Honey

Tiêu Ý Trì quyết định buổi sáng không ngẩn người nhìn trời nữa, anh đi theo cụ ông dưới lầu đến công viên nhỏ tập thể dục người già theo đài.

Động tác thể dục đơn giản, nhịp điệu không nhanh, Tiêu Ý Trì học rất mau, anh còn trở thành thầy giáo nhỏ của nhóm học viên mới, dạy một cách vô cùng vui vẻ.

Anh không chỉ làm thầy giáo cho người lớn tuổi, mà còn nhận thư mời từ một trường đại học địa phương, anh vận âu phục giày da và mang theo túi tài liệu đi nhận lời mời.

Phỏng vấn chỉ là quy trình, sau khi anh ra khỏi văn phòng học viện, đi ngang qua sân bóng, dừng chân chốc lát nhìn mấy người trẻ đang mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng, chờ đến lúc họ nghỉ giải lao, anh đi qua, Mao Toại tự đề cử mình*.

*Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.

Dù sao thì mặc âu phục cũng bất tiện, anh chỉ đá chừng mười phút rồi rời sân, đám học sinh lại rất nhiệt tình, lưu lại phương thức liên lạc của nhau, hẹn ngày nào đó gặp lại trên sân.

Tóc trên trán đã ướt đẫm, nhưng Tiêu Ý Trì lại cảm thấy sảng khoái, móc áo vest rồi vui vẻ huýt sáo bước ra khỏi cổng trường, bắt taxi rời đi.

Du Tri Niên đặt bức ảnh xuống, tổng kết: Năng lực tự tiêu khiển của người này rất mạnh.

Đến ngày hẹn với bác sĩ tâm lý, Du Tri Niên đón Tiêu Ý Trì, ngoại trừ mỉm cười và chào hỏi lúc lên xe thì trong xe cực kỳ yên lặng.

Du Tri Niên mở radio, diễn tấu hài hòa của bản giao hưởng vang vọng trong xe.

Tiêu Ý Trì mở miệng, "Tôi chỉnh đài được không?"

"Ừ." Du Tri Niên xoay vô lăng.

Tiêu Ý Trì cuối cùng chỉnh đến một đài đang hát rap.

"Này thì sao?" Tiêu Ý Trì nhìn về phía Du Tri Niên.

"Tùy cậu."

Tiêu Ý Trì ngồi xuống, ngón tay khẽ nhịp trên đùi theo tiết tấu.

Suốt đoạn đường, Du Tri Niên bị oanh tạc bởi nhịp điệu mạnh mẽ và lời hát nhanh.

Tiêu Ý Trì hơi sợ gặp bác sĩ tâm lý.

Vạch trần nội tâm không phải một việc dễ dàng, nhất là nỗi đau bên trong đó; nó còn hơn cả việc lột trần thể xác.

Cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi nhà kiểu tây nhỏ ở lưng chừng núi.

Mảng hoa giấy lớn vươn qua tường rủ xuống, màu sắc tươi sáng tô điểm thêm nét rạng rỡ cho ngôi nhà kiểu tây màu trắng xanh.

Du Tri Niên đi đến bên cạnh anh, "Vào thôi. Ở đây lần đầu cần người quen dẫn đến gặp bác sĩ."

Bọn họ mới vừa đi vào sân nhỏ, cửa nhà tây đã mở ra từ bên trong, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi mặc bộ váy dài mềm mại, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Tiến sĩ Phùng." Du Tri Niên đi qua, kề má với cô. "Đây là Tiêu Ý Trì mà em đã nói với chị."

"Ý Trì, chào cậu." Tiến sĩ Phùng dang tay về phía Tiêu Ý Trì, anh mỉm cười đón lấy.

"Ở chỗ này, không cho gọi chị là bác sĩ, cậu có thể gọi chị là tiến sĩ Phùng, hoặc là Hi Lâm."

"Vậy thì, Hi Lâm, chào chị."

Ngôi nhà kiểu tây được bài trí rất ấm cúng, hoàn toàn không nhìn ra là một phòng khám.

"Tri Niên, phần còn lại giao cho chị, nếu cậu bận thì đi trước." Hi Lâm thân thiết nói.

