngây ngốc vừa rồi, làm cho Lam Thanh Hàn cũng đang đứng dậy bên cạnh không phân rõ người nào mới chân chính là Lăng Giản.
[(*): Nhận ơn dù chỉ là một giọt nước, trả ơn phải là bằng một dòng suối mới tương xứng.]"Công tử...!Ha ha, chúng ta chỉ là người sơn dã, lời này của công tử làm cho chúng ta trong lòng rất ấm áp." Lão nhân từ trong một bên ngăn tủ lấy ra vải thô, lại gói chút bánh ngô đặt ở bên trong đưa cho Lăng Giản nói: "Công tử, chúng ta không giống công tử là người có học,không biết nói lời gì hay, xin mời công tử nhận lấy cái này, coi như là một chút tâm ý của chúng ta."
"Đại gia, thật sự cám ơn ngài." Lăng Giản tiếp nhận gói bánh ngô, lại hướng lão nhân cung kính cúi đầu nói:
"Nương tử của ta thân thể không khoẻ, không tiện khom người, một cúi này là ta thay nương tử ta tạ ơn ngài."
"Đại gia, đa tạ ngài." Trong ánh mắt Lam Thanh Hàn hiện lên một tia phức tạp, lý do Lăng Giản lại hướng lão giả cúi đầu nàng như thế nào không hiểu.
Nàng đường đường là Lam Triều Trưởng công chúa, bất luận như thế nào cũng không thể hạ mình cúi đầu trước bình dân bá tánh, mà hành động Lăng Giản vừa mới làm, rõ ràng là đang giúp mình.
"Ha hả, các ngươi quá khách khí." Lão nhân đưa các nàng đến bên ngoài, hướng các nàng phất tay nói:
"Ta tiễn đến đây, công tử, các ngươi đi thong thả."
"Cám ơn đại gia, đại gia ngài bảo trọng thân thể, tái kiến." Nói xong, Lăng Giản cười hì hì lôi kéo Lam Thanh Hàn rời đi nhà lão nhân, đi về hướng Lỗ thành.
"Ngươi tên là gì?" Trên đường đi đến Lỗ Thành, Lam Thanh Hàn vẫn bảo trì trầm mặc cuối cùng sâu kín phun ra một câu.
Hỏi ta tên là gì? Lăng Giản xác định chính mình không có nghe lộn, vị mặt than đại thần bên cạnh nàng rốt cục mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn hỏi nàng tên là gì! Ta tên là gì?! Lăng Giản đột nhiên dừng lại cước bộ, đã bao lâu rồi nàng cư nhiên không biết tên của ta?!!! Nga, cũng đúng! Có vẻ ba chữ Tiểu Lăng Tử không tính là tên, chỉ là tên của thái giám.
"Lăng Giản.
Lăng của vượt qua, Lăng của tuyệt đỉnh, Giản của mãn giản tự tự khuynh kì côi"(*).Lăng Giản suy nghĩ hơn nửa ngày mới vơ vét ra nửa câu thơ này, tuy rằng không biết ý tứ đằng sau của nửa câu thơ đó, nhưng bên trong có cái chữ Giản, cũng mượn xài đỡ.
"Lăng...!Giản..." Lam Thanh Hàn có chút đăm chiêu nhớ kỹ tên Lăng Giản, tiếp tục trầm mặc tiêu sái đi ở phía trước.[(*) Không biết là câu thơ gì, giữ nguyên QT luôn =.= Giản ca bày đặt thơ thẩn làm gì cho khổ thân người edit ]
Lỗ thành nằm ở phía Đông Bắc núi Tề Đạt, là Hoa thành nổi danh của Lam Triều.
Nghe đồn trăm năm trước có vị nữ tử khuynh thành họ Lỗ sinh ra ở đây, các quan gia nhà giàu đều đến cầu thân, mà nàng chỉ duy độc coi trọng một thư sinh nghèo nhà chỉ có bốn bức tường.
Mắt thấy cha mẹ mình nhận lấy sính lễ của một vị đại quan, nàng thừa dịp nửa đêm lén trốn nhà đi muốn cùng thư sinh bỏ trốn.
Sao lường được bị người biết trước, nửa đường chặn nàng lại.
Ngày nàng bị buộc nhập gia nhà đại quan, thư sinh bị người hãm hại vu oan bỏ tù rồi ở trong ngục bị người hạ độc sát hại, mà chính nàng thì ngay trên kiệu hoa cắn lưỡi tự sát.
Ngay lúc đó Tể Tướng đi qua nơi đây nghe nói việc này, đặc biệt thượng triều thỉnh tấu Hoàng Thượng đem nơi đây đặt tên là Lỗ thành.
Đương nhiên, Lỗ thành sau được mệnh danh là Hoa thành, là bởi vì nơi đây thanh lâu rất nhiều.
Chỉ nói "tam đại thanh lâu" nổi danh Lam Triều thì hết hai cái ở Lỗ thành, còn những thanh lâu hạng khác thì lại càng đếm không xuể.
Rất nhiều quan to quý nhân vì muốn xem thử một lần, cam nguyện đi kiệu ngày đêm kiên trì tới đây.
Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn trước khi mặt trời xuống núi đã tới được Lỗ thành, như lời lão nhân gia nói, chỉ cần non nửa ngày thì tới.
Nhìn các quầy hàng đủ loại, các cô nương thanh lâu ăn mặc trang điểm xinh đẹp trên đường cái đang chiêu dụ khách nhân, Lăng Giản như một ngốc tử thấy chuyện lạ, lượn qua lượn lại trước các quầy hàng.
