Hôn

Cố Diễn Sinh nhìn chằm chằm anh ta, thẳng thắn từ chối đề nghị, “Em chẳng chọn gì cả. Muốn thế nào thì muốn.”

Vương Lệnh Văn lại nhìn cô một cách tán thành, “Giống như anh nghĩ, đúng là không làm cho anh thất vọng.”

Cố Diễn Sinh chẳng thèm để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước lại càng tiến gần về phía Diệp Túc Bắc hơn. Diệp Túc Bắc đứng
nguyên chỗ cũ, giống vị thần trong thần thoại Hy Lạp, lại vừa giống như
hoàng tử dám vượt mọi chông gai trong truyện cổ tích, gió thổi tung tà
áo của anh, dưới chân bụi hồng cuồn cuộn lên, như trong cõi mộng. Trông
anh ấy thật tự nhiên, bờ vai dày của anh từng che mưa chắn gió cho cô,
là chỗ dựa vững chãi nhất, chỉ có điều trong vòng chưa đầy một năm, tất
cả đã hoàn toàn thay đổi.

Cô luôn cố gắng bước vào cánh cửa hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã đánh mất chìa khóa.

Chẳng phải cô không muốn cầm tay Vương Lệnh Văn và kiêu ngạo bước tới,
nói với anh ta một cách đàng hoàng, mạnh mẽ, dứt khoát rằng, mình đã
không còn yêu anh ta nữa. Nhưng cuối cùng cô lại không làm được điều đó, vì lòng cô vẫn chưa thay đổi, làm vậy chỉ khiến cô càng thêm bối rối.
Cô đứng thẳng lưng, chân bước vững vàng về phía trước. Cô cố tỏ ra bình
thường, cố gắng coi anh ta là một người thường, một người mà cô không
còn để ý tới.

Dĩ nhiên Diệp Túc Bắc cũng đã nhìn thấy cô. Trên
gương mặt lộ vẻ thoải mái hơn, nhưng vừa nhìn thấy Vương Lệnh Văn bỗng
căng trở lại. Tay cầm hành lý, anh ta tiến về phía trước. Vừa bước đến
gần Cố Diễn Sinh, cái mùi thanh thanh và quen thuộc đã ập đến. Trái tim
cô như nhói lại. Những tháng ngày khó khăn nhất của quá trình mang thai, cô chưa từng khóc, lúc ly hôn là lúc đau khổ nhất cô cũng không khóc,
nhưng lúc này, tự nhiên cô lại muốn khóc.

Khi Diệp Túc Bắc đứng bên cạnh cô, cô luôn tỏ ra không muốn chịu chút thua thiệt nào, kiêu
ngạo và bướng bỉnh, lại rất độc đoán. Thực ra cô không phải là người như vậy, nhưng khi đứng trước mặt Diệp Túc Bắc, chưa bao giờ cô bộc lộ phần xấu nhất trong tính cách của mình. Sự chiều chuộng, bao dung mà Diệp
Túc Bắc dành cho Cố Diễn Sinh có thể dùng từ “đến mức vô lối” để hình
dung, nhưng chính người đàn ông này, đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, phụ công cô dành cho anh tình yêu hết mình.

Lúc cô
kiên quyết đòi lấy Diệp Túc Bắc, mọi người đều nói với cô rằng, anh ta
không phải là người phù hợp với cô. Anh ấy không phải là bạn đời của cô. Khi cô rời xa anh ta, tất cả mọi người đều khuyên cô tha thứ cho anh,

anh thật lòng yêu cô.

Nhưng thực lòng yêu một người, sao lại nỡ làm cho cô mệt mỏi đến vậy? Khoảng thời gian cuối cùng sống bên Diệp
Túc Bắc, đêm nào Cố Diễn Sinh cũng mất ngủ, tóc rụng hàng nắm, cô đã
sống quá khổ sở, cuộc sống mà anh dành cho cô, cô đã không thể chịu đựng nổi nữa.

“Sao anh lại đến đây?” Cố Diễn Sinh hỏi một cách lạnh lùng.

Diệp Túc Bắc ngước lên, nhìn cô trìu mến, trả lời rất ngắn gọn “Công tác.”