Du Tri Niên nhìn thời gian, lại nhìn Tiêu Ý Trì.

"Đến lúc đó tôi tự đặt xe về được rồi. Anh đi làm việc đi, hôm nay cảm ơn anh." Tiêu Ý Trì nói.

Du Tri Niên gật đầu.


Hi Lâm dẫn Tiêu Ý Trì lên lầu hai.

Vì là lần gặp đầu tiên nên lần này hội chẩn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.

Khi Hi Lâm đưa anh đến lầu một, thấy Du Tri Niên vẫn còn ở đây, cô ngạc nhiên cười nói, "Cậu ở đây luôn hay đi rồi quay lại?"

Du Tri Niên ngẩng đầu, vừa cất laptop, vừa nói, "Cà phê pha tay ở chỗ chị rất ngon, trợ lý An An pha cho em một ly, thế là ngồi đến giờ."

Hi Lâm mỉm cười, "Cảm ơn lời khen của cậu."

Ánh mắt của Tiêu Ý Trì rơi xuống ly cà phê trên bàn, rồi lại đến Du Tri Niên.

"Vừa hay buổi tâm sự đầu tiên của tụi chị xong rồi, tiện thể em đưa Ý Trì về luôn nhé." Hi Lâm đi đến mở cửa cho bọn họ, "Ý Trì, chúng ta lần sau gặp lại nha."

"Vâng."

Sau khi hai người lên xe, Du Tri Niên đeo kính râm lên, "Tôi gửi định vị cho cậu để lần sau cậu tự đến."

Tiêu Ý Trì ngoan ngoãn, "Được."

Không lâu sau, Tiêu Ý Trì hỏi, "Luật sư Du, tôi hát được không?"

Hắn chẳng chút nghĩ ngợi, "Không được."

Du Tri Niên để Tiêu Ý Trì xuống ở vườn hoa nhỏ gần khu nhà mình, nói hoa mỹ thì là đang vội, nhưng thực tế là để tránh radar của các dì.

Tiêu Ý Trì cũng không cảm kích, thầm nghĩ lại chọc Du Tri Niên bực rồi nhưng bởi vì tâm trạng anh tốt nên muốn hát thật mà.

Tiêu Ý Trì đi được một đoạn thì dừng bước, quay đầu lại nhìn, xe của Du Tri Niên đã rời đi.

Có lẽ nào... Du Tri Niên cảm nhận được sự bất an của anh, thế nên trên đường đi để mặc anh giày vò, còn ở chỗ Hi Lâm chờ anh hai tiếng?

Tiêu Ý Trì gãi đầu, đây chỉ là cảm giác của anh, không đáng tin cậy. Dù sao Du Tri Niên cũng không biết rõ về anh, chắc hẳn sẽ không nhạy bén phát hiện sự khác biệt.

Quá trình tâm sự với Hi Lâm rất thoải mái, nhưng thấy Du Tri Niên vẫn còn ở đó, thật sự là một bất ngờ ngoài dự liệu.

Dù cho đối phương là cố tình hay vô ý thì Tiêu Ý Trì đều cảm thấy vui vẻ.

Du Tri Niên trở lại văn phòng, liền nhận được tin nhắn của Tiêu Ý Trì: Hôm nay cảm ơn anh.

Không có nhãn dán phóng đại. Du Tri Niên nhướng mày, xem ra là thật lòng.

Nam Kinh gửi cho hắn lịch trình đã điều chỉnh, bởi vì đi đi lại lại chậm trễ ba tiếng nên một số cuộc họp phải hoãn lại, có vẻ như tối nay lại phải tăng ca.

Du Tri Niên tự kiểm điểm, hắn không nên tốn quá nhiều thời gian cho Tiêu Ý Trì, lại không định phát triển quan hệ gì. Vì vậy, hắn nhanh như cắt gọi điện cho người theo dõi bảo người nọ dừng hoạt động.

Đang lúc hắn chuẩn bị tiến vào trạng thái làm việc, điện thoại nội bộ gọi hắn đến văn phòng của đối tác cấp cao.

Nam Vĩ Bình là đối tác cấp cao châu Á đầu tiên của Phương Đạt, đã sáu mươi tuổi mà vẫn cứ tràn đầy tinh lực.

"Luật sư Nam, ông gọi cháu à?" Du Tri Niên gõ cửa kính khép hờ, Nam Vĩ Bình đang đọc báo chiều kinh tế tài chính.

"Tới rồi? Ngồi đi." Nam Vĩ Bình gấp tờ báo lại, cười nói.

Sau khi Du Tri Niên ngồi xuống, ông ta vào thẳng chủ đề, "Gần đây bên Diệp Nhị thế nào?"

"Diệp Nhị" là tên gọi tắt phe phái của con trai thứ hai của ông cụ Diệp, họ là một trong những khách hàng quan trọng của Phương Đạt ở thành phố này.

"Ông Diệp hiện tại sức khỏe ổn định, các phái tạm thời bình an vô sự." Du Tri Niên nói rồi nhấc ấm trà tử sa* trên bàn, rót cho Nam Vĩ Bình một ly trà nóng.

*một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.

"Vậy thì tốt, cháu chịu vất vả chút, thu xếp nhiều hơn cho bọn họ."


"Cháu hiểu rồi."

Nam Vĩ Bình nhấp một ngụm trà, rồi đặt ly xuống, "Số lượng đối tác cấp cao của Phương Đạt năm nay có hạn, khu vực Châu Á Thái Bình Dương chỉ có một vị trí, ông muốn đề cử cháu, nhưng cạnh tranh rất khốc liệt, cháu phải đảm bảo bên Diệp Nhị không có vấn đề gì."

Du Tri Niên mỉm cười, không nói gì.

"Tri Niên, trứng gà không thể đặt trong cùng một rổ. Tuy rằng Diệp Nhị thế lực lớn mạnh, nhưng trợ lực càng nhiều càng tốt. Bây giờ hôn nhân đồng giới cũng đã được thông qua rồi, không định nghiêm túc tìm đối tượng à?"

Ông cụ đã hơn một lần ám chỉ Du Tri Niên mở rộng tài nguyên nhân mạch thông qua quan hệ hôn nhân, hôm nay xem như đã chọc thủng cửa sổ giấy.

Du Tri Niên thấy thế, thẳng thắn thành khẩn trả lời, "Ông ơi, cháu không định làm vậy."

Nam Vĩ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Toàn bộ bản chất của hôn nhân đều là sự kết hợp lại của các tài nguyên, điều kiện của cháu tốt như vậy, không xem xét nó một cách nghiêm túc sao?"

Chỉ có hôn nhân, Du Tri Niên tuyệt đối không nhượng bộ. Có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện quỳ xuống cầu hôn, nhất định là người hắn yêu sâu sắc tự đáy lòng, yêu mãi không thôi.

"Ông à, cháu hiểu sự kỳ vọng của ông đối với cháu. Cháu sẽ cân nhắc, ông yên tâm."

Nam Vĩ Bình thở dài. Chính bản thân ông ta đã nhảy vọt tầng cấp thông qua hôn nhân. Thế giới này, không thiếu người tài giỏi mà chỉ thiếu cơ hội. Hôn nhân khiến ông ta đại triển quyền thuật, một bước lên mây, ông ta đã lĩnh hội sâu sắc tầm quan trọng của trợ lực lớn mạnh. Nam Vĩ Bình thật sự rất thích Du Tri Niên, nếu không cũng sẽ không để cháu trai nhà mình đi theo hắn. Vốn định giúp hắn một phen, tiếc rằng đối phương có thánh địa không thể giẫm đạp, không dao động được.

Du Tri Niên thức thời rót cho ông ta một ly trà khác, xem như nhận tội và xoa dịu.

"Được rồi được rồi, cháu ra ngoài đi, làm việc đi."

"Vâng."

Tăng ca đến mười giờ tối, hắn nhận được cuộc gọi của Diệp Chiếu Lâm, đến chỗ cũ uống một ly.

Diệp Chiếu Lâm trông rất vui, Du Tri Niên biết lí do. Thiên kim tiểu thư của nhà họ Hàn, một gia tộc lớn khác của Bổn Thành, đã đồng ý lời cầu hôn của Diệp Chiếu Lâm. Tin tức bùng nổ ít ngày nữa nói không chừng sẽ được lên báo toàn thành phố.

