Đã hai tuần kể từ ngày nó từ Bến Tre về Vĩnh Long, hắn thì hằng ngày vẫn đi làm, trưa ăn cơm cùng vợ, tối cố gắng về sớm vì vợ yêu. Tình cảm vợ chồng của nó và hắn ngày càng thắm thiết nhưng nó vẫn luôn có cái gì đó không an tâm, nó vẫn cứ lo nó và hắn dễ hợp thì liệu có dễ tan... 8.00 a.m tại sân bay Vĩnh Long.
- Chào Uyên, lâu ngày không gặp em? - Hoàng Bảo bước ra và nói.
- Chào mừng anh trở về. - Uyên tươi cười.
- Mừng năm mới vui không?
- Rất vui anh à, đã 3 năm rồi nhỉ? Anh nghĩ có nên nói sự thật chưa?
- Ừm, chắc cũng đã đến lúc nói rồi đấy.
- Ừ, em mong là Bảo Phương nó sẽ không quá sốc.
- Em là bạn thân của Phương mà cũng không biết con người thật của nó hả?
- Em biết chứ nhưng em vẫn rất lo.
- Thôi thì cũng đành, cứ nói sự thật thôi.
- Ừ.
Nói rồi cả hai cùng bước ra xe, vừa lên xe Uyên đã lấy điện thoại và gọi cho nó.
Reng...Reng...Reng...
- Alo, bạn hiền. - Nó tí tửng.
- Hôm nay mày rảnh không? - Uyên hỏi.
- Dĩ nhiên là rảnh rồi, rất rảnh nữa là đằng khác.
- Vậy hôm nay tao hẹn mày đi chơi, chịu không?
- Chịu, dĩ nhiên là chịu rồi. Lâu lâu mới được phó chủ tịch của Flower mời đi chơi mà.
- Cái con này, lúc nao cũng giỡn được.
- Hihi...
- 9h30' tại cà phê Winter nha!
- Ừ.
- Vậy mày chuẩn bị đi, nhớ nói ông chồng đáng kính của mày luôn, mắc công chàng lo đó.
- Ủa, đi đâu dữ vậy?
- Thì vậy đi, hỏi nhiều quá hà! Chuẩn bị đi.
- Hihi, ừ thôi tao chuẩn bị đây.
Nó ngắt cuộc gọi rồi nhắn tin cho hắn: " Hôm nay em đi chơi với Thanh Uyên nên không đến ăn trưa với anh được, xin lỗi anh nha! Chiều về em bù cho nha chồng yêu. ". Nhắn xong nó lên phòng thay đồ rồi xuống nhà bắt taxi đến chỗ hẹn.
9.15 a.m tại quán cà phê Winter.
Nó bước xuống taxi rồi bước vào quán, nó bước đến một bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Một anh chàng bồi bàn tiến đến chỗ nó đang ngồi và lịch sự:
- Quý khách dùng gì ạ?
- Anh cho em một ly cà phê sữa nóng.
Anh chàng bồi bàn rời khỏi thì một chàng trai bước đến:
- Lâu rồi không gặp em, Bảo Phương.
Nó ngước lên và sửng sốt:
- Sau anh lại ở đây, Hoàng Bảo?
- Là tao mời anh ấy đến đấy. - Một giọng nói vang lên sau lưng Hoàng Bảo - là Thanh Uyên.
- Sao mày lại mời hắn ta đến đây, mày biết tao không muốn gặp hắn mà.
- Mày bình tĩnh lại đã, cứ ngồi xuống rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Hôm nay, tao có một sự thật mà mày nên biết.
Nó ngồi xuống, Thanh Uyên và Hoàng Bảo cũng ngồi xuống đối diện với nó. Lại là anh bồi bàn và câu hỏi quen thuộc:
- Quý khách dùng gì ạ?
- Cho tôi một ly cà phê đen nóng không đường.
- Cho tôi một ly cà phê sữa nóng.
