Editor: Kẹo Mặn Chát
"Sức mạnh của một thành có thể không phòng thủ được." Mộc Cát Sinh gằn từng chữ, chậm rãi nói: "Vậy sức mạnh của bảy nhà thì sao?"
"Tập hợp sức mạnh của bảy nhà, có thể bảo vệ được một tòa thành không?"
Ô Nghiệt ngẩn người, sau đó cất tiếng cười to: "Ý hay! Tập hợp sức mạnh của bảy nhà, đấu với âm binh còn được nữa là chỉ bảo vệ một tòa thành nhỏ bé, có lý gì mà không làm được đâu?" Bà ôm bụng cười ha ha, suýt nữa cười ra nước mắt, "Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua chưa, dựa vào đâu mà bảy nhà phải bảo vệ tòa thành này cho ngươi?"
Mộc Cát Sinh trầm mặc một lúc lâu, nói: "Vị trí Thiên Toán Tử."
"Ô hô, mấy ngày trước ngươi nói khí thế lắm cơ mà, giờ gặp phải rắc rối thì nghĩ ngay đến sư phụ của mình." Ô Nghiệt nhướng mày, "Ông ta truyền lại vị trí kia cho ngươi bao nhiêu năm mà ngươi cũng không chịu ngồi, âm binh vừa đến là ngươi đã sợ rồi sao?"
"Làm người quý ở chỗ tự biết mình, tôi có thể giỏi trong việc đánh trận, nhưng đối phó với quỷ thần lại nằm ngoài khả năng của tôi." Mộc Cát Sinh nói: "Huống hồ, chuyện tôi tiếp nhận tiền Sơn Quỷ sớm muộn gì cũng sẽ bị bảy nhà biết được, mà tôi lại dùng tiền phong ấn thang Âm dương.
Cứ như vậy, cho dù tôi có từ chối, bảy nhà cũng không chịu để yên."
"Ngươi hiểu thì tốt." Ô Nghiệt chuyển đề tài, nói: "Bảy ngày trước ngươi dùng tiền Sơn Quỷ phong ấn thang Âm dương, Phong Đô cũng vừa trải qua đại loạn, cả bảy nhà đều đã biết mọi chuyện.
Lần này trở về, chờ đợi ngươi là một trận chiến cam go đấy."
"Bà lớn à, ngài đừng nói như thể mình là người ngoài thế chứ." Mộc Cát Sinh mệt mỏi nói: "Truy ngược lại nguyên nhân của chuyện này, thì chính là do trận pháp lớn của ngài gây họa ra mà."
"Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ngươi có tòa thành mà ngươi muốn bảo vệ, gia đây cũng có con cháu mà gia phải đau đầu lo lắng." Ô Nghiệt thản nhiên nói: "Phần ai người đó chịu trách nhiệm thôi."
"Tôi cũng đánh không lại ngài, ngài nói gì thì là vậy đi." Mộc Cát Sinh thở dài: "Vẫn cảm tạ ngài đã tiễn tôi đoạn đường."
"Cảm kích trong lòng là được.
Sắp đến nhân gian rồi, gia lại dặn dò ngươi một câu, nhóc con nghe xong suy nghĩ thật kỹ." Ô Nghiệt đặt mái chèo lên, tiến sát lại gần Mộc Cát Sinh, khẽ nói: "Kế thừa vị trí Thiên Toán Tử là việc không thể tránh, nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ."
"Các đời Thất Gia Chư tử, thật sự đều nghe theo mệnh lệnh của Thiên Toán Tử sao?"
Ô nghiệt đưa Mộc Cát Sinh trở về dương gian, trước khi rời đi còn ném cho y một bình thuốc, "Thuốc viên bên trong có chứa tu vi của gia đây, có thể giúp ngươi hoạt động bình thường tự nhiên."
Mộc Cát Sinh khom người nói cảm ơn, "Cảm ơn bà lớn."
