Dịch giả: Tà Dương
- Cái gì?
A Phi hỏi một câu đầy nghi ngờ.
- Vẫn thiết là thứ rất cứng rắn, không thể rèn thành binh khí. Ít nhất là ta không làm được.
Lão thợ rèn nói. Một lúc sau, hắn lắc lắc đầu rồi quay trở lại, tiếp tục cầm lấy miếng sắt cho vào lò nung.
A Phi đứng sững sờ ở trong này, chỉ vào khối vẫn thiết nói:
- Đây không phải là một khối tài liệu trân quý sao?
Lão thợ rèn quát lên một tiếng:
- Ngươi đã biết đây là tài liệu trân quý, thì nên tìm một cao nhân tới mà rèn binh khí. Ta chỉ là một người thợ rèn bình thường, không có năng lực cũng không có hứng thú làm món đồ này.
A Phi ngẩn người một lúc mới phục hồi lại tinh thần, túc giận nói:
- Ngươi quả thật là một người thợ rèn không có tố chất. Thợ rèn mà không muốn rèn vẫn thiết thì không phải là một người thợ rèn tốt!
Lão thợ rèn ngây người ra một lúc, mãi sau mới nói:
- Ngươi có muốn mua đồ hay không? Nếu còn tiếp tục quấy rối, ta sẽ đem ngươi đã văng khỏi đây.
A Phi vỡ mộng thu hồi vẫn thiết lại, dựng thẳng một ngón tay lên nói với lão thợ rèn:
- Ngươi là người không có tố chất, binh khí mà người rèn ra chắc chẳng ra gì. Chẳng có người nào sẽ đến nơi này mua đồ của ngươi đâu. Ta đi!
Lão thợ rèn giận dữ, trừng mắt dựng râu nhìn A Phi đi ra ngoài, lắc đầu bất đắc dĩ, rồi lại tiếp tục với công việc của mình. Chẳng qua một lúc sau lại có người xông vào, hắn ngẩng đầu lên nhìn mà không khỏi sôi gan, quát:
- Được, tên tiểu từ này vẫn dám đến nữa, ta cho ngươi một búa...
- Hắc hắc, lão nhân gia, ta mua ba thanh trường thương.
A Phi cười ngượng ngùng, lấy bạc bỏ lên quầy.
Lão thợ rèn sửng sốt, nhìn A Phi một chút, phát hiện ra trên mặt hắn chẳng có chút gì gọi là áy náy. Lão thợ rèn tức giận nói:
- Không phải ngươi không muốn mua đồ của ta hay sao?
- Lúc trước là ta quên. Chẳng lẽ hệ thống cho ngươi cái quyền không được bán đồ?
A Phi hỏi một câu mà trên mặt hắn tràn đầy vẻ ngây thơ.
Lão thợ rèn ngậm miệng không nói lời nào, nhưng A Phi thấy mũi lão không ngừng to ra, hô hấp cũng càng ngày trở nên nặng nề. Cũng may là hệ thông quy định không thể gây chiến, người chơi cũng không phá hư quy định mua bán mà hệ thống đặt ra, lão thợ rèn bất đắc dĩ nhận lấy bạc của A Phi, rồi tung ba thanh trường thương cho hắn.
A Phi nhận lấy ba thanh trường thương, giận dữ nói với lão thợ rèn:
- Lão nhân gia, ta biết ngài là NPC nhiệm vụ, không phải NPC chức năng, nếu không ngài cũng sẽ không nói nhiều với ta như vậy. Để có thể nhận nhiệm vụ của ngài ta đã hao hết tâm tư, ngài xem ta đã chọc tức ngài thành ra như vậy, ngài có nhiệm vụ gì có thể tặng ta không?
Lão thợ rèn:
-..&^*%
--------------------------
A Phi sờ đầu bị đánh sưng như cái bao, đành phải lui ra khỏi của hàng rèn.
Hắn mua ba thanh trường thương kia là để phòng bị. Dù sao lão thợ rèn này không thể rèn vũ khí cho mình, như vậy kế hoạch về vũ khí của mình chỉ có thể tính sau. Mà bây giờ hắn chưa đủ 30 cấp, có nghĩa là chưa xuất sư. Mà chưa xuất sư có nghĩa là phải mặc đồ tần thủ cho nên không thể mua được vũ khí tốt hơn.
Người chơi thông thường, nếu dùng thời gian như A Phi thì đã sớm đem cấp bậc của mình lên 40, 50 rồi. Không thì ít nhất cũng đạt được yêu cầu để xuất sư. Làm gì có như bản thân A Phi, mù mịt bên trong trò chơi một trận, lại ở trong ngục mất 16 giờ, lại tốn một đống thời gian vào việc đánh nhau giết người rồi bị người giết, bởi vậy cho đến bây giờ hắn vẫn không thể xuất sư.
