----- Newyork -----
Maris mặc một chiếc quần da bó sát kết hợp với một chiếc áo dạ màu sữa dài tới đầu gối, khuôn mặt xinh đẹp đã bị che mất đôi mắt nâu nhạt bằng một chiếc kính đen to tròn. Cô đẩy cửa bước vào một căn phòng. Ném chiếc túi xuống chiếc ghế sofa rồi đi tới chống tay lên bàn nhìn người con trai đối diện vẫn đang làm việc chăm chú chẳng có phản ứng gì mà giận dỗi:
" Cậu thực sự không vui khi mình trở về sao? "
" Tớ đã thấy cậu bước xuống xe rồi nên đã vui từ lúc đó " - Anh dừng tay hất hàm về phía cửa kính bên ngoài. Cô cũng nhìn theo hướng ảnh chỉ mà bật cười một cái
" Công ty vẫn ổn chứ? " - Maris đi tới ngồi lên ghế sofa bắt chéo chân nhìn cậu
" Ổn. Nhưng nhân sự thì không ổn lắm " - Người con trai đẩy ghế ra đi tới ngồi vào ghế sofa đối diện với Maris
" Là Sao? " - Maris nhướng mày hỏi cậu
" Cô ấy thế nào? " - Người con trai rót trà vào hai chén nhỏ rồi đẩy về phía Maris
" Bỏ đi. Cậu mất Linda là cái chắc Kevin à " - Maris hậm hực nói
* Cạch *
" Cậu lại sai nữa rồi " - Leo mở tung cửa đi vào làm Maris giật mình nhìn lại.
" Không phải cậu đang ở Pháp sao? " - Maris ngạc nhiên nhìn theo Leo
" Đã giải quyết xong rồi. Tớ sẽ về Việt Nam cùng Kevin " - Leo đi tới ngồi xuống cạnh Kevin. Kevin bật cười rồi tựa vào thành ghế thanh thản nhìn Maris đang trố mắt nhìn hai người.
" Tớ sẽ về Việt Nam dựng lại công ty " - Kevin nói
" Giỏi lắm. Hai năm qua cậu làm như chẳng còn thiết gì, lao đầu vào công việc mặc cho tớ khuyên can cậu về nước tìm Linda nhưng cậu chẳng thèm nói gì. Thì ra đã có kế hoạch trước? " - Maris giận dỗi nói
" Vấp ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó thôi " - Kevin nhún vai
" Vậy sao cậu còn làm Linda tổn thương như thế rồi mới chịu đi? "
" Tớ không muốn tớ thành người xa lạ với cô ấy. Tớ sợ cô ấy sẽ quên tớ. Cô ấy có thể hận tớ, có thể xem tớ là kẻ thù nhưng không thể là người dưng nước lã "
Kevin vừa nói xong thì Maris và Leo đã cứng đờ ra.
" Chủ tịch lạnh lùng của chúng ta đây sao? Một người mệnh danh là chỉ biết đến công việc đây sao? " - Leo vỗ vỗ tay lắc lắc chiếc đầu ý muốn nói không thể nói thêm được gì
" Tớ phải nhìn lại cậu đấy " - Maris cũng chậc lưỡi
" Tớ cuốn hút mà " - Kevin nhún vai rồi đi ra cửa
" Đi đâu đấy " - Maris quay lại nhìn cậu.
" Về với tình yêu của tớ " - Kevin cười rồi đi ra khỏi phòng. Leo đưa một ngón tay cái lên trước mặt Maris:
" Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Tớ cũng phải đi tìm nữ thần của tớ đây "
Leo nói xong đi tới hôn lên đầu Maris rồi đi ra mặc cô ú ớ gọi:
" Hai người để mình tôi gánh vác công ty? Nèeee "
Máy bay từ Newyork về Việt Nam khởi hành hai giờ sau đó!