“Cái gì?” Cố Diễn Sinh nhìn anh một cách thăm dò, “Thế thì anh cố gắng
mà làm việc nhé.” Nói rồi đi thẳng qua anh ta vào siêu thị.

Diệp Túc Bắc cuống lên, quay lại giật lấy tay Cố Diễn Sinh một cách vô
thức, dù đang đeo đồng hồ, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm trên tay
Diệp Túc Bắc. Toàn thân cô cứng đờ, như bị luồng điện chạy qua.

“Anh vào cùng em nhé, dù sao thì công việc của anh cũng không bận lắm.”

Cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng phản ứng, quay lại lườm anh, “Nhưng tôi
không cần anh đi cùng, nhìn thấy anh, tôi lại như đang nuốt phải một con ruồi.” Cô cười lạnh lùng đầy ác ý, dùng những lời cay nghiệt nhất để
làm tổn thương anh, “Anh đi công tác thế này thì anh trai của anh phải
làm thế nào? Nhà họ Diệp các anh làm thế nào? Biết đâu ngày mai động
đất, lại mất hết, anh cũng biết, sinh mạng là thứ mong manh nhất, anh
không ở đó canh giữ, mọi thứ đều có thể xảy ra.”

Diệp Túc Bắc
không ngờ Cố Diễn Sinh có thể nói như vậy, nên rõ ràng hơi nghẹn cổ. Anh chớp chớp mắt một cách sượng sùng, mặc dù biết rõ cô cố ý mỉa mai,
nhưng trong lòng anh vẫn thấy phải suy nghĩ, liền cười, “Họ đều là người lớn, sẽ không sao đâu, nếu có động đất thật, họ cũng sẽ biết chạy đi.”

Cố Diễn Sinh e hèm một cách vô nghĩa, phản ứng của Diệp Túc Bắc quá
thản nhiên, càng làm lộ rõ sự nhỏ nhen của cô. Cô cảm thấy hơi ngột
ngạt, đúng là khi ở bên Diệp Túc Bắc cũng coi như không, cái gọi là “báo thù” và “khoái chí” của cô bỗng trở nên thật trẻ con. Còn nhớ trong một cuốn sách từng viết: Sự báo thù tốt nhất không phải là hận thù, mà là
xóa bỏ sự lạnh nhạt trong tim, hà tất phải phí sức đi hận một người
không liên quan.


Đúng vậy, thực ra cô vẫn luôn đặt Diệp Túc Bắc ở vị trí quan trọng nhất, vì thế cô mới quan tâm, cô mới oán hận. Oán
hận mỗi lần anh ta để cô đứng ngoài mọi việc, oán hận sự che giấu của
anh ta. Những lời nói ác ý của cô chẳng qua cũng chỉ vì cô giận dữ, cô
tự ti, cô đau khổ, tất cả những thứ đó đều xuất phát từ một điều sâu xa
hơn, quan trọng hơn… Cô yêu anh ấy.

Khi đã nghĩ thông điều này, bỗng cô mất hứng, đột nhiên quay đầu đi. Vương Lệnh Văn thấy thực sự
khó hiểu trước hành động này của cô, vội bước lên cùng, hỏi nhỏ, “Sao
thế?”

“Tự nhiên không muốn đi nữa, thực ra cũng chẳng thiếu cái gì.” Cơ thể cô cồng kềnh, bước đi không nhanh. Diệp Túc Bắc đi đằng sau cô, cách khoảng hai, ba mét. Cô cảm nhận được có ánh mắt đang chằm chằm dõi theo mình từ phía sau. Tự nhiên cô cảm thấy khó chịu, dừng lại giữa đường. Quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, gắt lên “Anh đi theo tôi làm
gì! Anh không thấy phiền à?”

Diệp Túc Bắc nhìn chiếc xe đang đi về phía đó, chau mày đi sát về phía cô, giữ lấy cô theo bản năng. Dáng
người cao to của anh đã chặn chiếc xe đang lao đến, như một bức tường
vững chãi, để cô đứng ở phía trong an toàn, hành động này khiến cô nhớ
lại những lần sang đường trước đây, Diệp Túc Bắc bao giờ lúc đầu anh
cũng đi phía bên phải cô, đi được một nửa lại chuyển sang bên trái. Khi
đó cô vẫn thật ngây thơ, chẳng hiểu gì cả, lại còn cười hỏi anh, “Anh
Bắc, sao anh qua đường mà cũng chẳng thật thà, lúc đi bên này, lúc đi
bên kia thế?”

