Thành phố Pari hoa lệ ngập tràn trong ánh đèn. Thật đúng với tên gọi “thủ đô ánh sáng” mà người đời ca tụng.
Khắp hai dãy phố là những cửa hàng thời trang, nhà hàng, khách sạn… lấp lánh đèn màu trên các bảng hiệu cao tít, trên đường xe cộ náo nhiệt, từng dòng người qua lại tấp nập nhưng không nén được tò mò, nhìn “cậu trai” cao gầy, gương mặt tuấn tú, mặc áo da màu đen, quần bò màu đen, mang giày thể thao màu trắng, hai tay đút túi, nhảy chân sáo vừa đi vừa hát bài hát không đầu không đuôi… Thật đáng yêu.
Vâng, chính xác là đáng yêu. Đó là suy nghĩ của các thiếu nữ lẫn phụ nữ đi đường, ngay cả cụ già rách rưới ngồi bên cạnh một cửa hiệu, tay cầm chiếc nón cũ, bạc màu xin người đi đường cho ít đồng bạc lẻ, cũng mỉm cười. Dường như bà cụ tìm thấy sức sống nơi “cậu nhóc” xinh đẹp này nên cũng cười theo.
“Cậu nhóc” mỉm cười nhìn bà cụ, tiến tới nhét vào tay bà một tờ tiền, nắm tay bà thật lâu nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, bà cụ mỉm cười hiền hậu nhìn cậu.
-Cháu bé à, cháu nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Bà cụ nhỏ nhẹ nói, “cậu nhóc” lần nữa nhìn bà mỉm cười, chẳng nói gì, đứng dậy nhìn người đi đường. Mắt đẹp nhìn các đôi trai gái lướt qua mình, tay trong tay, mỉm cười thật hạnh phúc… liệu cô được hạnh phúc. Đương lúc thất thần không khỏi nghĩ tới một người “nếu Tom biết mình không nghe lời chắc sẽ khủng bố lỗ tai của mình mất”.
Từ khi rời bar Evil đến giờ, Hải Nghi cứ đi lang thang như thế, cũng quên mất phải về nhà với ông nội, không hiểu sao hôm nay cô không muốn làm theo kế hoạch gì đó, chỉ muốn giao lại cho kẻ khác và người được chọn chỉ có thể là Green.
Black Rose giao cho cậu ấy cô thấy rất an tâm. Với lại, cô còn có việc khác phải làm.
Lúc này, thời tiết hơi se se lạnh, Hải Nghi với tay ra sau lấy mũ áo khoác đội lên. Đột nhiên một “cơn lốc” ùa tới, mất thăng bằng, làm cô ngã ra sau, thiết nghĩ “OH, MY GOD, không phải chứ trong một ngày mà mông mình phải chịu tổn thương tới hai lần sao!”
Coi như ông trời có mắt, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân mình lung lay của Hải Nghi tội nghiệp. Thật may!
Chưa kịp hoàn hồn, Hải Nghi nhà ta bị kéo đi một mạch.
Một cỗ tức giận hung hăng ập tới, cô trừng mắt nhìn cái kẻ to gan, chán sống trước mặt, muốn cho hắn một phát… chết luôn. Hừ, dám kéo tay cô mà không được sự cho phép. Nhưng, một giây sau đó, nghe rất nhiều tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần ở đằng sau, liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Với kinh nghiệm dày dạn, cô chỉ còn cách chạy theo. Nén lại lửa giận, tinh mắt nhìn thấy có một con hẻm nhỏ, không nghĩ nhiều, dùng sức kéo tay người phía trước nấp vào.
Không lâu sao, một đoàn người mặc trang phục màu đen chạy qua, nhưng không để ý thấy hai bóng người trong con hẻm tối.
Hải Nghi thở “phù” một hơi, lúc này mới ngẩng phắt đầu lên nhìn người đối diện, định mắng cho hắn té tát, thì chợt khựng lại. Ôi, ông ơi, hắn là người hay quỷ mà đẹp trai kinh khủng thế! Đôi mắt dài thật đẹp, thật sâu, khi nhìn vào làm cho người ta không thở nổi, giống như bị hút vào trong đó, lông mi thật dài, đôi mài rậm cùng với chiếc mũi cao “tọa lạc” trên gương mặt góc cạnh thật giống như được điêu khắc tỉ mỉ.
Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, áo thun trắng bó sát, bên ngoài khoác áo da màu đen, quần bò, mang giày thể thao màu đen, cổ đeo sợi dây chuyền bạc dài tới ngực mặt dây chuyền là chữ “N”, toàn là hàng hiệu nha, trog đầu bạn Hải Nghi lúc này xuất hiện ngay con số “113”. Nhưng nghĩ đến tình hình lúc nãy, đầu óc “siêu bá đạo” của Hải Nghi liền nghĩ ngay đến một vấn đề “Không phải hắn cướp đồ gười ta nên mới bị đuổi bắt ấy chứ”. Ôi, Hải Nghi à, toi rồi, nếu đúng như thế thì cô sẽ bị tội đồng lõa đó, thanh danh 17 năm của cô làm sao bây giờ. Người hâm mộ cô sẽ rất là đau khổ nha. Hải Nghi thật đáng thương, Hải Nghi thật tội nghiệp.
Lúc này bao hảo cảm ban đầu biến đi đâu mất, chỉ còn lại cơn giận dữ được Hải Nghi gồng mình nén xuống trước đó đang từ từ bốc lên với nhiệt độ cực đại.
- Này cậu nhóc, nhìn đủ rồi đấy.
Trần Vũ Hải Nam quan sát thấy đám người kia chạy rồi mới thả lỏng, quay lại thì bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc trước ngực này cứ nhìn mình chằm chằm, từ si mê rồi đến bi thương và bây giờ là phẫn hận.
Đúng chính xác là phẫn hận, đại thiếu gia cậu xưa nay ai cũng phải kính nể, cả trai lẫn gái đều hâm mộ nhan sắc trời cho này của cậu, mà cái thằng nhóc nhỏ bé, chỉ đứng mới tới vai cậu mà dám nhìn cậu như kẻ thù không đội trời chung.
- Nhìn cái đầu nhà ngươi, mau thả tay ta ra… cái tên vô sỉ, hạ lưu, ban ngày ban mặt mà ngươi dám nắm tay thiếu nữ yếu đuối như ta, thật không đáng mặt đàn ông, ngươi…
Cơn giận đã trào dâng đến đỉnh điểm, Hải Nghi tuôn một tràng xối xả vào mặt anh chàng được cho là đẹp trai vài giây trước. Không để ý mình vừa nói những gì, chỉ muốn mắng cho hả tức.
-Hahaha…
Cái điệp khúc mười tám đời tổ tông của Hải Nghi sắp được bắt đầu thì đột nhiên bị cắt đứt bời một tràng cười hết sức vô duyên. Thật sự thì Trần Vũ Hải Nam cậu rất muốn nhịn cười nhưng không thể được nữa, nên lần đầu tiên trog cuộc đời cậu mới mất hình tượng như thế.
-Câm mồm, ngươi cười cái gì hả?
- Hahaha… làm ơn đi cậu bé à, bây giờ là sắp nửa đêm rồi đấy không phải ban ngày đâu. Haha… mà cậu bé cũng không phải là thiếu nữ yếu đuối… hahaha
- Ngươi… ngươi…
Trong lúc nhất thời Hải Nghi không biết nói sao, chỉ biết trơ mắt nhìn cái người vô duyên kia. Thật sơ ý quá đi, không lẽ Hải Nghi cô bị tên này sỉ nhục như vậy sao. Không thể có chuyện đó xảy ra được. Nghĩ là làm, Hải Nghi vận sức lên chân, dẫm thật mạnh lên chân người kia.
- Á… đau
Do quá đau, Hải Nam đành buông tay cậu nhóc ra, luống cuống ôm chân, không quên ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ vừa gây sự. Hải Nghi cũng trừng mắt nhìn chằm chằm, khiêu khích ánh mắt của cậu.
Đương lúc hai người “liếc nắt đưa tình” thì bọn người lúc nãy từ đâu chạy lại. Shit… Hải Nghi thật muốn băm vằm cái tên ngu ngốc kia, đau thì ráng nhịn đi chứ việc gì phải la to như thế.
Tung người, đá bay tên dẫn đầu ra sau, tiện thể đạp cho hai tên kế bên mỗi người một cú trời giáng. Hải Nghi nhanh chóng xoay người, không quên kéo theo cái kẻ đang đứng như trời trồng kia bỏ chạy.
Hôm nay, cô đóng vai “anh hùng cứu anh hùng” nha!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...