Dịch giả: Tà Dương
"Ai? Ai đánh lén ta?", A Phi nằm trên mặt đất, cho dù hơi thở của hắn mong manh nhưng cũng không thể ngăn cản việc sử dụng ngôn ngữ biểu đạt nội tâm đang phẫn nộ của mình. Hắn cảm thấy mình giống như là Vương Trùng Dương, khó khăn lắm mới luyện được một thân võ nghệ, kết quả vừa xuất quan liền bị ám khí đánh trúng, bất ngờ bỏ mình.
Chẳng qua A Phi bất đồng với Vương Trùng Dương ở chỗ, võ công của hắn so với Tiên Thiên Công một trong năm đại tuyệt học thì kém nhiều lắm, dùng hình ảnh một trời một vực cũng không đủ để hình dung. Mà vận khí của hắn vẫn còn tốt hơn Vương Trùng Dương nhiều, Vương Trùng Dương là chết dưới một cái giày, A Phi hắn thì còn sống, mặc dù trọng thương không cử động được, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một nữ nhân.
"Quái vật hình người vật?", nữ nhân kia cuống quít chạy qua, đứng cách đó 2 thước nhỏ giọng nói.
"Ngươi gặp qua quái vật hình người có hình như này sao?", A Phi định mắng nàng một câu mà không còn đủ sức. Bởi vì máu hắn vẫn đang chảy, trên đầu cắm một cái ám khí hình tròn, nhìn giống như là một cái sừng.
"Hóa ra là người chơi", nữ tử kia luống cuống đi tới.
Bỗng nhiên A Phi cảm thấy có chuyện chẳng lành, quả nhiên đầu hắn lại bị đau lần thứ 2, ám khi bị người ta rút ra rồi. Việc này làm cho thương thế càng nghiêm trọng thêm, A Phi đang trọng thương nay đã biến thành gần chết, chỉ thiếu một chút là hóa thành bạch quang. Nữ nhân kia nhìn thấy vậy vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi", rồi cầm lấy ám khí định cắm lại cho A Phi.
"Không cần", mắt thấy mình sắp bị nữ nhân này cắm chết, A Phi dùng hết khí lực hét lên một tiếng. Dưới lời cầu nguyện của A Phi thì ám khí cũng dừng lại trước mặt hắn đúng một tấc.
Một lúc mà cứ ngỡ như là vài năm, nữ nhân kia dường như cũng nhận ra rồi thu hồi ám khí, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng A Phi. Nhìn thấy máu mình đang dần dần tăng lên, A Phi thở ra một hơi, xem như cuối cùng cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ. Bây giờ tuy không thể đứng dậy nhưng vẫn có thể nói chuyện.
"Tý nữa thì chết!"
Một câu nói này lại đồng thời phát ra từ hai người, hiển nhiên là cả 2 vần còn hoảng sợ. A Phi hé mắt nhìn nữ tử kia một cái, nói: "Đại tỷ, ngươi là người phái Hoa Sơn? Có thù oán với ta hay sao?"
Nữ tử kia lắc đầu, nói: "Không phải. Ngươi có thù với ta sao?"
Nàng cũng hỏi lại một câu làm A Phi nhất thời nghẹn họng, A Phi hỏi: "Làm sao lại nói vậy?"
"Ta vừa phóng ám khí, ngươi đột nhiên xuất hiện, đúng lúc chắn ám khí của ta. Nếu như ngươi chết, ta lại gặp phiền phức", nữ tử nói.
"Ta chết rồi thì tất nhiên ta mới là người gặp phiền phức, ngươi tổn thất cái gì?", A Phi hiếu kỳ, không rõ lắm.
"Đồng môn tương tàn, trừ 5 điểm danh vọng a! Không phải ngươi không biết chứ?", nữ tử ngạc nhiên nói.
Hóa ra là vậy, A Phi muốn khóc mà không có nước mắt. Coi bộ đây là do mình lỗ mãng, vậy mà lại chặn đường ám khí của người ta. Nếu thật sự như vậy mà chết mới uất nghẹn, không còn chỗ nào mà nói. Đụng vào ám khí của người khác, có tính là tự sát hay không? Nhưng mà hệ thống phán định là người khác cố ý, có lẽ xem là ngộ thương. Không đúng, đây là trò chơi, làm gì có ngộ thương...