"Không cần cảm ơn, dù sao gia cũng là người đã chết, thứ duy trì sự sống cũng khác với người thường, có thể uống ít thì uống ít thôi, nếu không sẽ tổn thọ đấy." Ô Nghiệt phất tay, "Xéo đi." Nói xong quơ lấy mái chèo, nghênh ngang rời đi.
Mộc Cát Sinh trở về doanh trại ở ngoại thành trước, lão tham mưu nhìn thấy y thì giật mình hoảng sợ, "Sao cậu lại quay về?"
Y có chút sửng sốt khi bị hỏi vậy, "Ý bác là sao?"
"Không phải cậu đi cùng công tử Dược gia vào thành cứu trợ thiên tai sao?" Cuộc đối thoại hỏi một đằng trả lời một nẻo, lão tham mưu cũng đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, "Sao cậu lại ăn mặc như thế nào? Cậu bị thương à?" Nói xong ông cả kinh, "Sẽ không phải là có nạn dân nổi loạn chứ?"
Mộc Cát Sinh quay đầu bước đi, xông thẳng vào phòng làm việc của mình, lấy sổ ghi chép lịch trình ra, xem một lượt từ đầu đến cuối tất cả sự vụ trong mấy ngày qua —— Đêm ngày 29 tháng 10, trong thành xuất hiện tiếng động kỳ lạ, rạng sáng hôm sau xảy ra động đất, đường phố bị hư hại nghiêm trọng, rất nhiều người bị thương.
Mấy ngày kế tiếp đều là chi tiết quá trình cứu trợ thiên tai.
Mộc Cát Sinh nhìn chữ ký phê chuẩn ở trang cuối, đại khái hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Trận động đất là do âm binh tiến vào thang Âm dương gây nên, còn về người thay thế y xử lý quân vụ thì chắc hẳn là Tùng Vấn Đồng.
Mặc gia biết thuật dịch dung, lão Nhị có thể bắt chước chữ viết của y giống đến bảy tám phần.
Năm đó bọn họ học tập ở thư trai, thường xuyên dùng chiêu thay mận đổi đào* này để giúp nhau phạt quỳ trốn học, tuy rằng rất khó lừa gạt Ngân Hạnh trai chủ, nhưng lừa gạt người thường thì là chuyện đơn giản.
(*李代桃僵 Lý đại đào cương: Mận chết thay đào, đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình.
Kế thứ 11 trong 36 kế Binh pháp tôn tử.)
Mộc Cát Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Tùng Vấn Đồng không biết điều binh, vì để không gây thêm phiền toái cho y, mấy ngày nay hắn căn bản không xử lý bất kỳ việc quân sự gì, chủ yếu là cứu trợ thiên tai trong thành.
Y lật qua lật lại đống tài liệu tồn đọng, phê duyệt trước mấy văn kiện quan trọng, sau đó thay quần áo, gấp gáp chạy vào trong thành.
Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng đổi người lại, nếu không hai Mộc Cát Sinh đi trên đường, ai nhìn thấy lại cho là gặp quỷ, xong rồi lại sinh ra thêm một rắc rối khác.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tình huống trong thành vẫn khiến Mộc Cát Sinh kinh hãi.
Y đi thẳng về đến khu vực tâm địa chấn, nhà cửa đường phố đều sụp đổ hơn phân nửa, khắp nơi đều là đống đổ nát.
Lều phát cháo miễn phí được dựng ở ven đường, phía sau là hàng dài người xếp hàng, rất nhiều người kéo gia đình đến chờ nhận cháo.
Cách nhau không quá bảy ngày, gần như khác biệt một trời một vực.
Tùng Vấn Đồng thiết lập một khu vực cứu trợ thiên tai, ngoại trừ phát cháo mỗi ngày, thì người vô gia cư có thể vào bên trong nghỉ chân, không đến mức phải lưu lạc trên đường.
Thế như dư chấn vẫn chưa dừng lại, tất cả mọi người vẫn còn thấp thỏm lo lắng, rất nhiều người thậm chí không dám về nhà, sợ rằng người tiếp theo bị đè chết chính là mình.