Diệp Túc Bắc lúc nào cũng chỉ cười, vuốt vuốt tóc cô, chẳng nói gì cả.

Sau đó cô mới lờ mờ hiểu ra, phía mà Diệp Túc Bắc đi bao giờ cũng là
phía có dòng xe lao tới. Nếu thực sự gặp nguy hiểm, thì người đầu tiên
gặp chuyện bao giờ cũng là anh.

Diệp Túc Bắc là một người thuộc tuýp đàn ông cẩn thận, có lúc Cố Diễn Sinh thức dậy nửa đêm để uống
nước, mắt nhắm mắt mở không xỏ được vào dép, Diệp Túc Bắc lại đi theo cô để đưa dép cho cô, sau này cô được đằng chân lân đằng đầu, đến mùa đông toàn cố tình không đi dép, vậy là chẳng đêm nào Diệp Túc Bắc ngủ ngon
giấc, lúc cô tỉnh dậy uống nước, Diệp Túc Bắc đều dậy để lấy dép cho cô. Cô vẫn thường nghĩ, cuộc đời mình đã gặp được người đàn ông tốt thế này thì có gì mà không thỏa mãn? Nhưng lòng tham của con người thì ngày
càng nhiều, càng ngày cô càng muốn nhiều hơn, cô muốn trở thành vị trí
độc tôn duy nhất trong lòng Diệp Túc Bắc, nhưng trong lòng Diệp Túc Bắc

còn quá nhiều điều khác phải quan tâm, cô không tìm được điểm thăng
bằng, vậy là bị ngã xuống một cách đau đớn.

Đạt được, đúng là
một tội ác, ngày trước khi cô còn ngốc nghếch đi sau anh, chỉ cần anh
che lưng một lúc là cô thấy yên tâm cả đời. Nhưng bây giờ thì sao? Sự
yêu thương mà anh dành cho cô không gì sánh nổi, mà mong muốn của cô,
thì càng ngày càng không gì sánh nổi.

Cố Diễn Sinh khẽ thở dài, liếc nhìn Vương Lệnh Văn, không nói chuyện với Diệp Túc Bắc nữa, một
thân một mình quay về. Đi được vài bước, cô cố tình quay lại, Diệp Túc
Bắc đang cúi đầu xách hành lý. Anh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Cố Diễn Sinh, anh ngây ra, rồi mỉm cười. Nụ cười đó đã đánh thức
phần yếu đuối nhất trong tâm hồn cô, cô vội quay mặt đi.

“Xem
ra bản lĩnh của em cũng quá thường.” Vương Lệnh Văn khoanh hai tay trước ngực thủng thẳng, “Cách cư xử của em quá lạ, trông kỳ cục lắm.”

Cố Diễn Sinh tức tối, “Ai cần anh quan tâm!”

Buổi tối, bà Cố định giữ Diệp Túc Bắc ở lại, Cố Diễn Sinh dùng các kiểu bới móc, đều bị bà Cố bắt bẻ lại. Cố Diễn Sinh thấy hơi cụt hứng, nếu
có ông Cố ở bên cạnh lúc này, chắc chắn ông sẽ không để Diệp Túc Bắc
xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Chưa bao giờ ông Cố làm trái với suy
nghĩ và mong muốn của cô, luôn luôn ủng hộ một trăm phần trăm. Một mình
cảm thấy hơi bị cô lập, cô nhìn sang Vương Lệnh Văn đang cúi đầu ăn cơm, dẫm lên chân anh, ám hiệu cho anh nói giúp mình vài câu. Vương Lệnh Văn bị cô dẫm vào chân, giả vờ không đau chút nào, tiếp tục ăn cơm, coi như không có chuyện gì xảy ra, khiến cô phải dẫm cho anh vài lần liên tiếp
mới hết tức.