Khi A Phi đang thất thần, âm thanh nữ tử kia đã kéo hắn lại với hiện thực.
"Xin lỗi nha, chẳng qua ta không nhìn thấy ngươi", nữ tử kia hiển nhiên cũng đã rõ nguyên nhân hậu quả.
A Phi lắc đầu, nói: "Tự ta làm bậy, không quan hệ gì tới ngươi, phải nói là ta không nhìn thấy ngươi. Ám khí của ngươi thật lợi hại, thoáng cái đã khiến ta trọng thương."
Nữ tử trợn mắt, một lát sau mới nói: "Không phải ám khí ta lợi hại mà đẳng cấp ngươi quá thấp. Ta dùng ám khí để dụ quái chứ không phải để giết quái. Ngươi là một người mới, không đi làm nhiệm vụ môn phái, chạy lung tung ở chỗ này làm gì?"
"Luyện cấp, luyện công", A Phi cảm thấy suy nghĩ của nữ nhân này có vấn đề. Người mới đương nhiên là phải luyện cấp trước, nhiệm vụ có thể từ từ làm, cấp thấp thì làm được cái gì, võ công kém tất nhiên cũng chẳng làm nổi nhiệm vụ.
Nữ tử kia sững người nửa ngày, mới cười nói: "Quả nhiên ngươi là người mới, ngay cả điều này cũng không biết. Bắt đầu trò chơi cũng không cần phải luyện cấp. Môn phái sẽ cho ngươi các nhiệm vụ khác nhau, chỉ cần làm xong, sẽ nhận được một đống kinh nghiệm cùng tiền thưởng, thậm chí còn thưởng võ công cùng độ thuần thục. Làm gì có người nào dựa vào đánh quái để thăng cấp?"
A Phi trừng mắt há miệng, nửa ngày mới nói: "Không phải ngươi đang ở đây đánh quái hay sao?"
Nữ tử cười nói: "Ta là đang làm nhiệm vụ. Quái vật này là để chuẩn bị cho việc làm nhiệm vụ, những lúc không có nhiệm vụ cũng không có người nào tìm quái luyện cấp cả, bởi vì hiệu suất quá thấp."
"Vậy luyện cấp ở đâu?"
"Một là làm nhiệm vụ, hai là luận võ ở phòng luyện công. Để cổ vũ người chơi tranh đấu, khi luận võ ở đó sẽ nhận được độ thuần thục với điểm kinh nghiệm nhiều hơn so với đánh quái nhiều. Chỉ có lúc phòng luyện công chật kín, hoặc không tìm được đối thủ thích hợp, mới đến địa phương này đánh quái luyện cấp", nữ tử kia giải thích nói.
A Phi choáng luôn, bởi vì chuyện này hoàn toàn khác với các trò chơi trước kia. Nếu như vậy thì đám quái kia làm gì có tác dụng? Hệ thống còn để đống quái đó làm gì?
Nữ tử kia dường như nhìn thấu thắc mắc của A Phi, tiếp tục nói: "Trờ chơi này cố gắng trở về thế giới võ hiệp ngày xưa. Ngươi nghĩ mà xem, làm gì có thế giới võ hiệp nào mà quái vật hoành hoành, vậy không phải là trở thành tiên hiệp sao? Nhưng mà nếu bỏ hết quái vật, sẽ làm một số người chơi không biết chơi thế nào, dù sao truyền thống đánh quái thăng cấp đã ăn sâu vào tâm trí mọi người. Vì thế hệ thống mới giữ lại quái vật, thay vào đó sử dụng một ít quái vật hình người. Đồng thời làm chậm lại việc đánh quái thăng cấp, dẫn người chơi hướng về việc luận võ, như vậy mới có thể xây dựng không khí võ hiệp. Cùng tưng đấy thời gian, ngươi đánh quái tăng một cấp, luận võ luận lại tăng ba cấp, với chuyện như vậy ngươi có nguyện ý đi đánh quái không, trừ khi nhiêm vụ cần. Ngươi vào trò chơi, không đọc hướng dẫn à?"