Nhà họ Hàn và nhà họ Diệp tuy đều là gia tộc lớn, nhưng quan hệ không sâu, hiện giờ hai nhà kết hợp, ắt phải dấy lên một đợt xáo trộn quyền lực của xã hội thượng lưu.

"Chúc mừng anh." Du Tri Niên nâng ly chúc mừng.

"Cảm ơn."

Diệp Chiếu Lâm đã có ý định theo đuổi Hàn tiểu thư từ lâu, Du Tri Niên từng bày mưu tính kế cho việc này.

Vì sao không có ai biết tin này? Đơn giản vì đại gia yêu đương cũng mang rặt kiểu cách của đại gia, không phải ngồi trực thăng đến thành phố khác dùng bữa thì là thuê máy bay đến nước khác ngắm mặt trời mọc. Đủ lãng mạn, cũng đủ riêng tư, bảo đảm mấy tay săn ảnh có đuổi cũng không kịp.

"Chuyện này, không chỉ để ông nội được vui, mà còn để phe của chúng ta nắm chắc chủ vị." Diệp Chiếu Lâm và Du Tri Niên chạm ly, "Cũng chúc mừng cậu nhé, đối tác cấp cao thắng lợi ngay trước mắt. Tôi đã nói mà, nâng cậu thượng vị."

"Cảm ơn."

Diệp Chiếu Lâm cười nói, "Bây giờ tôi rất vui, không bằng tôi cũng giới thiệu đối tượng cho cậu?"

"Thôi khỏi."

"Thế nào? Trong lòng cậu vẫn còn ánh trăng sáng năm đó à?"

Du Tri Niên không nói lời nào.

"Cậu yêu bền thật." Diệp Chiếu Lâm uống cạn trong một hơi. "Cậu không muốn nói về tình cảm, vậy chúng ta nói chuyện khác đi. Nhà họ Diệp có thể đưa cậu trở thành đối tác cấp cao của Phương Đạt, nhưng mà nếu cậu muốn vào ủy ban quản lý toàn cầu của họ, cậu cần có trợ lực 'cao hơn một tầng' mới được. Dù sao Phương Đạt cũng là công ty luật đa quốc gia, nếu không có sự quan tâm của thượng tầng, cậu rất khó có được vé vào cửa."

"Chuyện đó nói sau đi." Du Tri Niên đặt ly xuống. Hôm nay mở một hơi ba cuộc họp, bây giờ có lòng nhưng không có sức.

Diệp Chiếu Lâm rót rượu cho hắn, "Trạng thái của bếp trưởng gần nhất rất tốt, thực đơn mới của nhà hàng chúng tôi rất được yêu thích, cảm ơn cậu với cậu Tiêu. Tôi dự định vài ngày nữa sẽ tổ chức một tiệc trên du thuyền, cậu với cậu Tiêu cũng tới chung vui nhá?"

"Đám bạn xấu đó của anh, tôi thì không hề gì, còn Tiêu Ý Trì thì miễn đi."


"Cậu Tiêu chu du các nước, kiến thức rộng rãi, nói không chừng còn chơi giỏi hơn cậu đó. Dẫn cậu ấy tới đê, tôi bảo kê cậu ấy cho. Nếu cậu ấy ở đây lâu dài, quen biết vài người luôn có chỗ tốt mà."

Nói vậy cũng không phải vô lý. Hôm nay thấy Tiêu Ý Trì sau khi nói chuyện với Hi Lâm xong, sắc mặt không tệ, có vẻ mọi thứ đang tiến triển thuận lợi. Một bác sĩ tâm lý hàng đầu như Hi Lâm, là tài nguyên khan hiếm, không có bí quyết, rất khó liên hệ. Nghe dì Phan nói, cha mẹ Tiêu Ý Trì mất sớm, một mình cậu ấy ở trong nước, đôi khi khó tránh khỏi cần được giúp đỡ, khó có được Diệp Chiếu Lâm mở lời, vậy tại sao lại không thuận nước đẩy thuyền.

"Được rồi, tôi sẽ hỏi cậu ấy."

Trong phòng khách sạn.

Tiêu Ý Trì vừa mặc áo phông vào, người đẹp Anh Quốc đã dán vào từ phía sau, dùng tiếng Trung nửa vời hỏi, "Ý Trì, chúng ta hẹn hò nghiêm túc nhé?"

Nhiệm kỳ của người đẹp đã đến, sẽ sớm rời đi, nếu y và Tiêu Ý Trì trở thành người yêu, thế thì y sẽ quyết tâm ở lại.

Tiêu Ý Trì xoay người nhìn y với vẻ mặt nghiêm túc, "Derek, I am so so sorry."

Người đẹp cắn môi, chán nản rũ vai. "Em hiểu rồi."

Không phải lần đầu tiên y tỏ tình với anh, kết cục đều như nhau.

Tiêu Ý Trì mở cửa taxi cho Derek, Derek ôm cổ anh hôn lên, Tiêu Ý Trì thuận theo ý y.

"Last kiss." Derek buông anh ra, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói dịu dàng, "Mong anh không tìm được ai tốt hơn em."

Tiêu Ý Trì bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn theo đối phương lên xe rời đi.

Mấy năm nay, không phải không có người thổ lộ với anh, nhưng cảm giác luôn là thiếu một chút.

Cụ thể thì "một chút" này rốt cuộc là cái gì, suy xét thế nào, bản thân Tiêu Ý Trì cũng không nói được.

Sau khi trải qua cái chết của cha mẹ, ban đầu anh không dám nghĩ đến tình yêu, bởi vì anh tự cảm thấy không xứng; sau khi gặp được nhiều người và nhiều việc, anh mới dần ý thức được tình yêu. Hiện tại, anh biết mình cần gì.

Đi vòng quanh thế giới, uống loại rượu cay nhất, ngủ với người mình yêu nhất.

Anh muốn một tình yêu nồng nàn, nóng bỏng, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy; anh muốn làm trời làm đất, anh muốn giằng xé lôi kéo, anh nguyện ý quỳ xuống cầu hòa, anh cũng muốn cao cao tại thượng, muốn chịu nỗi đau tận thấu tâm can, cũng muốn nếm vị mật ngọt nhất.

Cho tới nay, anh chưa từng gặp ai có thể khiến anh bốc đồng đến càn rỡ ngang ngược như thế.

Nếu có, anh dám khẳng định, anh nhất định phải là mật của đối phương, cũng là kiếp của đối phương. Và ngược lại.

Nếu đời này không gặp được người đó, vậy thì tự mình sống thật tốt.

Nếu có yêu, hãy sống vì tình yêu. Nếu không yêu, hãy sống cho chính mình.

Sau khi uống thuốc do Hi Lâm kê, tình trạng giấc ngủ buổi tối có cải thiện đôi chút. Sáng sớm, Tiêu Ý Trì thức dậy, vươn vai.

Hôm nay phải tiếp tục quá trình nhận việc, cũng phải trả lời các loại email —— đối với anh, hòm thư email tựa như chiếc hộp Pandora thần bí, một khi đã mở ra thì không thể không đối mặt với nó.

Một trong những email quan trọng là thư trả lời của "Trái đất tươi đẹp" cho anh.

"Trái đất tươi đẹp" là tổ chức phi lợi nhuận trong nước hỗ trợ các trẻ em vùng núi nghèo khó, Tiêu Ý Trì từng đi viết đơn xin làm tình nguyện viên.

Xét về mối quan hệ họ hàng mà nói, phụ nữ và trẻ em, là hai bên mà đời này Tiêu Ý Trì vô duyên. Mà cả hai bên đều là nhóm có bất lợi về nhiều mặt trong xã hội. Nếu có thể, Tiêu Ý Trì hy vọng trong tương lai có thể thành lập một quỹ chuyên giúp đỡ họ. Trên thực tế, có rất nhiều cơ quan quốc tế tương tự với trình độ quản lý thành thục, có thể bảo đảm giúp đỡ kịp thời cho người nhận viện trợ, nếu có thể dựa vào kinh nghiệm của họ một cách thỏa đáng, sự phát triển cơ quan viện trợ trong nước có lẽ tiến có thể một bước dài.

Trước mắt Tiêu Ý Trì định tìm hiểu phương thức vận hành trong nước trước, xem mình có thể sử dụng những khía cạnh nào trong tương lai.

Chỉ xử lý email mà đã mất nửa ngày.

Buổi trưa anh nghỉ ngơi một chút, vừa dậy liền nhận được điện thoại của dì Mạch, anh nhấn nút trò chuyện, "Hé lô người đẹp, có gì có thể cống hiến sức lực cho dì đây?"

Dì Mạch ở đầu kia bật cười, "Dì với dì Phan vừa đi tập khiêu vũ trở về, giờ đang ở cổng khu dân cư, lát dì hẹn gặp mấy người bạn cũ rồi, con có thể dì Phan đưa về nhà không ha?"

Cái cớ gặp mặt được tạo ra một cách trắng trợn lại hợp lẽ, đây là độc quyền của các dì.

Tiêu Ý Trì cúi chào, "Tuân mệnh!"

Anh nhanh chóng mặc quần áo, chạy vội xuống lầu.

Đến cửa, dì Phan đang chờ anh, còn dì Mạch đã không còn tăm hơi.

Tiêu Ý Trì híp mắt cười, "Dì Phan, con gọi xe cho dì nhé, được không ạ?"

Dì Phan lần này không có lớp trang điểm đậm che phủ, lông mày mềm mại, khóe miệng cong cong, là khuôn mặt dịu dàng hiền lành. Dì cười tươi nhìn Tiêu Ý Trì, "Gọi xe đắt lắm, chúng ta ở đây chờ taxi một lát, sẵn tiện tâm sự?"

"Được ạ." Tiêu Ý Trì nghe lời, cất điện thoại.


"Tiểu Tiêu, Tri Niên có hơi khó gần phải không con?" Dì Phan vừa đến đã hỏi ngay câu hỏi 'khoai' nhất.

Tiêu Ý Trì cười, "Vẫn được ạ."

Đúng lúc một chiếc taxi chạy qua, anh ra hiệu dừng lại, hai người lên xe.

Sau khi cho địa chỉ, dì Phan tiếp tục, "Thật ra nó mặt lạnh tim nóng, sau khi con thân với nó rồi, nó sẽ đối tốt với con."

Tiêu chuẩn "thân" này xem ra rất khó đạt tới đó ạ.

"Đương nhiên, dì cũng không đồng ý với tất cả suy nghĩ của nó, ví dụ như việc nó đặc biệt coi trọng vẻ bề ngoài."

Tiêu Ý Trì suy nghĩ, "Có lí do gì khiến anh ấy nghĩ như vậy không ạ?"

Dì Phan cười gượng, không nói gì. Có lẽ không tiện nói chuyện riêng trên taxi, Tiêu Ý Trì cũng không truy hỏi mà nói sang chuyện khác, chẳng hạn như công việc mới của anh.

Taxi dừng ở ngã tư Phổ Viên, hai người xuống xe.

So với những con phố khác, đường Phổ có vẻ yên tĩnh và nhàn nhã hơn, dì Phan vừa dẫn đường, vừa tiếp tục chủ đề còn dang dở trên xe vừa nãy, "Thật ra, Tri Niên không phải cháu trai dì, dì là bảo mẫu của nhà nó."

Tiêu Ý Trì yên lặng lắng nghe.

"Gia đình nó... rất phức tạp, dì cũng không tốt khi kể cho con nghe mọi chuyện trong khi Tri Niên không hay biết gì. Mẹ nó là một người mẫu, gia đình cha nó buôn bán trang sức, rất giàu có. Trong này có rất nhiều chuyện cẩu huyết, mẹ nó sinh ra nó, nhưng không được vào cửa, sau này... Tri Niên lớn lên một chút, vẻ ngoài xuất chúng, xem như cải thiện gen ngoại hình bình thường của gia đình bên cha, bởi vậy nên mới được nhận...... Lúc này dì mới bắt đầu chăm sóc nó, năm ấy nó đâu chừng bảy tuổi."

Tiêu Ý Trì đi theo dì trên vỉa hè yên tĩnh. "Dì Phan, cảm ơn dì đã nói với con những chuyện này."

Trong lúc nói chuyện gian, bọn họ đã đến nơi.

"Tới rồi, đây là nhà của dì."

"Vậy thì... dì Phan, công việc hộ tống của con đã hoàn thành rồi. Dì mau vào nghỉ ngơi đi." Tiêu Ý Trì chào tạm biệt.