---------------
" Chị làm sao thế? Cái gì bay vào mắt á? " - An Vy vừa đi vừa nhìn sang Ngọc Ngân hỏi
" Không hiểu sao chị cứ nháy mắt liên tục " - Ngọc Ngân dụi dụi mắt rồi nói
" Hù " - Minh Thiên từ đâu nhảy tới đập vào vai nó và Linda làm cả hai giận bắn mà nhìn lại
" Muốn tao đứng tim à? " - Ngọc Ngân quay sang quát lớn
" Anh này " - An Vy cũng vuốt vuốt ngực quay đầu về sau lườm lườm Minh Thiên
Minh Thiên cười gian rồi đi lên đẩy hai người ra rồi đi giữa khoác lấy vai hai người hơi cúi đầu xuống An Vy cười tà:
" Liếc gì, nhìn chồng tương lai của em đi kìa "
" Anh chọc em hoài " - An Vy nhíu mày nhìn sang Ngọc Ngân như đang mách cô
" Lần này chị không bênh em được, thằng Ken kìa " - Ngọc Ngân hất hàm về phía trước.
Không phải chứ? Sáng nay cô phải gọi chị Ngọc Ngân tới đón, cả một buổi sáng ngồi học cô đã cúi đầu xuống muốn gãy cổ luôn để tránh mặt hắn sao giờ vào sinh hoạt cũng gặp được hắn hay vậy? Một mình nó đi chưa chắc đã tìm ra đường về mà? Nó khóc thầm trong lòng định cúi đầu bỏ chạy thì Minh Thiên đã túm lấy mũ áo nó:
" Chạy đi đâu? Hôm nay em là nữ chính đấy " - Minh Thiên cười gian nhìn nó
Nữ chính gì chứ? Nó chẳng hiểu anh đang nói gì, nó chỉ muốn chạy thật nhanh thôi.
" Thả em ra đi "
Khánh Anh bước đến, đầu hơi nghiêng xuống nhìn nó, bây giờ còn tránh mặt hắn sao? Hắn dở khóc dở cười nhìn nó, đêm qua hắn trêu quá đáng quá rồi sao?
" Sao người em ướt thế? Em đi thay đồ đi không cảm giờ " - Ngọc Ngân lo lắng nhìn Khánh Anh
" Đừng. Đừng nghe chị ấy, cậu ốm chết đi " - An Vy cứ bị hắn nhìn nên khó chịu ngước đầu nói
" Cậu lại muốn ở trong phòng chỉ có hai chúng ta sao? " - Khánh Anh dí sát xuống gần mặt nó làm nó bất giác lùi lại. Thực ra Khánh Anh chỉ muốn nhắc tới lúc trước hắn bị ốm nó đã thức cả đêm chăm sóc cho hắn nhưng nó lại nghĩ tới cái đêm lúc tối thế là mặt mày đỏ hết lên kéo Ngọc Ngân chạy vụt đi
" " Hai chúng ta " làm gì trong phòng hả? " - Minh Thiên nhìn Ngọc Ngân và An Vy chạy vào trong rồi nhìn qua Khánh Anh dò hỏi
" Làm điều mà một người cô đơn như anh không hiểu được đâu " - Khánh Anh nhún vai rồi quay vào trong thay đồ
" Cái thằng này. Mày bảo anh mày thế hả? Anh mày đang giúp mày đấy. Thật bực bội mà " - Minh Thiên nói với theo Khánh Anh.
----------------
" Rain, chỗ này " - Thái Điệp đứng dậy vẫy vẫy tay khi thấy An Vy
" Cậu tới lâu chưa? Kin đâu? " - An Vy đi tới ngồi xuống cạnh Thái Điệp hỏi
" Một lúc, Kin đi mua nước rồi. chị Linda vào trong chuẩn bị rồi à? " - Thái Điệp đưa cho An Vy gói bim bim
" Ừ, chị vào rồi. Mà hôm nay là ngày gì thế này? " - An Vy nhận lấy rồi bóc ra ăn vui vẻ
" Thứ 7 hàng tuần chỉ học buổi sáng thôi. Buổi chiều sẽ sinh hoạt tập thể nhưng do học sinh tự làm, Ban Giám hiệu và thầy cô sẽ không tới nên nơi này chính là thiên đường đấy " - Thái Điệp vừa nói vừa móc tay vào ăn cùng An Vy
" Có gì vui á? "
" Ca hát, nhảy múa, tỏ tình, cá độ, đánh nhau. Tóm lại là ăn chơi đúng nghĩa. Đại loại thế " - Thái Điệp nói với một vẻ hết sức bình thường
" Cuộc sống " người giàu " đúng là khác người ha " - An Vy bữu môi bó tay. Còn có một nơi như thế này nữa sao?