A Phi thở dài một hơi, cho tới bây giờ hắn không hề xem những thứ đấy, đều là tự mình lần mò. Vốn tưởng rằng trò này không khác các trò khác, ai ngờ cắt giảm nhiều như vậy. Này chẳng phải hơn nửa ngày nay là lãng phí? Nhìn đẳng cấp của mình, trong lòng hắn không biết nói gì, nếu như hắn sớm đi làm nhiệm vụ môn phái, bây giờ chẳng phải cấp 3 mà có khi là cấp 10 không thì cũng nhiều hơn.
Đúng lúc này, hệ thống tin nhắn vang lên. A Phi nhìn qua, là của Hải Vương Tinh Lạc Nhật chuyển đến.
"A Phi, chắc là ngươi đã đến phái Ma Sơn rồi chứ? Sớm đi làm một ít nhiệm vụ môn phái, để nhanh chóng thăng cấp, nếu không bị người của Hoa Sơn tìm đến mà ngươi vẫn là cấp 10, thì họ sẽ bất chấp tất cả mà giết ngươi."
A Phi nghĩ thầm bây giờ ngươi mới nhắc, thiếu chút nữa ta đã trở thành thi thể rồi. Vì thế hắn tức giận nhắn lại một câu "Làm sao ngươi không nhắc ta làm nhiệm vụ môn phái? Làm hại ta luyện cấp đến trưa."
"Lúc trước nhận được võ công làm ta cao hứng quá, bây giờ nguội rồi ta mới nhớ đến ngươi"
"Móa!"
Vì thế hắn phớt lờ Lạc Nhật, vỗ vỗ tay đứng lên. Một khoảng thời gian này đã làm thương thế của hắn khôi phục, vô tình gặp nhau cũng là duyên phận, nữ tử kia và hắn cùng thêm hảo hữu, tên của nàng rất dễ nghe, là Phong Y Linh.
Trò chơi này sẽ xác minh thân phận với hình dạng, bởi vậy cũng không phải lo lắng là sẽ có yêu nhân xuất hiện. Người chơi nữ dù sao là số ít, A Phi có thể may mắn kết bạn một người cho nên cũng không từ chối. Huống chị hình dáng của Phong Y Linh này cũng khá tốt. Khi hắn báo tên mình, Phong Y Linh ây cha một tiếng, kinh ngạc nói: "Ngươi là Số Khổ A Phi?"
A Phi nhảy bắn lên, há mồm nói: "Không nghĩ đến ta vừa mới vào trò chơi đã nổi tiếng như vây. Ngươi ngưỡng mộ đại danh của ta?"
Phong Y Linh hé miệng cười một cái: "Cũng không phải là ngưỡng mộ, trưa nay mới nghe thấy. Nghe nói phái Hoa Sơn xuất hiện một tên phản đồ, hơn nữa đẳng cấp lại là không, gia nhập Trường Thương Môn chúng ta. Bên trong môn phái đều đồn ầm lên rồi, đều muốn biết vị anh hùng có tuệ nhãn như ngọc này là ai, vậy mà bỏ đệ nhất đại môn phái là Hoa Sơn không thèm để ý, chạy đến Trường Thương Môn ít được để ý."
Đúng là người sợ nổi danh heo sợ mập, A Phi rơi lệ trong lòng mà không dám nói, chỉ ngượng ngùng cười một cái.
"Bây giờ cuối cùng cũng gặp được người sống. Ây cha, ta thiếu chút nữa đem anh hùng môn phi chết! Nếu không ta cũng nổi tiếng", Phong Y Linh nói.
"Hắc hắc, xin lỗi vì không cho ngươi công thành danh toại", A Phi nói.
Phong Y Linh cười ha ha một tiếng, nói: "Ngươi thật thú vị. Làm sao ngươi lại phải thoát ly phái Hoa Sơn? Có phải ngươi ở Hoa Sơn làm bậy rồi bị đệ tử Hoa Sơn giết?"
"Một lời khó nói hết", A Phi còn chưa kịp nói tiếp, Phong Y Linh đã giữ chặt lấy hắn, thúc giục nói: "Đi, ta mang ngươi đi gặp đại sư huynh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...