Vốn hắn định trước khi làm nhiệm vụ tập thể, ở trong lôi đài luyện lên 30 cấp. Chẳng qua Tứ Nhĩ Nhất Thương thúc giục, A Phi chỉ có thể vội vàng đến nơi tụ họp khi đang ở 28 cấp. Địa điểm chính là cửa thành Mạt Lăng.
Tứ Nhĩ Nhất Thương nhìn thấy A Phi đến liền kéo vào nói:
- Đến đây, đến đây, ta giới thiếu với người mấy vị bằng hữu, đều là cao thủ phái Ma Sơn chúng ta. Thanh Phong thì ngươi đã gặp, đây là Địa Hổ, đây là Hà Yêu, đều là huynh đệ của Thông Tí Môn. Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh, tuyệt đỉnh cao thủ phái Ma Sơn chúng ta, võ công chỉ sau đại sư huynh Song Đao của Ma Sơn, chính là Kim Hoàn Đao. Chư vị, đây chính là Số Khổ A Phi mà ta đã nói qua, một nhân vật mới quật khởi của phái Ma Sơn chúng ta.
Đầu tiên A Phi chào hỏi hai người chưa quen biết, chính là hai huynh đệ Địa Hổ và Hà Yêu. Sau đó quay đầu lại vẫy tay một cái với Thanh Phong. Cuối cùng hướng về Kim Hoàn Đao nói:
- Võ công của ngươi ở phái Ma Sơn chỉ đứng sau Song Đao?
Kim Hoàn Đao cười hặc hặc nói:
- Đều là do các huynh đệ khen ngợi, phái Ma Sơn nhân tài đông đúc, ta với bọn họ mỗi người một vẻ. Nhưng ngươi ấy, mới vài ngày không gặp đã đánh ra tiếng tăm như thế, lão ca ta nghe tiếng, không nhịn được cũng phải làm một chén lớn để chúc mừng. Năm đó khi đẳng cấp của ta bằng ngươi thì cũng không thể như ngươi bây giờ được.
- Cái trò này mở chưa đến một năm, ngươi lấy đâu ra năm đó. Năm đó, phi, lúc trước ngươi tốn bao nhiêu thời gian để xuất sư?
A Phi hỏi.
- Nửa ngày.
Kim Hoàn Đao nhớ lại. Hắn thấy vẻ mặt A Phi tràn ngập sự đau thương, nhanh chóng bổ sung một câu:
- Thật ra là hơn nửa ngày, cũng gần một ngày... Hắc hắc!
Cho đến lúc này, Tứ Nhĩ Nhất Thương mới biết được A Phi và Kim Hoàn Đao đã sớm quen biết. Hắn cảm thấy ngạc nhiên mới dò hỏi, hóa ra là lúc A Phi mới vào trò chơi đã gặp được Kim Hoàn Đao cùng với Thanh Phong, thậm chí còn gặp cả Đại Kiếm Thần. Mà ngày đó cũng thật thú vị, bị A Phi nắm tay hỏi đường, lại chính là nhân vật số một số hai trong trò chơi, Đại Kiếm Thần. Mọi người không khỏi cảm khái kiếp sống trò chơi đầy phấn khích của A Phi, quả nhiên là hơn xa tưởng tượng của mọi người.
Nhìn thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, Tứ Nhĩ Nhất Thương phất tay một cái, mọi người cùng nhau xuất phát.
Trên đường đi, Tứ Nhĩ Nhất Thương nói ra mục đích của chuyến đi này, bọn họ chuẩn bị đến một cái sơn cốc. Sơn cốc là một nơi thật sự quá quen thuộc đối với A Phi, hắn lấy được môn võ công đầu tiên của mình là ở trong sơn cốc, lần đầu tiên bị giết cũng là ở trong sơn cốc, mà cũng là ở trong sơn cốc giết chết Hồ Ly Chưa Thành Tinh, tóm lại kiếp sống giang hồ của hắn đều liên quan đến sơn cốc. Còn sơn cốc lần này đến, không phải sơn cốc bí mật, cũng chẳng phải dược cốc, mà là sơn cốc được ghi lại trong lịch sử võ hiệp.
Bách Hoa Cốc.