Lúc Vương Lệnh Văn đi, Cố Diễn Sinh hằm hằm tiễn
anh ra cửa. Thấy cô vẫn tức tối, anh nói với vẻ công tâm, “Anh ở đây làm theo ý em, em thử tự hỏi lòng mình đi, rốt cuộc em hy vọng anh ta đi
hay ở lại? Đừng giận dỗi với chính mình nữa, đang có thai đừng suy nghĩ
nhiều, chỉ cần bình tâm hưởng thụ là được rồi, mọi người sẽ ở bên em.”
Anh vỗ vỗ vào đầu của Cố Diễn Sinh, như một người có tuổi đã trải qua
nhiều thăng trầm biến cố, “Đừng để đến lúc mất rồi mới hối hận. Được
sống thì phải biết trân trọng từng giây phút.”

Anh cuốn khăn,
một mình bước ra màn đêm đầy sao, như một bức tranh. Cảnh tượng đó đã
lọt vào mắt của Cố Diễn Sinh, rất lâu, rất lâu sau vẫn không thể nào
quên.

Đêm đến, cô nghĩ rất nhiều rồi mới ngủ, Diệp Túc Bắc ở
trên tầng, cảm giác giống như lúc ly hôn, tuy cùng sống trong một căn

nhà, nhưng chẳng khác nào những kẻ xa lạ.

Sau này, cô cũng đã
quen với việc đi dép mỗi khi đêm tỉnh dậy để uống nước, đã quen với việc phải ăn một mình, thậm chí quen với cả việc bị mất ngủ. Cô nghĩ rằng
mình đã quen với thế giới không có Diệp Túc Bắc, nhưng đến giờ cô mới
nhận ra rằng, cô vẫn chưa quen, không thể quen, đến khi cô lại đạt được, cô mới biết, hóa ra chưa bao giờ cô quen thực sự.

Quá nửa đêm, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng đã ngủ được, nhưng chưa ngủ sâu giấc, chân
cô lại bị chuột rút, cô đau đến mức mê mê tỉnh tỉnh, khắp đầu toát mồ
hôi, lật người đi lật người lại, rồi cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu. Đến lúc đau gần như hôn mê, cô nhìn thấy bóng của mẹ, bà ngồi
xuống giường ấn ấn bóp bóp cho cô, Cố Diễn Sinh cố nhìn, mí mắt rất
nặng, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Ba đêm liền, đêm nào Cố Diễn
Sinh cũng bị chuột rút rất nặng. Cả chân như bị tê dại, khắp đầu toát mồ hôi khiến cô không thể nào ngủ được. Bà Cố cũng không ngủ, xoa bóp cho
cô suốt. Cố Diễn Sinh thương mẹ phải thức đêm nên đau đến mấy cũng cố
cắn răng chịu đựng. Có mấy lần mệt quá cô cũng ngủ thiếp đi.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Cố Diễn Sinh thấy hết giấc mơ này lại đến giấc mơ
khác, từ lúc nhỏ cô tập đi xe bị ngã, cho đến những trận cãi nhau kịch
liệt với Diệp Túc Bắc, hoàn toàn chẳng logic với nhau, trong giấc mơ, cô vươn tay ra một cách bất lực để với cái gì đó, nhưng cuối cùng lại
chẳng với được cái gì.

Một lát sau, cô bừng tỉnh. Ngồi bật dậy trên giường.

Trong bóng tối, vẻ mặt vừa lúng túng và hoảng hốt của Diệp Túc Bắc đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Diệp Túc Bắc ngồi xuống cạnh giường cô, tay áo ngủ được anh xắn lên cao.

Cố Diễn Sinh hơi giật mình, sau đó trấn tĩnh hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

Diệp Túc Bắc giật mình vì câu hỏi của cô.

“Anh, vào nhầm phòng.” Nói vậy, anh đứng dậy lùi ra ngoài. Sau đó cũng không quên đóng cửa lại theo thói quen.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại. Cố Diễn Sinh day day huyệt Thái
Dương, nhưng hơi bất lực, cô ngước mắt nhìn, trên chiếc ghế cạnh giường
có để sẵn một chậu nước, trên đó vắt một chiếc khăn. Cố Diễn Sinh tự lau người, khắp cơ thể đều có cảm giác mát lành của nước.

Cô nhìn ra phía cánh cửa đã khép, rất lâu không dám thở mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận