Hoàng Bảo chở nó và Thanh Uyên đến công ty, Uyên dẫn nó lên một căn phòng được bố trí khá giản dị. Uyên nói: - Đây là phòng làm việc của mày đấy. Căn phòng này nó đã chờ mày quay lại 8 năm rồi.
- Ừm, căn phòng vẫn chẳng có thay đổi gì cả. - Nó bước đến đặt tay lên bàn.
- DĨ nhiên, tao đã kêu mọi người giữ lại hết tất cả cho chủ tịch mà.
- Cảm ơn. - Chợt nó thấy một tấm ảnh được đặt trên bàn, đó là tấm ảnh
cả gia đình nó chụp chung với nhau, trong tấm ảnh có nó, hắn, ba mẹ hắn
và mẹ nó. Tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ. Nó cầm tấm ảnh lên nhìn, mỉm cười chua chát rồi quay lại hỏi Thanh Uyên - Là mày đặt nó ở đây à?
- Ừm, chính mẹ mày đã đưa nó cho tao. Mẹ mày muốn mày tha thứ cho hắn.
- Ừm, được rồi. Chuyện đó cứ để sau này hãy nói. - Nó đặt tấm ảnh về
chỗ cũ - Bây giờ, tao phiền mày chuẩn bị hồ sơ giúp tao, trong hôm nay
tao sẽ qua công ty hắn ký hợp đồng.
- Tao đã chuẩn bị sẵn cho mày rồi, mày xem có vừa ý không? - Uyên bước đến bàn làm việc của nó cầm lên một tệp hồ sơ.
- Nhanh tay nhỉ? - Nó vừa nói vừa lấy lập từng trang đọc.
- Tất nhiên.
- Được rồi, tốt lắm. Bây giờ, hai người cứ về làm việc của hai người đi, tao sẽ đích thân qua công ty hắn ký hợp đồng.
- Em chắc chứ, Bảo Phương. - Hoàng Bảo là người im lặng nãy giờ lên tiếng.
- Chắc, cũng lâu rồi em không gặp lại anh ấy. - Nó vừa nói vừa bước đến bên cửa sổ.
- Vậy thôi được, em cứ đi nhưng nhớ là phải bình tĩnh đấy.
- Em đã không còn là em của ngày xưa nữa rồi.
- Ừm, vậy tụi anh đi làm việc. - Hoàng Bảo nói rồi nắm tay Thanh Uyên kéo đi.
Nó đứng đó ngắm nhìn những dòng xe đang chạy. Kế hoạch đánh cược
tình yêu của nó chỉ mới đi được một nửa đoạn đường, một nửa đoạn đường
trước đã được thực hiện trong 6 năm qua bằng cách nó rời xa hắn, còn giờ đây một nửa đoạn đường còn lại sẽ được nó thực hiện bằng cách đột ngột
xuất hiện trước mặt hắn với một cái tên và một thân phận khác. Nó sẽ thử xem tình yêu của hắn có thật sự dành cho nó.
Tại công ty hắn.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Tiếng hắn vọng ra.
- Thưa tổng giám đốc, bên công ty " The Rose " vừa gọi điện, họ nói
khoảng 30' nữa sẽ có người đến để bàn việc ký kết hợp đồng. Còn đây là
bản hợp đồng họ vừa gửi qua. - Thư ký nói.
- Ừm. Cô ra ngoài trước đi.
- Vâng ạ.
Hắn lật từng trang trong bản hợp đồng, hắn nhìn vào người sẽ thực
hiện dự án này, đó là chủ tịch của công ty, một nữ doanh nhân trẻ tuổi,
tên cô ấy là Mun. Hắn khẽ mỉm cười, hắn lại nhớ đến nó. Hắn không biết
giờ này nó đang làm gì, có nhớ đến hắn không hay đã có gia đình của
riêng mình. Công ty hắn giờ đã là một tập đoàn lớn mạnh, không còn là
công ty ngày nào nữa và theo như hắn biết thì công ty của nó giờ cũng đã trở thành một tập đoàn vô cùng lớn mạnh dưới tay của một nữ doanh nhân
nào đó nhưng không ai biết cô ấy là ai. Hắn đã từng cho người điều tra
nhưng kết quả tìm về được chỉ là con số 0, hắn luôn tin rằng người đó là nó. Hắn đã tìm mọi cách để có thể biết nó đang ở đâu nhưng tất cả điều
vô ích, hắn hỏi mẹ thì bà nói bà không biết, hắn hỏi Thanh Uyên thì cô
cũng nói không biết, hắn hỏi Hoàng Bảo thì anh cũng nói là không biết,
hắn đành về Bến Tre để cầu xin bà nói cho hắn biết nhưng bà chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói:
- Con không cần đi hỏi mọi người nữa, sẽ
không ai nói cho con biết đâu. Bây giờ, việc duy nhất con có thể làm đó
chính là chờ đợi, nếu con thật sự yêu nó thì con hãy cứ chờ đợi. Nếu hai đứa có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.
Và hắn đã nghe lời bà chờ đợi và hắn đã chờ nó 6 năm rồi. Sáu năm đối với mọi người có thể là ngắn nhưng sáu năm đối với hắn lại là một khoảng thời gian vô
cùng dài. Sáu năm rồi, hắn sống trong hối hận và đau khổ, sáu năm rồi
hắn vẫn luôn chờ đợi nó, sáu năm rồi hắn vẫn nghe theo lời mẹ nó, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Hắn nói.
- Thưa tổng giám đốc, chủ tịch công ty " The Rose " đã đến. - Thư ký nói.
- Mời cô ấy vào.
- Mời cô vào.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, khẽ bước đến ghế sofa và ngồi xuống. Hắn đứng dậy bước đến bên cô gái ấy, cô gái đứng dậy và quay lại nhìn hắn. Hắn đứng chết lặng tại chỗ. Hắn không còn dám tin vào mắt
mình được nữa, người đang đứng trước mặt hắn giờ đây chính là người mà
bất lâu hắn chờ đợi, hắn bước đến ôm lấy nó:
- Bảo Phương, cuối cùng em cũng đã về bên anh rồi.
Nó thoáng bất ngờ trước hành động của hắn như rồi nó lại lạnh lùng nói:
- Xin tổng giám đốc tự trọng giúp, tôi và anh giờ đây đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Tôi và anh đã ly hôn rồi nên bây giờ chúng ta chỉ là hai người xa lạ.
Hắn buông nó ra, nhìn nó rồi nói:
- Sau bấy nhiêu năm, em vẫn không thể tha thứ cho lỗi lầm của anh sao?
- Đúng vậy.
- Bảo Phương à, em...
- Vậy thưa tổng giám đốc, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thảo luận về việc ký kết hợp đồng không?
- Được, mời em ngồi. - Hắn nói rồi đi pha cho hắn một ly cà phê, hắn đặt ly cafe trước mặt nó - Cafe sữa nóng không đường.
- Anh còn nhớ à.
- Những gì về em anh đều nhớ hết tất cả, Bảo Phương à.
- Tôi không có thời gian nói chuyện quá khứ với anh và phiền anh gọi tôi là Mun.
- Được, cô Mun.
- Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?
- Tất nhiên.
- Tôi nghĩ chắc anh cũng đã đọc bản hợp đồng rồi chứ, nếu không có gì thì mời anh ký tên vào. - Nó đưa cho hắn một cây bút.
- Được. - Hắn cầm lấy cây bút của nó đưa.
- Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
- Tất nhiên.
- Nếu đã không còn chuyện gì thì tôi xin phép về trước.
- Anh có thể mời em một bữa cơm chứ?
- Cảm ơn anh nhưng tôi không rảnh.
- Một lần thôi.
- Thôi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...