Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống vạn vật, phản chiếu lên những cánh hoa nhiều màu sắc, gió đưa những cành hoa rung rinh nhẹ trong ánh nắng sớm mai, đồng cỏ xanh rì như mơn mởn hơn vào buổi sớm mai tinh khiết. An Vy chống một tay nằm nghiêng người về phía hắn, ngắm nhìn hắn đang say giấc. An Vy đưa tay lên nghịch chiếc mũi cao cao của hắn thích thú. Có lẽ hôm qua hắn làm việc khuya quá. An Vy đưa tay ra ôm lấy hắn rồi gối đầu lên lồng ngực hắn cảm nhận từng nhịp tim của hắn. Không khí nơi đây cũng thật trong lành và thoải mái, nếu có thể nó chỉ muốn ở mãi nơi đây, bên cạnh hắn và Tiểu Bảo nhưng có lẽ là không được, hắn là chủ tịch tập đoàn K.A còn nó là một nhà thiết kế nổi tiếng, cả công ty bên Pháp hay bộ phận thời trang ở tập đoàn K.A nó đều không thể phó mặc cho người khác. Đúng rồi, vậy tại sao nó lại không tổ chức đám cưới ở đây nhỉ? Bên gia đình, bạn bè và người thân của hai người, không gian thật ấm cúng và thơ mộng. Nghĩ tới đây An Vy vội bật người dậy nhưng ai đó đã nhanh tay giữ lấy đầu nó cố địch trên ngực hắn. Khánh Anh vuốt nhẹ mái tóc nó, tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng nó, mắt vẫn nhắm nghiền lên tiếng:
" Ngủ với anh thêm một lúc nữa đi "
" Anh dậy rồi á? Em có ý này, chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây được không? " - An Vy vẫn gối đầu lên lồng ngực hắn, nằm im ôm lấy hắn nói.
" Ở đây sao? " - Khánh Anh lúc này mới mở mắt ra nhìn qua khe cửa sổ, những bông hoa đang đung đưa trong làn gió dưới ánh nắng, bốn bề ngôi nhà đều là những cây hoa xinh đẹp. Khánh Anh cười nhẹ nói - " Cũng được "
Nghe tới đó, An Vy vui vẻ nói:
" Em sẽ tự tay trang trí cho buổi lễ của chúng ta. " - An Vy cười híp mắt lên rồi bật dậy hôn lên môi hắn một cái rồi đi xuống giường - " Anh ngủ thêm chút đi, em dậy chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh. "
Khánh Anh nhanh tay ngồi dậy kéo nó ngồi lại rồi ôm chặt lấy nó từ phía sau, tựma đầu vào vai nó cảm nhận sự yên bình. Đến bây giờ hắn vẫn có cảm giác tất cả như một giấc mơ!
" Sao vậy? " - An Vy đưa tay về phía sau xoa nhẹ má hắn. Nó đang rất nóng lòng muốn thực hiện những dự tính trong đầu. Ngày hôm nay nó sẽ bắt tay vào làm.
" Để anh phụ em " - Khánh Anh chỉ thều thào rồi nhanh như cắt đã xuống giường bế xốc nó lên đi ra khỏi phòng.
" Anh cứ thế này thì em sẽ làm biếng đấy " - An Vy ôm lấy cổ hắn lè lưỡi.
Khánh Anh chỉ bật cười không nói gì thêm, An Vy cũng bật cười ngả đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Hôm nay là chủ nhật nên hắn cũng không tới công ty.
***
Đang ăn bữa sáng thì tiếng ô tô ing ỏi vang lên, Khánh Anh và An Vy nhìn nhau rồi đặt đôi đũa xuống rồi cùng nhau đi ra bên ngoài. Nhân viên của nó gần khoảng 10 người chạy ào vào thêm hai người một là trợ lí, hai là thư kí của hắn, bọn họ vốn tác phong rất nghiêm túc nhưng bây giờ cũng hùa theo đám nhân viên của nó đến đây làm loạn cả lên, mỗi người đều mang theo những đồ cần thiết.
" Tuyết Ngân, tôi bảo cô đưa đồ tới chứ đâu bảo cô đưa lũ nhóc này tới? " - An Vy choáng váng vì sự ồn ào và số người áp đảo, phá hỏng cả không gian yên tĩnh vốn có của căn nhà ở trên đồi.
