Đây là đâu nhỉ?
Tại sao lại đau đầu thế này?
Có ai chết rồi mà vẫn thấy đau cơ chứ? À, hóa ra đây là cảm giác chết đi. Nhưng mà ai đó đang gọi cô thì phải? Tên ngốc Hải Nam kia sao cứ ồn ào như vậy chứ!
Em mệt quá! Đừng rối nữa, em muốn ngủ!
-Hải Nghi, Hải Nghi… tỉnh dậy đi. Đồ ngốc! Lúc này không phải lúc để ngủ đâu.
Hải Nam sốt ruột đến phát điên. Chắc chắn Đặng Chí Hào đã cho Hải Nghi uống thuốc mê nếu không cô ấy cũng sẽ không yếu ớt như vậy. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô khiến hắn đau lòng không thôi!
Làm sao đây thời gian không còn nhiều nữa?
-Tử Minh, nhanh lên chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa!
Hải Nam cơ hồ gấp muốn chết đi, hắn không dám động vào người cô, chỉ sợ trong lúc nhất thời mà kích nổ quả bom kia, hắn sợ trong chớp mắt mình sẽ không được nhìn thấy cô.
Hoàng Tử Minh mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán rớt xuống, nhưng hắn không có dư thời gian để lau. Nếu không phải hắn nóng lòng muốn cứu cô mà không quan sát kĩ thì mọi chuyện sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.
Không sao. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, hắn sẽ tháo được quả bom này. Hải Nghi chờ anh một chút!
Hoàn Tử Minh thầm nghĩ.
-Hải Nghi, đồ ngốc này em ngủ nữa sẽ thành heo cho xem.
Đôi mắt Hải Nam giờ đây chằng chịt tơ máu, gắt gao nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Hắn không thể để cô một mình trong đây vì vậy mới không ngần ngại mà lao vào. Căn phòng này đã cài đặt hệ thống liên kết với quả bom hẹn giờ trên người Hải Nghi, nếu đã bước vào thì không có cơ hội trở ra… ngoại trừ phá giải quả bom.
Bọn người Hải Phong vì không có dấu vân tay nhận dạng nên phải đứng bên ngoài. Bên ngoài tất cả mọi người đều tập trung đủ cả. Tất cả các biện pháp cứu hộ đều được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà mọi chuyện chỉ còn chờ vào vận may.
Ấm quá!
Cái gì vậy! Hải Nghi nheo lại hai mắt, cảm thấy trên mắt mình có cái gì đó ẩm ướt, cô cố gắng mở mắt ra thì ngay sau đó có cái gì đó chảy ngược vào mắt cô… cay xè.
-Hải Nghi, em tỉnh rồi!
Hải Nam vui mừng reo lên như một đứa trẻ. Gương mặt anh tuấn chỉ một ngày mà đã gầy đi không ít. Trên lông mi cong vút còn có dấu hiệu của nước mắt.
Hóa ra là hắn khóc.
-Đồ ngốc! Anh ồn ào quá!
Hải Nghi mỉm cười nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé muốn vươn lên lau nước mắt cho hắn nhưng lại không có chút sức lực nào, ngay cả mắt khi mở lên cũng có chút mỏi.
-Tỉnh rồi, không sao anh sẽ đưa em ra ngoài.
Hải Nam cam đoan nói, bàn tay không lúc nào thả lỏng tay cô, dùng sức nắm chặt khiến cô đau nhói. Cô cảm thấy hắn đang hoảng sợ. Rốt cuộc hắn sợ cái gì?
Đúng rồi! Cô nhớ mình bị người đàn ông đáng sợ đó bắt trói, sau đó bị ép uống thuốc mê.
Còn có… Bom…
Bom ư?
“Con không nhìn thấy sao? Trên người con bé có bom”
Giọng nói của người đàn ông đó lảng vảng bên tai khiến cô không nhịn được mà rùng mình. Bom, trên người cô có cài bom.
-Tử Minh, thế nào rồi?
Hải Nam gấp gáp hỏi, thời gian đã không còn nhiều nữa. Nếu không gỡ được thì cả ba sẽ cùng chết ở đây.
Hoàng Tử Minh gấp rút đến mức quên cả hít thở. Tính mạng của mọi người đều nằm trong tay hắn, hắn không thể sai sót.
-Còn một chút nữa thôi!
Hoàng Tử Minh nhanh chóng nói, ánh mắt vẫn không rời hai sợi dây cuối cùng. Rốt cuộc là xanh hay đỏ đây!?
Nếu bình thường thì sẽ là sợi dây màu xanh. Nhưng mà hắn không thể làm việc lỗ mãng vì hắn biết đây không phải là loại bom bình thường.
-Còn bao nhiêu thời gian?
Hải Nghi giương mắt hỏi. Cổ họng khát khô khiến giọng nói hơi khàn. Nhưng mà hai người con trai trong đây ai cũng nghe rõ ràng từng chữ một. Cô biết mình đã làm liên lụy mọi người, đã khiến cho kế hoạch trở nên phức tạp hơn và khiến mọi người lo lắng.
-Hải Nghi, không cần biết. Em đừng ồn nữa, để Tử Minh suy nghĩ.
Hải Nghi im lặng nghe Hải Nam nói, cô cũng biết giờ phút này không nên làm phiền suy nghĩ của Hoàng Tử Minh.
“Cạch”
Hoàng Tử Minh cuối củng quyết định cắt cả hai sợi dây cả màu xanh lẫn màu đỏ. Nhưng mà đồng hồ điện tử vẫn không ngừng nhảy số, hắn nhíu mày, nhăn nhó nhìn Hải Nam.
-Không xong rồi. Quả bom này không thể phá.
-Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?
Hải Nam nhìn hắn hỏi, quả bom đã không thể gỡ thì chỉ còn cách chạy đua với thời gian thôi.
-Thời gian chỉ con tính bằng giây.
Hoàng Tử Minh liếc nhìn Hải Nghi mong chờ nhìn mình, không đành lòng nói cho cô biết sự thật. Nhưng mà Hải Nam là người thông minh, chỉ cần nhìn là biết ngay Hoàng Tử Minh chỉ nói đơn giản vậy thôi.
“Tít, tít”
Cánh cửa cảm ứng giờ này lóe sáng phát ra âm thanh tít tít. Trong nháy mắt Hải Nam như nghĩ ra cái gì đó, nhanh chóng nói.
-Đi thôi. Chúng ta có 15 giây ra khỏi đây.
Nói rồi, Hải Nam đỡ Hải Nghi nhanh chóng hướng phía cửa đi tới.
“tít, tít, tít”
Âm thanh này càng lúc càng gấp gáp, cánh cửa sắt cũng khép lại càng lúc càng nhanh. Có lẽ do quả bom đã bị hư, nên các hệ thống khác trong phòng cũng trở nên rối loạn. Họ phải nhanh chóng ra khỏi đây trước khi cánh cửa đóng lại và quan trọng nhất là trước khi quả bom phát nổ.
Ba người chỉ còn vài bước nửa là tới được cánh cửa. Khoảng trống lúc này chỉ có thể cho hai người qua mà thời gian còn lại chỉ còn 4 giây…
-Sợi dây chuyền…
Đã bước được một chân ra phía cửa, Hải Nghi đột nhiên quay đầu lại kêu lên. Sợi dây chuyền bị rơi ở trong đó, cô sẽ đi lấy lại.
-Anh sẽ đi tìm.
Hải Nam nhanh chóng đẩy Hải Nghi ra ngoài, rồi quay đầu đi vào bên trong, Hoàng Tử Minh nhanh chóng kéo hắn lại, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Hải Nam đẩy ra ngoài trước khi cánh cửa kịp đóng lại.
“Oanh, oanh, bùm, bùm”
Hàng loạt âm thanh bên trong vang lên khiến hai người đứng ngoài cửa sửng sờ, đồng thời những người có mặt bên ngoài cũng ngốc lăng.
-HẢI NAMMM…MMMM…
Hải Nghi tuyệt vọng hét lên, thân thể vô lực mỏi mệt ngã xuống, nước mắt trong suốt tràn ra khuôn mặt lem luốt trông vô cùng đau thương…
Ngay lúc này, thế nhưng cô lại nghĩ đến lời nói của người phụ nữ kì lạ tự xưng là thầy bói mà cô gặp lúc trước. Bà ấy nói rằng lúc cô đánh mất sợi dây chuyền cũng cô đánh mất người cô yêu…
Ngày hôm nay, Hải Nghi cô đã đánh mất tất cả…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...