Bách Hoa Cốc có hương hoa bay khắp nơi, hoàn cảnh vô cùng hợp lòng người. Liên quan đến nó chính là Hắc Long Đàm, đây cũng chính là nơi duy nhất để tiến vào Bách Hoa Cốc. Trong Hắc Long Đàm có linh hồ, trong truyền thuyết loại linh hồ này có thể chữa thương. Toàn thân là màu trắng, tốc độ rất nhanh, người bình thường khó có thể bắt được. Mà nuôi dưỡng linh hồ, chính là một người tên Anh Cô. Võ công của Anh Cô cũng không phải là nổi tiếng, nhưng tình nhân của nàng có đại danh đỉnh đỉnh, ở trong ngũ tuyệt được gọi là "Trung Ngoan Đồng" Chu Bá Thông, võ công ở trong Thần Điêu Đại Hiệp được coi là đệ nhất thiên hạ. Nàng còn có một người chồng trước cũng có lai lịch không nhỏ, tên là Nam Đế Nhất Đăng Đại Sư, một chiêu Nhất Dương Chỉ sự dụng đến xuất thần nhập hóa.
Ân oán của Chu Bá Thông, Nhất Đăng Đại Sư cùng Anh Cô bị vướng mắc mấy chục năm không hóa giải. Tóm lại là khi về già, ân oán ba người họ được hóa giải, cùng nhau định cư ở Bách Hoa Cốc. Cứ như vậy một cái sơn cốc nho nhỏ có hai đại cao thủ trấn thủ, mà bản thân Anh Cô cũng không phải là yếu. Hơn nữa còn có Dương Quá, Tiểu Long Nữ và tổ sư gia phái Nga Mi là Quách Tương thường xuyên đến làm khách, làm cho rất nhiều người chơi chăm chú theo dõi. Bởi vì trên người bọn họ có rất nhiều tuyệt học, Không Minh Quyền, Nhất Dương Chỉ, Tả Hữu Hổ Bác cùng với đại danh đỉnh đỉnh Cửu Âm Chân Kinh, vận khí tốt nói không chừng có thể gặp được Dương Quá tới chơi, học được Ám Nhiên Tiêu Hồn Chương, thật sự là một nơi võ học hội tụ.
Theo lý thuyết mà nói, nơi này hẳn là mục tiêu của rất nhiều người chơi. Nhưng đến nay mới chỉ có rất ít người có thể tiến vào. Bên ngoài sơn cốc chính là đầm lầy, chỉ có một con đường thủy có thể tiến vào. Mà đến cuối thủy lộ là phải giao ra cái gì đó để vào cốc, đó chính là linh hồ. Linh hồ rất khó bắt, xuất hiện tùy ý ở trên đầm lầy, thời gian bất định, địa điểm bất định, di chuyển cực nhanh trên mặt nước, còn am hiểu giả chết. Từ khi trò chơi vận hành cho đến nay, nghe nói chỉ có một người thành công bắt được, chẳng qua khi hắn mừng rỡ cầm theo thi thể linh hồ tiến vào cốc, bị Anh Cô dùng một chưởng đánh chết.
Không vì cái gì, chỉ là linh hồ phải sống. Bởi vì con vật này là do Anh Cô nuôi, ngươi đem sủng vật nhà người ta đánh chết, còn mang thi thể đến khiêu khích, không phải muốn chết hay sao?
Từ lúc đó, người chơi mới biết được linh hồ là phải bắt sông, như vậy độ khó lại càng tăng cao. Lúc mới bắt đầu thì người chơi chen chúc tới, người càng đông thì linh hồ lại không xuất hiện. Người ít thì không chặn được linh hồ. Bởi vậy trò chơi mở ra được một năm, cũng chỉ có người chơi bị đánh chết kia là thành công một lần. Sau đó người chơi dần dần phát hiện ra rằng, so với việc tốn thời gian ở trong này không bằng về nhà luyện công, cho nên đến bây giờ, sự náo nhiệt cũng dần dần hạ xuống.
Thật ra mọi người cũng biết, hệ thống dùng phương thúc này nhắc nhở mọi người, bây giờ không phải thời gian vào cốc. Chờ khi nào võ công tiến bộ, có thể thi triển khinh công bắt được linh hồ, mới chính là thời gian sơn cốc mở ra.
Còn lần này, do cơ duyên xảo hợp mà Tứ Nhĩ Nhất Thương bắt sống được một con linh hồ. Tất cả mọi người đã dò hỏi nhiều lần, nhưng Tứ Nhĩ Nhất Thương sống chết cũng không nói hắn làm sao mà bắt được linh hồ. Sau khi bắt được hắn không lập tức vào sơn cốc, mà trở về suy nghĩ, rồi quyết định thành lập một đội ngũ cùng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...