" Chủ tịch, bọn họ muốn phụ giúp hai người làm hôn lễ " - Trợ lý của hắn lúc này mới từ tốn nói. Nó chỉ mới email cho trợ lý muốn cô đưa tới một vài thứ cần thiết và tiện thể bàn giao công việc cho Tuyết Ngân để chú tâm vào chuẩn bị cho hôn lễ. Không ngờ cả lũ nhóc lại kéo nhau tới đây.
" Chị, bọn em muốn được làm gì đó cho chị mà. Đặc biệt là vào ngày trọng đại như đám cưới của hai người, làm sao có thể bỏ sót bọn em được " - Tiểu Dương bước lên khoác vào vai nó dõng dạc nói.
" Đúng thế, đúng thế " - Tiểu Dương vừa dứt lời cả bọn đã nhao nhao lên. Đối với bọn họ An Vy cũng giống như một người chị, luôn tạo cơ hội cho bọn họ thăng tiến, dạy cho bọn họ rất nhiều thứ, đặc biệt là bọn họ đã theo An Vy mấy năm trời nên tình cảm cũng khăng khít.
Khánh Anh đằng hắng vài cái rồi nghiêng đầu nhìn Tiểu Dương:
" Tấm lòng cậu như thế tôi có nên thưởng cho cậu qua bộ phận khác làm không? "
" Thôi ạ, không cần đâu ạ " - Tiểu Dương như có điện trong người buông tay khỏi người nó nói lớn rồi cúi đầu như người có lỗi khiến tất cả đều bật cười sau đó chạy đi tham quan một lượt ngôi nhà vì quá đẹp, Khánh Anh và An Vy cũng bật cười chào thua, quay vào tiếp tục ăn bỏ mặc lũ nhóc này. Từ sau khi nó trở về, tuy vẫn giữ được uy nghiêm của một vị lãnh đạo nhưng hắn đã cười nhiều hơn, gần gũi với mọi người hơn rồi.
Sau đó mọi người đều bắt tay vào chuẩn bị, hôn lễ của nó tuy không cầu kì phức tạp nhưng đều được tự tay làm nên có hơi lâu. Sau khi trở về từ Pháp, mọi người cũng đến phụ giúp nó nhưng làm chính vẫn là do nó và hắn. Còn mọi người khi rảnh rỗi lại tới giúp đỡ thêm. Vừa phải chụp ảnh cưới, vừa phải tổ chức một bữa tiệc ở khác sạn để đón tiếp những vị khác quý, một người là chủ tịch tập đoàn K.A, một người là một nhà thiết kế nổi tiếng có tầm nên tuy nó không muốn tổ chức hôn lễ phức tạp nhưng cũng phải có một bữa tiệc đón tiếp mọi người. Chiếc váy trắng dài đến mắc cá chân, phía sau được kéo dài, được làm từ vải lụa mềm, phía trên được thiết kế chéo ngang cổ tạo cho chiếc váy có cổ hình trái tim, tóc nó được bối lên thả mái nhẹ và làm xoăn hai cọng tóc kết hợp với một chiếc cài có vải voăn của cô dâu. Khánh Anh khoác lên người một bộ vest đen lịch lãm sánh đôi bên nó cùng tới từng bàn nhận lời chúc của tất cả bạn bè gần xa.
***
Một Tháng Sau!
Hôn lễ của nó và hắn chính thức diễn ra ở ngôi nhà trên đồi. Hôn lễ với màu chủ đạo là xanh da trời kết hợp hài hòa với màu trắng. Loài hoa chủ đạo cũng là hoa hồng xanh mà nó yêu thích. Bó hoa cầm trên tay nó cũng là đóa hoa hồng xanh. Tham gia hôn lễ này chỉ có những người bạn thân thiết của bọn nó cùng gia đình và đám nhân viên của hai người.