Con phố dài chìm trong khung cảnh u ám ảm đạm, một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho ánh mặt trời cũng lạnh đến thấu xương.
Mộc Cát Sinh đi trên đường, cảm thấy tiền đồng trong tay áo khẽ rung lên, đây là chúng đang cộng hưởng.
Y dùng tiền Sơn Quỷ phong ấn thang Âm dương, âm binh bạo động trong thang liên tục đánh thẳng vào phong ấn, y có thể cảm nhận được lực trấn áp càng ngày càng yếu.
Kìm hãm chẳng được bao lâu nữa.
Trong thâm tâm Mộc Cát Sinh hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chung quy cũng không phải kế lâu dài.
Mỗi một đồng tiền Sơn Quỷ đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, nhưng có thể phát huy được bao nhiêu cũng phải tùy thuộc vào năng lực của người nắm giữ mà quyết định.
Hiện giờ y đang bị thương nặng, có thể hoạt động là đã gắng gượng chống đỡ lắm rồi, thành ra y dùng một đồng tiền phong ấn thang Âm dương, lại chỉ có thể phát huy chưa tới ba mươi phần trăm uy lực.
Ô Nghiệt tính không sai, nhiều nhất chỉ còn nửa tháng nữa là âm binh sẽ phá vỡ phong ấn.
Y đi tới cuối phố gặp một hàng dài đưa tang, nhang đèn ngựa giấy, tiếng kèn thê lương, tiền giấy tung bay khắp trời.
Mộc Cát Sinh bị một người ăn xin đụng phải, lảo đảo mấy bước, "Ôi năm đại họa!" Đối phương để tóc xõa xượi đi chân đất, điên điên khùng khùng rời đi.
Ở ven đường có một thầy bói mù đang ngồi, Mộc Cát Sinh bị kẻ điên đụng phải, vừa vặn dừng lại trước sạp coi bói của người nọ.
Người mù nghe tiếng ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười gầy gò trơ xương: "Chiến tranh sắp nổ ra rồi, có muốn tính một quẻ bảo mệnh không?"
"Xin ngài thương xót!" Một người dân què bị thương bò về phía y, "Cho tôi một ít tiền!"
Một người phụ nữ nhếch nhác bẩn thủi ngồi bên vệ đường, vẻ mặt thất thần nâng bát cháo vừa được phát, đột nhiên gào khóc rên rỉ một trận.
Kẻ điên người mù người thọt kẻ ngu, chúng sinh muôn hình vạn trạng trải khắp con phố dài, kèn tang vang vọng rung trời, dường như tất cả đều đã hóa điên loạn.
Mộc Cát Sinh không thể nhìn thêm được nữa, vội vàng đặt xuống mấy đồng tiền rồi xoay người rời đi.
Lão tham mưu nói Tùng Vấn Đồng và Sài Thúc Tân cùng nhau tiến vào thành.
Mộc Cát Sinh đi tìm xung quanh mà không thấy người đâu, đành tới phủ Sài trước.
Phủ Sài có diện tích rộng lớn, nằm ở một khu vực hẻo lánh trong thành.
Lần trước Mộc Cát Sinh tới nơi này đã là từ nhiều năm trước.
Thời trẻ đạp tuyết tìm mai, giờ chỉ còn cảnh người nay khác rồi.
Y gõ cửa ngách, dược đồng mở cửa sửng sốt, "Không phải ngài mới đi sao ạ?"
Mộc Cát Sinh đoán người đối phương nói tới chính là Tùng Vấn Đồng cải trang thành mình.
Ylại không tiện trực tiếp hỏi mình vừa đi đâu, bèn nói: "Tôi nhớ tới một chuyện, ban nãy quên bàn bạc với Tam...!khụ, Linh Xu Tử, hắn có ở trong phủ không?"
"Thì ra là vậy." Dược đồng khom người, "Gia chủ vẫn chưa đi ra ngoài, mời ngài đi theo tôi."
Dược đồng dẫn Mộc Cát Sinh đến thẳng đại sảnh, trong phòng tràn ngập tiếng nói chuyện.
Dược đồng hành lễ, nói: "Vốn nên dẫn ngài đi dùng trà, chỉ là trước đó ngài vừa rời đi, gia chủ và các trưởng lão vẫn tranh cãi không ngừng.
Hạ nhân vào phủ đã nhiều năm, nhưng chưa từng thấy tình huống nào như vậy, đành mạo muội mời ngài đến đây khuyên giải."
Mộc Cát Sinh nghe vậy sửng sốt, không biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ đành thuận theo tình thế nói: "Không sao."
"Xin ngài chờ một lát." Dược đồng nói, "Hạ nhân đi thông báo ngay ạ."
Mộc Cát Sinh chờ ở ngoài sảnh, nghe được sơ sơ cuộc đối thoại, dường như Dược gia đang không ngừng tranh luận về chuyện phân phối dược liệu, "Ta tuyệt đối không đồng ý!" Có người lớn tiếng nói, giọng điệu kích động, "Chuyển bảy phần dược liệu đến tiền tuyến, chỉ giữ lại ba phần để cứu trợ thiên tai trong thành.
Đồ nhãi ranh ngu dốt, ngươi muốn tiêu hết sạch vốn tích lũy trăm năm của Dược gia mà không chừa lại chút gì à?!"
"Đất nước hùng mạnh cũng đã suy yếu kiệt quệ." Là tiếng của Sài Thúc Tân, "Tòa nhà sẽ nghiêng, không ai có thể khoanh tay ngồi yên."
"Thiên hạ hợp rồi lại tan, thay đổi triều đại vốn là chuyện bình thường! Ngươi thân là Chư Tử, nhưng lại để tâm đến cái được cái mất của một tòa thành của một vùng, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!"
"Da không còn, lông sẽ bám vào đâu? Không thể bảo vệ một tòa thành, thì làm sao bảo vệ quốc gia?"
"Ngươi hành động theo cảm tính, vì nhỏ mà mất lớn!"
"Hạ nhân xin phép quấy rầy." Tiếng của dược đồng chen vào, "Công tử nhà họ Mộc có việc muốn cầu kiến gia chủ."
"Đến đúng lúc lắm! Cho cậu ta vào đây, hôm nay phải giải quyết cho xong chuyện này!"
Chỉ có ít ỏi vài câu cũng đã khiến Mộc Cát Sinh giật mình kinh hãi.
Y nhân lúc dược đồng đi ra bẩm báo liền túm chặt lại hỏi, "Bên trong vẫn đang tranh cãi à?"
"Dạ vâng, mấy ngày nay ngài cùng với gia chủ bận rộn cứu trợ thiên tai, sử dụng rất nhiều tài nguyên của Dược gia, cho nên các trưởng lão đều đang rất tức giận." Dược đồng nói: "Chuyện này lớn, hạ nhân không dám nhiều lời, ngài mau đi vào đi."
Mộc Cát Sinh nghe không hiểu, "Kho thuốc của Dược gia dồi dào lắm mà, chỉ cứu trợ thiên tai thì sao có thể thành ra thế này được?"
"Suốt mấy ngày qua ngài đã hỏi vậy rất nhiều lần rồi đấy." Dược đồng thở dài, "Một lần hai lần đương nhiên không đáng là bao, nhưng tích lũy từng ngày từng tháng...!Thôi, ngài mau đi vào đi, mọi người đều đang chờ ngài."
Mộc Cát Sinh vốn muốn hỏi thêm, nhưng đã bị người nọ đẩy vào.
Có rất nhiều người ở trong đại sảnh, Sài Thúc Tân thấy y tiến vào, đưa mắt ra hiệu từ xa, Mộc Cát Sinh lập tức hiểu ra, hắn đang coi y là Tùng Vấn Đồng.
Nhưng mà trưởng lão trong phòng vẫn gọi y là Mộc công tử, vậy thì chắc hẳn lão Nhị đã bí mật giả trang thành y.
Gần đây xuất hiện nhiều biến số hỗn loạn khó lường, làm như vậy quả thật ổn thỏa hơn nhiều.
Trong phòng chính có người đứng dậy nói: "Mộc công tử, vừa nãy đội do thám do bảy nhà phái đi đã gửi thư hồi âm, xác nhận thang Âm dương thực sự đã bị tiền Sơn Quỷ phong ấn.
Nếu như ngài đã tiếp nhận tiền Sơn Quỷ, thì nên thực hiện trách nhiệm của Thiên Toán Tử."
Mộc Cát Sinh tự nhủ trong lòng, đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.
Nhưng y vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, "Tôi không có ý định quản chuyện của bảy nhà."
"Nếu việc này không chỉ liên quan đến bảy nhà thì sao?"
Ánh mắt của Mộc Cát Sinh dần lạnh xuống, "Các vị muốn nói gì?"
"Muốn xin một quẻ." Sài Thúc Tân lên tiếng, "Xin Thiên Toán Tử dùng tiền Sơn Quỷ khởi quẻ, tính sự tồn vong của một thành."
Anh nói chuyện với lão Nhị thực sự chẳng khách khí chút nào, Mộc Cát Sinh thầm nghĩ vậy.
"Tồn vong của một thành? Ý anh là sao?"
"Chuyện đã đến nước này, chúng ta sẽ nói thẳng cho ngài biết." Một ông lão có mặt ở đó nói: "Thiên Toán Tử đến thăm Sài thị ta liên tiếp mấy ngày liền, cả hai bên đều hiểu rất rõ dụng ý đằng sau.
Thiên Toán Tử có trách nhiệm bảo vệ thành, nhưng lại gặp phải rắc rối của âm binh, đơn giản là muốn mượn lực của bảy nhà để xoay chuyển càn khôn."
"Xin ngài đừng nói vậy." Mộc Cát Sinh xua tay, "Một câu Thiên Toán Tử hai câu Thiên Toán Tử, tôi không đảm đương nổi."
"Tiền Sơn Quỷ đã nhận chủ, ngài đã kế thừa vị trí Thiên Toán Tử, mệnh trời đã định, cũng không phải chỉ cần phủ nhận ngoài miệng là có thể cho qua." Ông lão chậm rãi nói: "Lệnh của Thiên Toán Tử, bảy nhà không ai không tuân theo.
Nếu ngài muốn mượn lực của bảy nhà thì cũng không phải không được, chỉ là có một điều kiện."
Mộc Cát Sinh không ngờ lại bọn họ sẽ trực tiếp nói toạc móng heo ra như vậy, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng y vẫn tiếp lời của ông lão, "Điều kiện gì?"
"Chính là điều gia chủ vừa nói, muốn xin một quẻ." Ông lão nói: "Tính xem tòa thành ngài muốn bảo vệ, có thể giữ vững được không."
"Nếu giữ được, bảy nhà nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.
Nếu không giữ được, bảy nhà sẽ rút lui trong vòng ba ngày." Giọng nói của ông lão vang vọng trong đại sảnh, "Ở lại hay rời đi sẽ dựa vào quẻ tượng để quyết định."
Vài ba lời nói lại giống như núi lở đá tan, chấn động đất trời.
Y nhớ tới câu nói mà Ô Nghiệt lưu lại trước khi đi —— "Các đời Thất Gia Chư Tử, thật sự nghe theo mệnh lệnh của Thiên Toán Tử sao?"
Thiên Toán Tử tính mệnh trời, dưới mệnh trời, bảy nhà hoàn toàn tuân theo.
Nhưng thứ bảy nhà chân chính nghe theo, chính là quẻ tượng được tính ra bằng tiền Sơn Quỷ, chứ không phải một mình Thiên Toán Tử.
Mệnh trời, lệnh của Thiên Toán Tử —— sai một ly, đi một dặm.
Đám người này coi Thiên Toán Tử thành cái thứ gì hả? Mộc Cát Sinh thầm nghĩ, là cái thứ truyền lời hộ "mệnh trời" sao?
"Đây là chuyện lớn." Ông lão kia vẫn nói tiếp, "Xin hãy nghĩ kỹ."
"Chi bằng thế này." Mộc Cát Sinh từ từ nói, "Tôi ném quách tiền Sơn Quỷ đi, bảy nhà giải tán tại chỗ.
Từ nay về sau có chuyện gì phát sinh thì mỗi người chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của mình để ứng phó, thấy thế nào?"
"Láo xược!" Có người nổi giận đùng đùng, quát: "Thằng nhãi ranh mày dám à!"
"Vậy mời các vị tìm bậc cao minh khác." Mộc Cát Sinh xoay người rời đi, "Cái trò chơi rách này, ông đây mặc kệ."
"Hãy khoan đi đã!" Lão giả kia đứng lên, "Thiên Toán Tử chớ hành động cảm tính như vậy.
Quẻ này không chỉ liên quan đến việc bảy nhà đi hay ở, mà còn liên quan đến tồn vong của cả tòa thành! Thảm kịch trên đường rõ mồn một trước mắt, lẽ nào Thiên Toán Tử thấy an tâm rồi sao?"
"Mẹ kiếp rốt cuộc ông muốn nói cái gì?" Mộc Cát Sinh dừng bước, "Đừng tưởng rằng ông lớn tuổi thì tôi sẽ không đánh ông."
"Thiên Toán Tử hãy suy nghĩ kỹ lại." Giọng nói của ông lão tựa như tiếng chuông trầm: "Nếu như thành bị phá hủy, dựa vào sức mạnh của một mình Thiên Toán Tử thì làm sao có thể bảo vệ tính mạng của mấy vạn người trong thành đây? Thiên Toán Tử tất nhiên vô cùng dũng cảm, nhưng bên ngoài có cường địch xâm lược, bên trong có âm binh bạo động.
Thiên Toán Tử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ngài còn dám chắc về trận chiến này không?"
"Nếu quẻ tượng bất lợi, cần phải nhanh chóng an bài dân chúng trong thành sơ tán, đây mới là kế sách vẹn toàn.
Tất nhiên hành động ngông cuồng có thể phô trương uy phong nhất thời, nhưng cuối cùng cũng không phải kế lâu dài.
Nếu tương lai khắp nơi trong thành chất đầy hài cốt, Thiên Toán Tử có thể không thẹn với lương tâm sao?"
Lời còn chưa dứt, Mộc Cát Sinh đã đạp một cước lên cửa chính đại sảnh, cánh cửa "ầm ầm" sập xuống.
Tất cả mọi người trong sảnh đều kinh hãi.
"Ngông cuồng?" Mộc Cát Sinh khẽ nói: "Tướng sĩ bách chiến, da ngựa bọc thây* —— vậy mà trong miệng ông lại chỉ là một câu 'ngông cuồng'?"
(*da ngựa bọc thây: hình dung tướng sĩ khí khái anh dũng không sợ chết nơi chiến trường.)
Sài Thúc Tân nghe vậy chấn động, hắn chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng dậy.
"Chỉ xin có một quẻ mà muốn định đoạt sống chết của cả vạn người, ai cho ông cái quyền hạn nắm giữ quyền sinh sát trong tay như thế? Mẹ nó Đại Thanh đã chết được mấy chục năm rồi!" Mộc Cát Sinh quay đầu lại nhìn thẳng vào đối phương, "Ông nói tôi hành động cảm tính, thế chẳng lẽ ký thác sự thắng bại vào bốn mươi chín đồng tiền rỉ sét không tiêu được lại không thấy thảm hại mắc cười à?"
"Ông nói tôi trẻ con miệng còn hôi sữa, ăn nói linh thinh.
Tôi cười ông tuổi già sức yếu, tham sống sợ chết!"
Tất cả mọi người đều xôn xao, có người giận tím mặt, quát, "To gan!"
"Thiên Toán Tử hãy thận trọng lời nói." Ông lão trầm giọng nói: "Mệnh trời bí hiểm khó đoán, chớ coi trời bằng vung."
"Vậy thì ngại quá." Mộc Cát Sinh đột nhiên nở nụ cười, "Tôi đây coi trời bằng vung cũng không phải thầy bói, cái thứ mệnh trời vĩ đại kia lại chẳng mở miệng nói được.
Bảy nhà của mấy ông to lắm chắc, chẳng qua cũng chỉ là một đám ruồi không đầu."
"Ý của Thiên Toán Tử, là không định tính quẻ sao?"
"Không tính." Mộc Cát Sinh đáp: "Sau này nếu tôi chôn xương trên sa trường, mạch Thiên Toán Tử sẽ bị đứt đoạn.
Mấy ông cũng có thể giải tán ngay tại chỗ, mỗi người đều được tự do thoải mái."
"Nếu đã như thế thì cho phép tối nay chúng ta rút lui." Ông lão nói: "Quẻ tượng không có, chúng ta cũng không có trách nhiệm phải tuân theo."
Mộc Cát Sinh phất tay, muốn đi ra ngoài, "Xin cứ tự nhiên."
"Thật đáng buồn." Ông lão thở dài nói: "Ngày xưa gia chủ bỏ bao công sức, giờ tất cả đều đổ sông đổ bể."
"Ông có ý gì?" Mộc Cát Sinh nghe ra được hàm ý trong lời nói của ông ta, "Cứu trợ thiên tai trong thành vốn là trách nhiệm của Dược gia, liên quan gì tới tôi?"
Có người cười khẩy một tiếng: "Cậu nói đơn giản thật đấy, chỉ là cứu trợ thiên tai thì có thể sánh bằng một phần vạn những gì Dược gia chúng tôi đã làm ngày xưa không?"
Lời còn chưa dứt, Sài Thúc Tân đã lập tức trách mắng: "Im miệng!" Nói xong, hắn muốn đi tới ngăn cản người kia nói tiếp, nhưng động tác của Mộc Cát Sinh nhanh hơn.
Y sải bước đi tới trước mặt đối phương, "Ông nói rõ ràng mọi chuyện ra, Dược gia đã làm gì?"
Đối phương trừng mắt lạnh lùng nhìn y, nghiêm túc nói: "Năm đó tư lệnh Mộc bị bao vây trên núi, tình thế nguy cấp, nguồn nước trong núi lại bị nhiễm độc, quân sĩ bị bệnh hơn phân nửa.
Sau đó có thầy thuốc bôn ba ngàn dặm đi tới, vượt qua bao lớp vòng vây, lúc ấy mới cứu được mạng của cha cậu! "
"Cậu đi du học bốn năm, tự do tự tại.
Lại không biết chiến sự trong nước vẫn xảy ra liên tục, quân đội thiếu tiền thiếu lương thực, nhưng phàm là bộ đội dưới trướng tư lệnh Mộc, chưa bao giờ thiếu hụt một chút gì.
Cho tới bây giờ nguồn cung ứng vẫn liên tục không ngừng, thậm chí có cả thuốc tây đặc trị từ nước ngoài! Lính quân y ngàn vàng khó cầu, nhưng hàng năm đều có sinh viên y du học trở về, chỉ là để ra trận cùng quân đội!"
"Đủ loại thứ chuyện như thế, cậu thực sự nghĩ rằng chỉ vì tư lệnh Mộc quan tâm giúp đỡ cấp dưới, cho nên quân đội mới đánh đâu thắng đó à?"
"Nếu không phải có lệnh của gia chủ, thì ai sẽ nghe theo một môn sinh thậm chí còn chưa từng kế thừa vị trí Thiên Toán Tử chứ?"
"Hắn gần như đã dồn hết toàn bộ nguồn lực của Dược gia lên người cậu rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...