Cô vẫn cứ nghẹn ngào, anh than một tiếng, đem áo khoác của mình đưa cho cô: “Vậy em cứ khóc đi!”
Cô nhớ lúc đó mình lập tức mỉm cười nín khóc, cũng phát hiện người đàn ông nghiêm túc đứng đắn này kỳ thật cũng có lúc ấm áp, cho nên lúc ba cô hỏi cô có nguyện ý gả cho anh hay không thì cô đỏ mặt không nói lời nào, ba cô lại cười ha ha không ngừng.
“Con gái bảo bối của ba thật tinh mắt.”
Khi mới quen biết anh, hai người cùng khiêu vũ, hôn lễ ngập trong hạnh phúc và âm nhạc còn đầu óc cô thì như phiêu đãng trong không khí. Khi đó nah cười đến thật vui vẻ, giống như thật sự cao hứng khi lấy cô về làm vợ.
Đầu thu ánh mặt trời bức ảnh gia đình nhà bọn họ, cô ở trong phòng sinh đau đến khóc la, cùng với nah khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi sinh ra Thư Vĩ……..
Mười hai năm đảo mắt tức thì, nhưng lại có thể nhớ lại thật nhiều thật nhiều a!
Đến để đọc truyện chính chủ.
Nước mắt không kìm được rơi xuống, cô đang kiềm chế suy nghĩ, đang nhớ lại, về cuộc sống vợ chồng từng ly từng tý, cô thật sự không thể giểu được, đã trải qua nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, vì sao Thư Dĩnh lại ly hôn với Đường Kính Giang đã kết hôn nhiều năm? (Truyện ed càng ngày càng khó hiểu L)
Cùng là yêu người yêu nhau chia tay đã thống khổ, không chỉ là người yêu mà còn là người chồng sớm chiều ở chung a! Là người mà cuộc đời này trừ bỏ ba mẹ, con cái, là người thân thiết nhất.
Trong bóng tối, màn hình TV vẫn đang chiếu, nghe Hách Tư Gia hướng Bạch Thụy Đức nói, Bạch Thụy Đức phản ứng cũng là ngoài dự đoán của mọi người. Không giống như mọi người xem phim hy vọng nghe được, hắn nói ra phản ứng thành thật của một người đàn ông.
“Em thật trẻ con, em cho rằng nói xin lỗi thì tất cả mọi chuyện đã qua sẽ sữa lại được hay sao?”
Khi Hách Tư Gia cầm chặt tay Bạch Thụy Đức hỏi hắn muốn đi đâu thì hắn biểu lộ đối với hôn nhân, đối với tất cả đều chán ghét.
Trong màn hình, Hách Tư Gia vội vàng nói cho Bạch Thụy Đức biết mình vẫn yêu hắn.
Ai! Đây là ba chữ giữa những người yêu nhau dễ dàng tha thứ nhất, tình yêu không gì sánh được, không phải sao? Chỉ cần nói ra ba chữ kia, là có thể được tha thứ bao dung tất cả.
Nhưng mà Bạch Thụy Đức lại dịu dàng, không tình cảm nói ra một câu-----
“Thật sự mà nói, tôi không quan tâm.”
Phương Dĩ Kính chấn động một cái, mặc kệ quá khứ khắc cốt ghi tâm như thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ là một câu “Thật sự mà nói, tôi không quan tâm.”
Đến để đọc truyện chính chủ.
Một cảm giác thê lương dâng lên trong lòng, bất an từ đáy lòng từ từ kéo lên, anh sắc mặt tái nhợt, thử nắm lấy tay cô. Cô không có cự tuyệt, nhưng trong lòng bàn tay là một mảnh lạnh lẽo ẩm ướt, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình.
Anh không phải là một người đàn ông đa sầu đa cảm, trên phương diện tình cảm anh chậm chạp ít nói, nhưng trực giác của anh rất nhạy bén, Hành Vân hôm nay cử chỉ khác hẳn ngày thường làm trong lòng anh dâng lên nghi ngờ, tất cả giống như một kế hoạch mà cô muốn nói cho anh biết.
Khi phụ đề xuất hiện “the end” hai mắt Hành Vân đã đẫm lệ, Phương Dĩ Kính dùng tay áo vì cô lau nước mắt.
Động tác này đồng thời khiến hai người nhớ lại hơn mười năm trước, tình cảnh hai người cùng nhau xem bộ phim này và khi anh đưa khăn giấy cho cô.
“Anh cảm thấy bọn họ có thể ở chung một chỗ hay không?” Hành Vân nghẹn ngào hỏi.
Anh chần chờ một chút. Anh luôn là con người thực tế, nhưng lúc này lại cực kỳ không muốn đem ba chữ “không có khả năng” nói ra miệng.
Cô sâu kín thở dài, vợ chồng nhiều năm cô làm sao lại không biết trầm mặc của anhc ó ý gì, cho nên anh nhỏ giọng nói: “Anh cũng cảm thấy bọn họ sẽ không thể ở cùng nhau, bỏ lỡ thời gian, bỏ lỡ cơ hội, liền không thể nào quay lại.”
Nghe vậy, hai người đều có chút sầu não, tiếp tục trầm mặc.
Phương Dĩ Kính nắm chặt tay cô, đột nhiên có chút sợ hãi, anh cảm thấy Hành Vân có chút bất đồng, từ lúc cô và người đàn ông kia……..Anh cắn răng một cái, cứng rắn đè xuống lòng ghen tuông.
“Linh~~linh~~”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt trầm mặc giữa hai người.
Đến để đọc truyện chính chủ.
Cô chấn động một cái, thấy mắt của Dĩ Kính không chớp một cái nhìn cô, công bất an đứng lên nghe điện thoại.
“A lô”
“Là anh.” Âm thanh trầm thấp vang lên.
Là Tôn Phẩm Chân! Nghe được âm thanh này, trái tim của cô co rụt lại, theo bản năng nhìn Dĩ Kính một cái, nhưng bên trong phòng chỉ có ánh sáng từ màn hình TV làm cho cô không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ biết là anh nhìn cô chuyên chú, trong lúc nhất thời làm tim cô rối loạn.
“Có…….Có chuyện gì không?”
“Anh muốn gặp em.” Anh vội vàng nói.
“Không được!” Cô kích động trả lời, lại đột nhiên phát hiện chính mình phản ứng quá mức, vội vàng xoay người, hạ thấp giọng: “Tôi……….Tôi rất bận, không thể gặp anh.”
“Anh ta ở bên cạnh em?”
Hai người trong lòng đều rõ ràng “Anh ta” là chỉ người nào, cô trầm mặc tỏ vẻ đồng ý.
Tôn Phẩm Chân dừng lại một chút: “Em đừng trốn anh.”
Cô vẫn yên lặng, không chút để ý nghe Tôn Phẩm Chân nói, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Phương Dĩ Kính ở sau lưng.
“Hành Vân………..” Anh vô cùng lo lắng nói nhỏ: “Anh rất nhớ em.”
Cô hít sâu một hơi, cảm nhận được trong giọng nói của Tôn Phẩm Chân có tình cảm nồng nàn, nhưng cô lại không có…… chút cảm động nào, chỉ chú ý tới trong không khí có hơi thở bất thường.
Đến để đọc truyện chính chủ.
Cô nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nói: “Khi nào rảnh tôi sẽ gọi lại cho anh.”
Tôn Phẩm Chân tự giễu cười khổ một tiếng: “Được, anh chờ em………Vẫn chờ em.”
Cúp điện thoại, tin cô đập như sấm sét, cô lấy dũng khí xoay người, chồng lại tầm mắt của Phương Dĩ Kính.
Phương Dĩ Kính không nói gì, chỉ nhìn cô, làm cô từ đầu ngón tay lạnh đến lòng bàn chân.
“Một người bạn gọi tới.” Cô bất an mở miệng trước.
Anh trầm mặc như trước, đối mặt với ánh mắt ôn hòa rối lại sắc bén, cô theo bản năng nắm lấy vạt áo: “Đã……Đã lâu không gặp, anh ta muốn gặp mặt, nhưng mà em gần đây lại rất vội………”
Tâm tư của cô quá mức đơn thuần, không chịu nổi ánh nhìn của cô, giống như tất cả tâm tư đều bày ra trước mắt anh, cô bối rối giải thích, cũng không tự giác tiết lộ câu chuyện.
Diễn đàn.
“Ừ!” Anh đáp một tiếng, trên mặt rốt cục dịu xuống: “Chỉ là một người bạn mà thôi, xem em khẩn trương thành như vậy.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Em sợ anh hiểu lầm.”
Anh thản nhiên nở nụ cười: “Em có làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm sao?”
“Không……..Không có.” Cô dùng sức lắc đầu.
Trừ bỏ cái hôn làm cô ngoài ý muốn, cái khác cô không thẹn với lương tâm, thật sự, cô không thẹn, cô rất thản nhiên!
Cô nên phát hiện trong lời nói của anh có thâm ý, nhưng bởi vì quá khẩn trương cái gì cũng không có chú ý.
Không nói thêm cái gì nữa, cô đi đến bên giường nằm vào trong chăn, hai mắt thất thần nhìn trần nhà.
Phương Dĩ Kính cũng đến nằm cạnh cô, trong phong ngủ vẫn là trầm mặc.
“Hành Vân………” Thanh âm của anh khàn khàn trầm thấp: “Thật xin lỗi…….”
Diễn đàn.
Cô im lặng một lúc lâu, cảm giác được hô hấp của anh đang tăng lên, thật lâu, cô rốt cục mở miệng: “Không có gì.”
“Anh muốn ôm em.” Anh cẩn thận nói, sợ cô cự tuyệt.
Nghe vậy, thân thể của cô cứng đờ, một màn đêm qua hiện lên trong trí nhớ.
Anh tự giễu nói: “Hay là em đang tức giận, anh chỉ muốn ôm em mà thôi.”
Trong bóng đêm hai người đều không nhìn nhau, chỉ có thể theo âm thanh, cùng sự ăn ý nhiều năm chung sống để đoán tâm ý của đối phương.
“Nếu đã làm sai chuyện, nếu một câu xin lỗi có thể vãn hồi tất cả, vậy hiển nhiên là quá dễ dàng.” Anh mượn lời nói trong phim, lời nói mang theo ý nghĩ châm chọc cùng đau thương.
Nghe vậy, thân thể của cô buông lỏng, nghiêng người sang nhìn gò má của anh, đột nhiên cảm thấy anh thật xa lạ, không phải biểu tình cứng rắn lạnh nhạt thường thấy,tiếng nói cũng ôn tồn cảm tính, quan trọng nhất là, trong lời nói của anh lộ ra trào phúng cùng thương tâm làm cô xúc động.
Cô không còn tức giận, cho dù lúc đầu rất tức giận, nhưng lúc này lại hoàn toàn bị dập tắt.
“Ôm em đi!”
Diễn đàn.
Anh thở ra, lòng mang cảm tạ lật người vương cánh tay ôm cô vào lòng, cằm đặt tại đỉnh đầu của cô, bàn tay to ôn hòa khẽ vỗ về cô, giống như đang xoa bóp cơ thể cô, muốn cô thả lỏng.
Khi bàn tay anh đưa tới, cô theo thói quen khẽ nâng đầu gối lên cánh tay anh, tay thon dài đặt bên hông của anh, chân tự nhiên đặt giữa hai chân anh, làm liền một mạch, cho dù trong lòng có ngăn cách nhưng bản năng thân thể luôn ở đằng trước tình cảm.
“Hành Vân.”
“Hả?” Hơi thở của anh có nhàn nhạt mùi thuốc lá, không ngờ người đàn ông sạch sẽ này lại có mùi như thế, đó là mùi vị cô thích. Khi anh ở ngực cô cọ xát một chút, cô cảm thấy có chút khó khăn.
“Anh không muốn buông tay, cũng sẽ không buông tay.” Thanh âm của anh khàn khàn khó phân biệt.
A, anh nói cái gì? Từ trong ngực của anh ngẩn đầu lên, cô muốn hỏi rõ ràng, bởi vì cô biết đó là một câu rất quan trọng, câu nói rất quan trọng, nhưng bàn tay to của anh lại ấn cái ót của cô lại, đè cô trở lại trong ngực anh.
“Ngue đi!”
Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Hay là…….. Anh biết cái gì rồi?
Cô muốn hỏi cho kỹ càng, muốn biết vì sao anh càng nói càng làm cô khó hiểu, nhưng là, trở ngại ùn ùn kéo tới, làm cô không còn hơi sức nghĩ nhiều, cứ như vậy dựa vào trong ngực anh ngủ thật say.
Ngoài cửa sổ, đêm càng tối càng khuya.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...