" Hử? Cô bé đang nói gì thế? " - nó vừa dứt lời đã có một người ngồi phía sau lên tiếng
" Cũng đâu phải là việc của anh? " - Thái Điệp cùng An Vy ngước về sau nhìn. Thái Điệp hầm hừ nói
" Vương đại tiểu thư của tôi à, đây là cô bé nào đây? Anh chỉ muốn biết cô bé dễ thương này có lai lịch như thế nào thôi mà " - Bảo Bảo vươn tay ra xoa xoa đầu Thái Điệp cười khổ
" Tiểu Bảo à Tiểu Bảo. Cậu không sợ thằng Kin sẽ nướng cậu lên ăn à? " - Một cô gái gần đó nói, cả đám ở đó liền bật cười
" Vậy mới nói, anh ấy mà nướng lên cũng chẳng ngon nổi đâu " - Thái Điệp chẹp miệng
" Oh no. Em có thể thử ĂN anh để kiểm định " - Bảo Bảo bật cười lớn
" Đại thiếu gia của công ty máy tính JG đây mà " - Bảo Nam cùng Hải Minh đi tới bóp mạnh vào vai hắn ta cười - " Cũng nên biết thân biết phận đi chứ? "
Tên đó hơi nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa. Bảo Nam đi vào ngồi bên cạnh Thái Điệp, Hải Minh ngồi xuống bên cạnh An Vy rồi đưa chai nước cho nó.
" Cuộc nói chuyện của " người giàu " đúng là ghê thật " - An Vy chậc lưỡi
" Thế cậu có muốn làm vợ " người giàu " không? " - Hải Minh bật cười nhìn nó.
" Rain nó chỉ cần một túp lều rách hai quả tim vàng thôi, nó muốn được sống dưới mưa mà. Yêu mưa mù quáng " - Thái Điệp lên tiếng trả lời thay cho An Vy
" tao và mày thử đi vợ, lãng mạn đấy chứ? " - Bảo Nam hùa vào ủng hộ
" Tắm nắng thì có chứ mưa thì thua rồi " - An Vy cười lớn giễu Bảo Nam
" Vậy mà có người làm được đấy " - Bảo Nam bật cười
" Nếu thế tôi sẽ yêu người đó " - An Vy bữa môi
" Vậy tôi làm cho cậu nhé? " - Hải Minh bật cười
" Mùa đông cũng gần tới " - An Vy gật gật đầu ra vẻ hiểu Hải Minh. Cậu chậc lưỡi rồi vò vò đầu An Vy cười.
" Chào mừng tất cả các bạn. Hôm nay là buổi sinh hoạt đầu tiên sau chuyến du lịch nên chưa chuẩn bị được các tiết mục văn nghệ. " - Vũ Phong lên tiếng kéo tất cả sự chú ý trở về khán đài.
" Khoan đã " - Ngọc Ngân đứng bên cạnh nở một nụ cười rồi nhìn sang Vũ Phong - " Hôm nay có một tiết mục rất đặc biệt đã được chuẩn bị rất chu đáo nhé "
" Không phải là hội trưởng của chúng ta đã nhắm được ai và định tỏ tình chứ? " - Vũ Phong quay sang Ngọc Ngân nói làm mọi người lại bật cười reo hò.
" Đứng bên cạnh một người đẹp trai mà đã có chủ như cậu tôi đây rất đau lòng chẳng còn lòng dạ nào mà yêu đương đâu " - Ngọc Ngân nhún vai nhìn lại Vũ Phong. Vũ Phong gật gật đầu cười. Rồi nói nhỏ vào tai Ngọc Ngân - " Thằng Karl dạy hư mày rồi? "
" Hình như là thế " - Ngọc Ngân cũng nói nhỏ vào tai cậu
" Nè nè hai MC đáng kính của tôi, không phải hai người đang thả thính nhau chứ? " - Minh Thiên đứng dậy nói lớn
" Phải đấy. Người độc thân như cậu chẳng hiểu được đâu " - Ngọc Ngân cười tươi nhìn Minh Thiên, mặc cho cậu nhăn nhó như khỉ và tiếng vỗ vỗ tay vang khắp phòng. Linda lại tiếp lời - " Sau đây là một bài hát của một bạn nam gửi cho một bạn nữ ở lớp 10A1. Mời bạn Nguyễn An Vy lên sân khấu được không? "
Tất cả mọi người đều " oh " lên một tiếng rồi quay đầu lại nhìn về phía nó.
" Là... Là em? " - An Vy giật mình đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình.
" Cậu vừa mới tới đã có fan hâm mộ rồi sao? Woa. Đáng ngưỡng mộ thật " - Thái Điệp vỗ vỗ tay.
" Ai vậy? " - Hải Minh nhìn xuống An Vy hỏi
" Làm sao tôi biết được " - An Vy lắc đầu nguầy nguậy
" Mặc kệ đi, cậu lên đi mọi người đang nhìn cậu đấy " - Bảo Nam ngồi dậy đi tới đẩy An Vy ra dãy lối đi lên sân khấu
" Ơ Ơ "
" An Vy, lên đây đi " - Ngọc Ngân cười rồi vẫy vẫy tay nó.
Nó lúng túng đi từng bước nhỏ lên. Nó vừa bước gần tới sân khấu thì một giọng hát ấm áp vang lên, nó cứ lắng nghe tiếng hát rồi dần dần bước lên giữa sân khấu. Vừa đứng ngay ngắn lại, Ngọc Ngân và Vũ Phong đi lên đứng ngang bên cạnh nó. Vũ Phong nhìn xuống nó, nó vẫn đang lắng nghe tiếng hát như muốn đoán xem giọng hát này của ai.
* Ào *
Những giọt nước đổ xuống bốn phía tạo thành một hình vuông rơi xuống xung quanh ba người. Tất cả đều kinh ngạc ngước lên nhìn. Giọng hát ấm áp vẫn cất lên rất say sưa:
" Anh không tin rằng yêu
Sẽ hạnh phúc mãi bên nhau
Những ký ức dù thật nồng ấm
Sẽ chỉ còn lại nỗi đau
Biết cứ thế sẽ thật buồn lắm
Nên trái tim không thể yêu
Tháng ngày trôi qua lặng lẽ
Riêng anh mà thôi
Nhưng khi anh gặp em
Bỗng quên hết thế giới xung quanh
Những hạnh phúc mình từng say đắm
Giờ chỉ cần có mỗi em
Dù cuộc đời còn bao sóng gió
Khi em cười bỗng thấy
Con tim được bình yên
Và anh như sống lại
Chỉ mong bên em và nói với em
Từ nay anh mong
Bình minh cùng em thức giấc
Cảm ơn đời đã cho anh gặp em
Mình sẽ tay cầm tay
Dạo chơi khắp chốn
Đắm say cùng nhau xây giấc mơ
Dù mai đây bên đời anh
Còn ai đi nữa
Trái tim này chỉ riêng mình em
Một mình em thôi
Là người duy nhất trên đời
Anh đã yêu em thật rồi
Nhưng khi anh gặp em
Bỗng quên hết thế giới xung quanh
Những hạnh phúc mình từng say đắm
Giờ chỉ cần có mỗi em
Dù cuộc đời còn bao sóng gió
Khi em cười bỗng thấy
Con tim được bình yên
Và anh như sống lại
Chỉ mong bên em và nói với em
Từ nay cho anh
Vì em làm điều duy nhất
Yêu em và sẽ yêu nhiều hơn
Dù mùa đông lạnh
Hay mùa xuân ấm áp
Anh vẫn sẽ luôn che chở em
Dù mai đây bên đời em
Chẳng còn ai nữa
Hãy tin rằng vẫn luôn còn anh
Mình già bên nhau
Cầm tay đến cuối cuộc đời
You"re my only one
Dẫu biết nếu chỉ có yêu thôi
Thì mình khó bước hết cuộc đời
Nhưng cùng hi vọng
Nuôi bao mơ mộng
Ta kề vai sánh đôi
Hãy cho anh vì em
Làm điều duy nhất
Yêu em và sẽ yêu nhiều hơn
Dù mùa đông lạnh
Hay mùa xuân ấm áp
Anh vẫn sẽ luôn che chở em
Dù mai đây bên đời em
Chẳng còn ai nữa
Hãy tin rằng vẫn luôn còn anh
Mình già bên nhau
Cầm tay đến cuối cuộc đời
You"re my only one
Mình già bên nhau
Cầm tay đến cuối cuộc đời
Anh đã yêu em thật rồi "
Tiếng hát vừa dứt không gian bên trong ba người cũng bắt đầu có những giọt mưa rơi xuống. Vũ Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt An Vy đang nhòa đi trong " mưa " bất giác nở một nụ cười. Hình ảnh ngày xưa hiện về rõ nét người con gái của cậu. Cậu rất muốn đưa tay lên vuốt cho nó nhưng cậu hiểu người làm ra chuyện này là ai. Cậu cũng biết Hải Minh đang theo đuổi nó... So với người này cậu vẫn mong nó đồng ý! Cậu mong nó được hạnh phúc!
" Sao...sao có thể? " - Hải My trừng mắt lên khi nghe giọng hát vừa cất, nắm chặt bàn tay tay lên đánh một cái vào ghế, đôi mắt tóe lửa tức giận
" Đi thôi " - Dĩ Mai nhìn thấy ánh mắt Vũ Phong dành cho An Vy cũng hiểu được tâm tư cậu như thế nào. Nếu còn nhìn nữa, cô nhất định không còn kiên nhẫn.
Tiếng hát vừa dứt, tiếng xì xào lại nổi lên... Hầu hết mọi người đều biết đây là giọng nói của người nào. Tiếng nói lại phát lên văng vảng không định hướng, nhưng đều làm cho mọi người im bặt.
" An Vy, tôi xin lỗi vì luôn chọc giận em, luôn bắt nạt em nhưng mà... Lời bài hát cũng lời mà tôi muốn nói với em. Tha thứ và ở bên cạnh tôi có được không? "
Lời nói vừa dứt, Khánh Anh đã đi từ dưới sân khấu đi lên. Mọi người đều biết An Vy là hôn thê của Khánh Anh nên đứng dậy hò reo - " Đồng ý đi, đồng ý đi "
Khánh Anh bước lên đến sân khấu, An Vy ngước lên nhìn hắn, cũng không biết là nó khóc hay chỉ là nước. Hai người cứ nhìn nhau dưới mưa như vậy. Ngọc Ngân và Vũ Phong đã đi xuống phía Minh Thiên, trả lại không gian cho hai người. Không gian đang nín thin để nghe câu trả lời của nó. Hải Minh cũng đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn Thái Điệp và Bảo Nam cứ hò reo với mọi người. Thì tiếng Minh Thiên phát lên trong loa:
" Sao thế này? Sao không tắt được cái máy này "
" Cái gì đấy " - Ngọc Ngân quay sang hỏi
" Theo kịch bản thì lúc này phải dừng mưa rồi chứ " - Minh Thiên đập đập cái điều khiển vào ghế
Làm toàn thể khán đài lại một lần nữa bùng nổ.
" Ơ chúng mày tắt mic đi " - Minh Thiên quay qua gắt thì mọi người đã ùa lên sân khấu nhảy múa dưới mưa nhân tạo. Một buổi sinh hoạt hỗn loạn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...