An Vy xuất hiện trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Chiếc váy cưới với phần dưới bồng bềnh được gắn vào đó rất rất nhiều bông hoa hồng xanh, che khít phần thân váy, phía trên được đính pha lê lấp lánh một nửa thân người ngang bụng nó trở xuống đều được gắn bông hồng xanh thật lạ mắt. Đây là thành quả của nhân viên của nó đã mua về hàng ngàn bông hoa hồng xanh giả để thiết kế ra bộ váy cưới này cho nó. Sở dĩ bọn họ muốn dùng hoa giả để lưu giữ mãi mãi chiếc váy cưới trong ngày trọng đại của nó còn Khánh Anh mặc lên người một bộ vest trắng, trông hai người chẳng khác nào là hoàng tử và công chúa trong một hôn lễ thơ mộng, cổ tích. Mọi người đều vỗ tay mỉm cười chào đón sự xuất hiện của nó và hắn. Hôm nay Tiểu Bảo cũng thật xuất sắc trong bộ vest cùng cô bé Bảo Anh đi phía sau bọn hắn tươi cười rắc lên không trung những cánh hoa hồng xinh đẹp. Khánh Anh dẫn nó đi lên phía trên sau đó quay lại nhìn xuống mọi người. Đầu tiên là ba mẹ hai bên bước lên nhận li rượu từ hai người. Mẹ nó đôi mắt đã đỏ hoe ôm chầm lấy nó, cuối cùng bà cũng có thể nhìn thấy con gái trong chiếc váy cưới xinh đẹp. An Vy cũng rơm rớm nước mắt ôm lấy mẹ.
" Cái bà này, ngày vui mà. Bà làm con bé khóc rồi kìa " - Ba nó ôn tồn vỗ nhẹ lưng mẹ nó, lúc này bà mới buông nó ra đứng sang bên cạnh nó, nắm chặt tay nó mỉm cười với nó. An Vy cũng bật cười ôm lấy ba mẹ mình sau đó quay lại nhìn MC. Kevin dõng dạc quay sang nhìn bọn nó rồi nói:
" An Vy à, dù sao mẹ một nửa cũng là của anh nên chỉ hôm nay em được phép làm nũng mẹ nhé, từ ngày mai phải công bằng đấy " - Kevin vừa cất lời cả khán phòng đã bật cười vỗ vỗ tay.
" Được rồi, sau đây sẽ là lời phát biểu của hai gia đình cùng lời chúc của họ dành cho cô dâu, chú rể của chúng ta ngày hôm nay " - Ngọc Ngân cười tươi tiếp nối chương trình. Thì ra hôm nay Kevin và Ngọc Ngân là MC!!
" Hôm nay, trước sự chứng kiến của mọi người, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây chứng kiến ngày vui của hai đứa. Và đặc biệt là An Vy, cảm ơn con đã bước vào cuộc đời của con trai ba, dành sự yêu thương mà trước nay bọn ta vì bộn bề công việc đã không quan tâm đến cảm xúc của nó. Cảm ơn con đã thay bọn ta làm điều đó. Cảm ơn con, An Vy! " - Ba hắn bắt đầu cất lên những lời nói đầu tiên cùng sự im lặng của mọi người. Tuy ngắn gọn nhưng đã nói hết tấm lòng của người làm ba làm mẹ, trong giọng nói ấy có điều gì đó vô cùng tiếc nuối để lại cho những con người ở đây đều không tự chủ mà quay sang nhìn những trẻ đang ngồi bên cạnh mình. Phải, con cái là một thứ gì đó rất thiêng liêng và họ cần dành những điều tốt đẹp nhất cho bọn trẻ!
" Khánh Anh, An Vy là một đứa trẻ nhạy cảm, nó là đứa con gái duy nhất của ba mẹ nên bọn ta luôn bảo bọc nó, dành cho nó tình yêu thương vô bờ bến. Ba mẹ cũng đã già đi, cũng sẽ không thể ở bên con bé mãi được. Con đường sau này của nó cần có con bên cạnh. Ba hi vọng hai đứa sau này có thể nắm chặt tay nhau, vượt qua những chông chênh của cuộc đời và cùng nhau già đi, cùng bên nhau trọn đời! " - Ba nó bước tới cầm lấy tay nó đặt vào tay Khánh Anh. Khánh Anh nắm chặt tay nó rồi hơi cúi đầu xuống trước mặt ba nó như thay cho câu trả lời. Còn An Vy đã bật khóc, tay còn lại ôm chặt lấy ba mình.
" Ông như vậy còn nói ai hả? " - Mẹ nó cũng bùi ngùi nhìn ba nó. Ba mẹ hắn cũng nhìn nhau mỉm cười.
Khánh Anh lau đi những giọt nước mắt cho nó rồi quay sang nhìn nó cười nhẹ:
" An Vy, cuộc đời anh có quá nhiều thứ tươi đẹp. Ba mẹ luôn dành tất cả mọi thứ tốt nhất cho anh, anh cứ tưởng bản thân chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì cho tới khi gặp được em anh mới biết rằng thì ra bên cạnh anh luôn thiếu một thứ quan trọng, đó là em! Ở bên cạnh anh và đồng ý làm vợ anh nhé! " - Khánh Anh quỳ xuống trước mặt nó rút trong túi ra hộp nhẫn đưa về phía nó. An Vy chỉ biết nhìn hắn bật cười trong giọt nước mắt hạnh phúc.
" Mamy, mau nhận lời đi. Daddy đang mỏi tay kìa, nhanh lên " - Tiểu Bảo ở đâu chạy tới bên cạnh hắn đang quỳ rồi ngẩng đầu lên nhìn nó thúc giục làm tất cả đều phải bật cười dù đang rất cảm động trước tình yêu của bọn hắn
" Tiểu Bảo, Daddy đợi được " - Khánh Anh bật cười quay sang nhìn đứa con trai lém lỉnh của mình.
" Nhưng Tiểu Bảo không đợi được nữa. Vy Vy! " - Tiểu Bảo chu môi lên nói với hắn rồi ngước đầu lên nhìn nó.
An Vy bật cười đưa tay ra:
" Được rồi, được rồi, không đồng ý mà Mamy có thể yên ổn với ba con hai người sao? "
Khánh Anh nháy mắt với Tiểu Bảo rồi đeo vào tay nó, An Vy cũng cười tươi đeo nhẫn cho hắn. Mọi người vui vẻ nâng ly chúc mừng. Từng cặp từng cặp cùng chéo tay nhau uống cạn ly rượu.
" Yearrrr " - Tiểu Bảo cũng vui vẻ giơ hai tay lên trời. Khánh Anh bế Tiểu Bảo lên sau đó cả hắn và nó cùng hôn vào hai bên má cậu bé. Trông cả gia đình nó thật vui vẻ, thật hạnh phúc.
" Ông thấy gì không? Cuối cùng bọn trẻ cùng thành đôi rồi " - Bà nội hắn nhòe đi lau lau di ảnh người chồng trong tay bà mỉm cười hạnh phúc. Đến cuối đời bà cũng có thể nhìn thấy con cháu vui vẻ, hạnh phúc như vậy. Dì nó ngồi bên cạnh cũng vỗ vỗ vai bà cười nhẹ. Mọi người đều hạnh phúc! Hải Minh đứng bên cạnh Tiffany nhìn thấy nó như vậy trong lòng cũng cảm thấy thanh thản, hạnh phúc rồi nắm lấy tay Tiffany. Bích Thảo cười nhẹ nhìn hai người thầm chúc phúc cho họ. Dylan quay qua ôm nhẹ lấy cô mỉm cười. Một ngày nắng đẹp trời, một ngày hạnh phúc để ở bên cạnh nhau!
***
An Vy đang ngồi ở bàn trang điểm bóp bóp vào vai. Hôm nay mệt quá mà đám nhân viên của nó cũng biết bày trò lắm, hoàn tất hôn lễ mọi người lại ùa ra bãi cỏ xanh rì trên ngọn đồi chơi biết bao nhiêu là trò mà đám nhân viên nó đã chuẩn bị, tạo sự bất ngờ cho nó. Hôm nay không quan tâm ai là giám đốc, chủ tịch gì nữa. Hình tượng bỏ! Tất cả mọi người đều hòa vào chơi đùa bên cạnh con cái và những người bạn bè thân thiết! Quả là một ngày mệt mỏi nhưng rất hạnh phúc.
Khánh Anh vừa tắm xong bước vào phòng, nhìn thấy nó rồi cười nhẹ đi tới bóp vai cho nó. An Vy bật cười đưa tay xuống để cho hắn xoa bóp hai bả vai đang đau nhức của nó.
" Hôm nay em đẹp lắm " - Khánh Anh đột nhiên cúi người ôm lấy nó từ phía sau, tựa đầu lên vai nó nhìn nó và hắn trong gương, hắn cười nhẹ.
" Chỉ hôm nay thôi sao? " - An Vy bật cười đưa tay về phía sau nhéo má hắn.
" Không. Mỗi ngày đều là ' hôm nay ' của anh " - Khánh Anh nói rồi quay đầu nó lại đặt lên môi nó một nụ hôn.
" Ứ " - An Vy đột nhiên đẩy hắn ra vì có cảm giác nguy hiểm, đưa mắt nhìn hắn.
Khánh Anh nhíu mày nhìn nó rồi xoay người ngồi lên bàn đồi diện rồi dí sát mặt nhìn nó:
" Tiểu Bảo đã qua nhà ông bà ngoại rồi. Em muốn nuốt lời sao? "
An Vy bật cười cố đẩy hắn ra:
" Ủa, em hứa gì với anh sao? Sao em không nhớ gì cả? Anh xạo phải không? "
An Vy nói xong rồi bỏ chạy. Khánh Anh gật gật đầu hiểu ngay ra nó sẽ nuốt lời làm nó càng cảm giác được nguy hiểm nhưng nhanh chóng đã bị hắn bắt lại.
" Em nghĩ em có thể chạy trốn anh được bao lâu? " - Khánh Anh bật cười cúi đầu xuống hôn lên môi nó rồi hôn xuống cổ nó sau đó bế xốc nó lên giường. An Vy ôm lấy cổ hắn nhỏ giọng nói:
" Ai bảo em muốn chạy trốn? Em chạy trốn anh chín năm trời đã đủ lắm rồi!! "
An Vy nói rồi chủ động hôn lên làn môi ấm nóng của hắn, hắn cũng đáp trả nụ hôn của nó, ôm chặt lấy nó, thân thể hai người như hòa quyện vào nhau. ( Cái gì đến sẽ đến, đọc giả tự hình dung ha:v 😆)
***
ĐẢO PHÚ QUỐC!
An Vy khoác lên vai Thái Điệp cùng nhau sải những bước dài trên bãi cát mịn. Ban đêm gió thổi vào mát lạnh, sóng vẫn vỗ vào bờ, cuối cùng thì bọn họ cũng thực hiện được lời hứa.
" Không ngờ chúng ta có thể quay lại nơi này. An Vy, cậu còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói sẽ quay lại đây cùng người mình thương. Vậy mà hôm nay chúng ta quay lại còn có thêm hai nhóc tỳ kia. " - Thái Điệp nhìn ra hai đứa trẻ đang nắm tay nhau đi trên bãi biển nhặt những con ốc rồi vui vẻ trò chuyện.
" Còn có cục cưng này nữa nè " - An Vy bật cười xoa xoa bụng Thái Điệp. Bọn họ sắp sửa lại đón một nhóc tỳ nữa. Thái Điệp bật cười xoa xoa bụng mình rồi quay sang nhìn nó:
" Cậu cũng nhanh nhanh làm một đứa nữa đi. "
" Cũng phải vậy thôi, nếu không Tiểu Bảo ngày nào cũng muốn ở lại chơi với em bé cùng Bảo Anh thì tôi khó làm ăn lắm. Một cô nhóc nhà tôi đã đủ phiền phức lắm rồi " - Bảo Nam cùng Khánh Anh không biết từ đâu đi tới, trên tay còn cần một đồng đồ toàn hải sản, hôm nay tính làm một bữa tiệc nho nhỏ ở ngoài trời không gian biển này. An Vy ngửi thấy mùi tanh cảm thấy nôn nao trong người liên quay người như tìm nơi nào đó để nôn ra. Khánh Anh vội bước tới đỡ lấy nó vỗ vỗ sau lưng nó, Thái Điệp cũng lo lắng bước tới xem nó có sao không còn Bảo Nam trầm ngâm một lúc rồi hiểu ngay ra nhanh chóng đưa đống đồ hải sản đi xa bọn nó rồi mới quay lại.
" E hèm. Chúc mừng mày " - Bảo Nam bật cười nhìn hai người.
" Mày không thấy vợ tao đang ốm sao còn chúc mừng, thằng kia " - Khánh Anh nhìn thấy mặt nó xanh xao buồn nôn nhưng không thể nôn được thì xót quay sang nhìn Bảo Nam gắt.
" Không phải... cậu đã có em bé chứ? " - Nghe thấy Bảo Nam nói vậy thì Thái Điệp cũng ngờ ngợ đoán rồi nhìn nó. Thái Điệp lúc mang thai cũng bị ốm nghén đều là một tay cậu chăm sóc, làm sao cậu lại không biết chứ.
" Hả? Là thật sao? " - Khánh Anh nhíu mày nhìn hai đưa bạn thân rồi nhìn sang nó chờ đợi.