Anh bồi bàn lại bước đi, nó hỏi:
- Rồi có chuyện gì, nói đi.
- Khoan, chờ có cà phê đã.
- Ừ.
Sau 3' chờ đợi, cuối cùng cà phê cũng đã lên. Anh bồi bàn đặt từng ly cà phê xuống rồi rời đi.
- Được rồi chứ. - Nó lạnh nhạt nhìn Hoàng Bảo và nói.
- Dĩ nhiên. - Hoàng Bảo nở một nụ cười tươi rói.
- Nói.
- Mày còn nhớ lý do mày với Hoàng Bảo chia tay không? - Thanh Uyên hỏi.
- Dĩ nhiên là nhớ, làm sao tao có thể quên được chuyện hắn đã phản bội công ty chứ?
- Hôm nay, chúng ta sẽ nói đến chuyện đó.
- Chuyện đó còn gì để nói, chình mắt tao thấy hắn ta vào phòng làm việc của tao lục lội hồ sơ.
- Vậy em có biết lúc đó anh đang tìm gì không? - Hoàng Bảo lên tiếng.
- Tôi không cần biết.
- Lúc đó anh đang tìm hồ sơ của Phạm Gia Nghi.
- Phạm Gia Nghi?
- Ừ, chính cô ta đã gây ra khủng hoảng của công ty ta năm đó, chính cô ta đã liên kết với một công ty nước ngoài tên là Black and White.
- Tại sao cô ta lại làm thế? - Đầu óc nó bắt đầu choáng váng.
- Chuyện đó thì tụi tao cũng không biết. - Uyên nói.
- Vậy hiện giờ cô ta đang ở đâu? - Nó hỏi.
- Sau khi em và anh chia tay, cô ta đã xin nghỉ ở công ty rồi sau đó không rõ tung tích.
- Thế tại sao năm đó hai người lại không nói với tôi?
- VÌ...
- Vì cái gì? - Nó quát.
Uyên quay sang Hoàng Bảo rồi cũng tiếp tục nói:
- Vì năm đó Hoàng Bảo bị mắc bệnh tim, anh ấy cần sang Mỹ phẫu thuật. Tỉ lệ thành công là 50/50, anh ấy sợ sẽ làm mày buồn nên đã giấu mày.
- Vậy tại sao bây giờ lại nói?
- Vì... Phạm Gia Nghi đã trở về.
- Được, chuyện của Phạm Gia Nghi tao sẽ có cách giải quyết, tao phiền mày gởi cho tao thông tin của cô ta.
- Ừ.
Nó quay qua Hoàng Bảo và nói:
- Tôi xin lỗi về sự hiểu lầm nhưng bây giờ tôi vẫn muốn nói với anh điều này.
- Em cứ nói.
- Tôi và anh không thể nào trở lại như trước.
- Chuyện đó anh biết và anh cũng không muốn trở lại vì... - Hoàng Bảo bõ lửng câu nói.
- Vì sao? - Nó ngạc nhiên.
- Vì thứ nhất, em đã có chồng. Thứ hai anh đã tìm được người mà anh yêu còn hơn cả em.
- Ai thế? Anh có thể nói cho tôi biết được không?
- Là...Nguyễn Thanh Uyên.
- Thanh Uyên, mày dám giấu tao qua lại với kẻ thù của tao. - Nó làm bộ giận dữ.
- Tao...
- Haha... Tao giỡn chút thôi mà.
Cả ba đều phá lên cười. Cuối cùng, hiểu lầm đã được giải quyết nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Nó nhất định sẽ tìm ra công ty Black and White để trả thù và cả Phạm Gia Nghi, cô ta sẽ phải trả giá vì đã phản bội công ty của nó nhưng nó đâu hề hay biết rằng Phạm Gia Nghi chính là người mà hắn yêu nhất, người mà sẽ gây ra tất cả những nỗi đau của nó sau này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...