"Ngươi xem này, wow, thật đẹp." Lăng Giản chỉ vào hộp đồng khắc hoa trên quầy hàng kêu lên.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy đồ cổ hàng thật giá thật a, nói không thịnh hành phấn là giả.
"..."
Lam Thanh Hàn không nói lời nào, nàng hiện tại có loại ý nghĩ muốn quất Lăng Giản.
Đây rốt cuộc là loại người gì? Đến Lỗ thành cho đến bây giờ, không vội vã lên đường cũng đành thôi, còn không ngừng lôi kéo nàng nhìn khắp nơi, chẳng lẽ nàng không biết hai người đều là không có một xu dính túi sao?
"Ai, Tiểu ca, cái này bán thế nào a?"
Lăng Giản cầm lấy một cây ngọc trâm trên quầy, muốn ngẩng đầu hỏi một chút giá cả.
"Uy? Người đâu?" Mới tức thì tiểu ca bán hàng còn ở nơi này, như thế nào trong chốc lát đã không thấy đâu rồi? Lăng Giản cảm giác có chút kì lạ, quay đầu nhìn lên mới phát hiện các tiểu thương bán hàng trên đường đều đã rời khỏi quầy hàng của mình, vội vội vàng vàng chạy về phía trước.
"Ai ai ai, cho hỏi các ngươi đây là đang đi chỗ nào a?" Trong đám người đang vội vàng đi qua, Lăng Giản tùy tiện bắt lấy cánh tay một người hỏi.
"Ai, ngươi làm gì thế a! Hôm nay chính là ngày đệ nhất hoa khôi của Ngọc Hoa lâu, Bích Hinh cô nương lựa chọn nhập mạc chi tân (*), ngươi đừng kéo ta, ta còn muốn đi tham gia đây!" Nam nhân bị giữ chặt sốt ruột đẩy ra Lăng Giản, chạy vội về phía trước mặt.
[(*) Nhập mạc chi tân: ở đây đại khái là người đầu tiên được mời vào phòng của hoa khôi.]
"Đệ nhất hoa khôi tuyển nhập mạc chi tân?" Lăng Giản nhìn về hướng nam nhân chạy đi.
Quả nhiên, cách đó không xa, nơi một đám người chen chúc có một sân khấu vô cùng hoa lệ, mơ hồ có thể thấy được những người đứng trên đó, xem dáng người hẳn đều là nữ tử.
"Sư muội?" Một giọng nam trầm thấp vang lên ở phía sau Lăng Giản, nàng quay đầu nhìn lại, thấy một vị tuấn lãng nam tử mặc thanh sam ( áo xanh) đang mỉm cười nhìn Lam Thanh Hàn bên cạnh, ánh mắt tràn đầy tình yêu kia làm cho Lăng Giản nổi lên một thân da gà.
"Sư huynh? Sao ngươi lại ở đây?" Lam Thanh Hàn vẻ mặt kinh ngạc, Hạo Lân sư huynh như thế nào xuất hiện ở nơi này? Hắn không phải đang cùng sư phụ ở Vân Sơn luyện công sao?
"Sư muội, nhiều ngày không thấy, ngươi có biết ta nhớ ngươi rất nhiều không?" Hạo Lân kìm lòng không đậu cầm hai tay Lam Thanh Hàn, nhìn thật sâu vào mắt nàng.
Ách...Thật là buồn nôn.
Lăng Giản ở trước mặt Lam Thanh Hàn rợn người một cái, nói với Lam Thanh Hàn:"Các ngươi chậm rãi...Ách...Các ngươi chậm rãi tâm tình đi, ta đi phía trước xem náo nhiệt nga~" Nói xong, liếc mắt nhìn hai tay Lam Thanh Hàn đang bị nắm một cái, sau đó theo dòng người vội vàng chạy về phía trước.
"Sư huynh, không lẽ là sư phụ cũng ở nơi đây?" Lam Thanh Hàn mặt không chút thay đổi rút ra hai tay bị nắm chặt, khiến cho vẻ mặt Hạo Lân trở nên xấu hổ đứng ở nơi đó.
Tuy rằng sớm biết sư muội mình cá tính lạnh như băng, nhưng vẫn là bị hành động của nàng tổn thương một chút, nói:
"Sư phụ vẫn chưa tới đây, ba tháng sau chính là đại hội luận võ của đệ tử Động Đình Các chúng ta, sư phụ tất nhiên muốn chuẩn bị tốt một phen."
"Thì ra là thế, vậy còn sư huynh lại vì sao tới đây? Chẳng lẽ là Lễ Thân Vương có chuyện quan trọng để cho sư huynh đến làm?"
"Không có, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, đi ngang qua.
Phụ vương gần đây đều ở Vương phủ nuôi trồng đủ loại hoa cỏ, thật rất thanh nhàn." Hạo Lân nhức đầu, chẳng lẽ lại nói với nàng hắn đến Lỗ thành là để tìm hoa khôi thoải mái một phen sao?
"Thì ra là thế." Lam Thanh Hàn hơi có thâm ý liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước."
"Sư muội? Vừa rồi vị công tử kia là...?"
"Sư huynh nếu chỉ là đi ngang qua, nói vậy cũng vội vã lên đường, ai cũng đừng để chậm trễ thời gian mới tốt."
Lam Thanh Hàn lời nói lạnh như băng, mang theo một tia mệnh lệnh, làm cho Hạo Lân không thể không cười cười gật đầu, nhìn theo hình bóng Lam Thanh Hàn rời đi tầm mắt mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...