An Vy vuốt vuốt lồng ngực rồi uống một ngụm nước Thái Điệp đưa cho khẽ gật đầu:
" Em mới biết lúc sáng "
Khánh Anh không tin vào tai mình, vui mừng ôm lấy nó quay mồng mồng la lên.
" Tiểu Bảo, con sắp làm anh rồi "
" Ấy, đổ " - An Vy giật mình giữ chặt chai nước trong tay nó còn uống dở.
Bảo Nam đỡ lấy Thái Điệp rồi cùng bật cười nhìn hắn và nó. Đến lúc nó la lên hắn mới chịu để nó xuống.
" Em bị ốm nghén đấy. Lúc mang thai Tiểu Bảo ở bên Pháp đã đuổi gần chục người giúp việc rồi đấy. Không sợ sao? " - An Vy bật cười nhìn hắn. Dù hắn và nó đã có Tiểu Bảo nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận được tin vui từ nó, dù thế nào thì hắn cũng sắp lại có thêm một nhóc tỳ, trên gương mặt hắn cũng không thể dấu nổi niềm vui. Lúc nó mang thai Tiểu Bảo ở đất khách quê người, nó đã phải chịu bao vất vả. Bây giờ đã có hắn bên cạnh rồi, nó sẽ không còn sợ nữa!
" Không sợ, em sẽ không đuổi anh đi đâu. Ngoài anh ra em còn kiếm được một người thứ hai tốt như anh sao? " - Khánh Anh bật cười ôm lấy nó. - " Em vất vả nhiều rồi "
An Vy bữu môi rồi bật cười vui vẻ khi nghe hắn nói như thế. Sau đó cả bốn người cùng bước gần tới hai đứa trẻ, khoác vai nhau ngẩng đầu lên hít khí trời! Tiểu Bảo cùng Bảo Anh vui vẻ chạy xung quanh bốn người! Tiếng cười vang vọng cả một vùng!
***
MỘT NĂM SAU.
An Vy ôm một cô bé khoảng chừng 2,3 tháng tuổi đứng trước cánh cửa sổ trong căn nhà trên ngọn đồi. Nhìn những bông hoa khoe sắc thật xinh tươi như chào đón cô bé. An Vy nâng niu đứa trẻ lên áp má cô bé lên má mình vui vẻ nở nụ cười. Khánh Anh mở nhẹ cánh cửa phòng ra mỉm cười bước về phía nó, đưa tay vuốt sờ nhẹ má đứa bé nói:
" Con gái, tên ở nhà của con sẽ là Bối Bối. Tiểu Bảo và Bối Bối là báu vật, là bảo bối của Daddy và Mamy. Tên thật của con sẽ là Hoài An. Daddy hi vọng con gái sẽ mãi mãi bình an và hạnh phúc. Và đặt biệt tên của con được lấy từ trong tên của Mamy con, mong rằng sau này con sẽ xinh đẹp và tài giỏi giống như Mamy "
Khánh Anh trò chuyện với con gái rồi nở một nụ cười với nó sau đó hôn lên môi nó một cái. An Vy mỉm cười nhìn hắn rồi nhìn xuống con gái.
" Bối Bối, anh Tiểu Bảo về với Bối Bối rồi nè " - Tiểu Bảo chạy ào vào phòng thả chiếc cặp xuống rồi chạy tới bên hắn. Khánh Anh mỉm nhẹ bế Tiểu Bảo lên đứng trên thành cửa sổ, Tiểu Bảo thích thú cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoài An rồi hôn nhẹ vào má cô bé.
" Tiểu Bảo là anh trai rồi, sau này nhất định phải nhường nhịn và bảo vệ em gái đấy " - An Vy bật cười nhìn Tiểu Bảo.
" Dĩ nhiên rồi. Tiểu Bảo sẽ bảo vệ tốt cho em gái. Daddy và Mamy cứ yên tâm " - Tiểu Bảo vỗ vỗ ngực dõng dạc nói.
Khánh Anh và An Vy đều bật cười hôn lên má Tiểu Bảo. ~~
***
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Ravi hết bộ truyện này, cảm ơn mọi người đã luôn động viên và bỏ qua sai sót, đón nhận tác phẩm này ❤ Các bạn ủng hộ tác phẩm tiếp theo của Ravi nhé => " Khi công chúa trở thành Lọ Lem " đã được đăng lên app này ạ ❤ Một lần nữa, cảm ơn mọi người và chúc mọi người một ngày mới vui vẻ và luôn gặp được những may mắn trong cuộc sống ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...