Dì Phan mỉm cười, kéo tay Tiêu Ý Trì, "Nói cái gì vậy đứa nhỏ ngốc này, nếu đã tới thì vào ngồi lại đi. Trong nhà chỉ có mình dì, ở lại nói chuyện với dì thêm lát nào."

Bàn tay của dì Phan rất ấm áp. Tiêu Ý Trì chịu thua, "Vâng ạ."

"Đây là hoa dì trồng, có thời gian dì sẽ chăm sóc chúng." Dì Phan giới thiệu trong và ngoài căn biệt thự nhỏ cho anh.

Cuối cùng đến sân sau, nơi này trồng toàn là rau, là một vườn rau. "Đây là chỗ độc quyền của Tri Niên, thường ngày nó sẽ tưới nước nè, nhổ cỏ nè, bắt sâu các thứ ở đây."

Ánh mắt Tiêu Ý Trì dừng lại trên giá gỗ trong sân, nơi đó có một cái mũ rơm và một đôi găng tay lao động đang phơi phía ngoài.

Anh nhướng mày, thử tưởng tượng dáng vẻ Du Tri Niên đội mũ rơm, mang găng tay, ngồi xổm làm việc ngoài đồng.

Phụt, hình ảnh đó đẹp quá, anh tưởng chừng như sắp cười phá lên.

Dì Phan dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, phụ họa nói, "Đôi khi dì cũng khó tin được nó khi đang làm việc bình thường lại là một người ưu tú tây trang giày da."

Tiêu Ý Trì nhịn cười, "Sở thích này rất tốt."

Dì mở lòng giãi bày, "Có đôi khi, tụi dì làm người lớn lại rất ích kỷ. Chuyện mà bản thân mình không thay đổi được thì muốn để người khác làm thay. Dì không thể thay đổi quan niệm không tốt của Tri Niên, bèn trông chờ có người có thể thay đổi nó. Mỗi người đều có khó khăn của riêng mình, chung sống lại là một môn học. Dì rất thích con, nên càng hy vọng con có thể ở bên Tri Niên, nếu dì gây áp lực cho con, vậy ở đây dì xin lỗi con. Duyên phận do trời định, nếu các con chỉ có thể làm bạn, vậy thì cứ làm bạn đi, hy vọng con có thể giữ liên lạc với Tri Niên."

"Có dì lo nghĩ cho anh ấy, là phúc của anh ấy."

"Nếu đứa con chết yểu của dì còn sống thì nó cũng trạc tuổi Tri Niên bây giờ. Dì coi Tri Niên như con của mình. Mối tình đầu của nó đã khiến nó tổn thương sâu sắc, có lẽ dì có tâm lý trả thù, hy vọng nó có thể tìm được một người tốt hơn, sống một cuộc sống hạnh phúc hơn."

"Mối tình đầu của anh..."

Tiêu Ý Trì chưa hỏi xong, ngoài cửa đã có tiếng động, theo sau là giọng của Du Tri Niên, "Dì ơi, con về rồi. Tối nay còn tới nấu cơm."

"Ơi." Dì Phan đáp lời, kéo Tiêu Ý Trì ra cửa, đón Du Tri Niên, "Thế thì hay quá, tối nay Ý Trì cũng ăn cơm ở đây, nó có thể nếm thử tay nghề của con rồi."

"......" Tiêu Ý Trì há miệng, rồi ngậm lại.

Nghe vậy, Du Tri Niên đã đổi giày xong ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Ý Trì. Hắn hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

Dì Phan chắn cho Tiêu Ý Trì, "Hôm nay nó đưa dì về nhà, dì giữ nó lại ăn một bữa cơm cũng là lẽ đương nhiên."

Du Tri Niên nheo mắt lại, như thể đang nói với anh: Cậu không biết xấu hổ ở lại thật à?

"Cảm ơn dì Phan, con rất mong chờ bữa cơm này, tối nay luật sư Du vất vả rồi." Tiêu Ý Trì nở nụ cười rạng rỡ với Du Tri Niên, như thể đáp lại: Tôi muốn ở lại đó, anh làm gì được tôi nào?

Hết chương 6.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui