Hải Nam nhìn cánh cửa vừa đóng lại, trong lòng thật khó chịu, cô đi rồi, cô cứ thế mà đi, chẳng lẽ cô không quan tâm, không để ý sao?
Ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Hiểu Lam, trầm giọng ra lệnh.
-Tránh ra.
Hiểu Lam ngơ ngác nhìn Hải Nam giờ phút này giống như Tu La đến từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo của hắn khiến cô run sợ.
Chán ghét nhìn cô gái này bất động ngồi trên người mình, Hải Nam lạnh lùng đẩy cô ta ra, không hề có cái gọi là “thương hương tiếc ngọc” đẩy Hiểu Lam ra khỏi người mình, không quan tâm cô ta có hay không đau, sải bước chạy theo Hải Nghi.
Ở dãy phòng học đối diện phòng y tế.
Trong phòng nhạc, Đặng Vũ Khánh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn một màn kia, ánh mắt lóe lên, nhìn Hà Hiểu Lam đau khổ co người khóc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng rồi xoay người rời đi.
Cô làm sao vậy? Làm sao lại khó chịu như vậy? Cảm giác mãnh liệt đến nỗi nếu cô không nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia thì có lẽ cô sẽ chạy đến đánh hai người bọn họ mất, chuyện mất hình tượng như vậy, Hải Nghi này tuyệt đối không làm.
Hải Nghi cúi đầu chạy ra phía sau vườn trường, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Từ trước đến giờ cô tự ình là thông minh, nhưng cô sai lầm rồi, cô chính là con ngốc.
“Á”
“Thịch”
Chết tiệt!
Tại sao lại có nước trên mặt mình cơ chứ, rõ ràng không có mưa mà. Hải Nghi này từ bao giờ lại yếu đuối như vậy, chỉ ngã một cái mà đã khóc. Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác đau ở chân, ngược lại trái tim cô càng đau hơn.
Đáng ghét! Đáng ghét! Hải Nam chết tiệt, em sẽ không tha cho anh, sẽ trừng trị anh thật tốt.
Hải Nghi dùng hai tay ra sức lau nước mắt nhưng không hiểu sao càng lau thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời để cho nước mắt chảy ngược vào trong, cô không muốn mình yếu đuối như vậy.
-Hải Nghi mà anh biết sẽ không bao giờ biết nhẫn nhịn.
Hải Nghi kinh ngạc quay đầu nhìn Hoàng Tử Minh mỉm cười dịu dàng như thiên thần bước ra từ truyện tranh, đưa tay về phía mình, thản nhiên nói.
-Nào đến đây, muốn khóc thì cứ khóc lớn một chút, anh có chuẩn bị cả rồi.
Hoàng Tử Minh hài hước đưa ra hai cục bông gòn cho cô xem, sau đó nhét vào tai mình, mỉm cười nhìn cô.
Hải Nghi kích động đứng lên ôm chầm lấy Hoàng Tử Minh mà khóc thật lớn giống như thưở bé. Cô không tin chuyện Bạch Tuyết và hoàng tử, không tin sẽ có Cô bé lọ lem đánh rơi đôi giày định mệnh, càng không tin chuyện Ông Bụt, Bà Tiên nhưng trên đời này cô sẽ tin một chuyện, đó là mỗi khi cô yếu đuối nhất “Thiên thần” sẽ ở ngay bên cạnh cô, chờ cô khóc.
Xa xa có một chàng trai nhìn hai người họ, trong lòng không rõ tư vị gì, nở nụ cười gượng gạo rồi xoay người rời đi. Cái bóng cao dài in xuống mặt đất thật cô đơn, thật cô đơn…
Trong quán cà phê mang phong cách một ốc đảo xinh đẹp.
Hoàng Tử Minh nhìn Hải Nghi lần lượt ăn hết năm ly kem, ngay khi cô giờ tay định gọi ly thứ sau hắn đã ngăn lại, nghiêm túc nhìn cô hỏi.
-Hải Nghi, em thích Hải Nam?
Thật sự giống một câu khẳng định hơn. Hải Nghi bất ngờ khi nghe câu nói của Tử Minh.
“Thích”
“Cô có thích hắn không?”
-Hải Nghi em không nhận ra sao? Khi em ở một mình trong rừng, người em nghĩ tới đầu tiên là ai? Khi em gặp ác mộng người bên cạnh cho em cảm giác an toàn là ai? Và bây giờ em đau lòng là vì ai…
Giọng nói của Hoàng Tử Minh rất nhẹ, rất nhẹ nhưng thật sâu đánh vào lòng cô, mỗi khi hắn nêu ra một câu hỏi, trong lòng cô cũng không tự chủ được mà âm thầm trả lời.
“Khi ở một mình trong rừng, người cô nghĩ tới là Hải Nam”
“Lúc gặp ác mộng vì có Hải Nam cho nên cô mới yên ổn ngủ”
“Bây giờ cô đau lòng cũng là vì cái tên Hải Nam xấu xa đó”
Hải Nghi không hiểu, cô thực sự không hiểu, cô là thích Hải Nam sao?
“Thích hay không thích?”
Câu hỏi này cứ lởn vởn quanh đầu cô, đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa, cô không biết, cô không biết.
Hải Nghi kịch liệt lắc đầu giống như muốn hất văng những câu hỏi khiến đầu cô đau ra ngoài.
-Em không biết, em không biết, anh đừng hỏi nữa.
-Hải Nghi bình tĩnh nào. Hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, em sẽ có được câu trả lời thôi, anh sẽ vẫn mãi ở bên cạnh em mà.
Hoàng Tử Minh ôm cô, thì thầm vào tai cô, chỉ hi vọng cô sẽ có được hạnh phúc cô mong muốn. Cho dù người mang lại hạnh phúc cho cô không phải là hắn thì hắn cũng sẽ giúp cô tìm lại hạnh phúc đó.
Nghe giọng nói dịu dàng ấm áp quen thuộc, Hải Nghi từ từ bình tĩnh lại nhìn nụ cười ấm áp như mặt trời kia cô ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp.
-Em biết rồi.
…………………
-Tom à, con thấy không thoải mái.
Hải Nghi làm nũng gối đầu lên đùi Nguyễn Hà Trung. Đây là thói quen của cô, mỗi khi có chuyện khó giải quyết cô đều tìm gia gia nói chuyện, mặc dù cuộc nói chuyện không hẳn là bình thường.
-Này, Jerry con muốn phá cái gì cứ làm đi, đừng ngoan ngoãn như vậy, ông cảm thấy rất bất an a.
Nguyễn Hà Trung chăm chăm nhìn cô cháu gái tinh quái không hiểu như thế nào lại biến thành con mèo nhỏ chạy đến đây.
-Tom à, con bị đau tim, ông đừng ồn ào nữa.
-Cái gì? Đau tim? Tại sao lại có thể? Ta nuôi con từ bé tại sao lại không phát hiện? Con có sao không? Để ta đưa con đi bệnh viện nhé.
Nguyễn Hà Trung hốt hoảng giống như ngồi trên chảo nóng, khoa tay múa chân, ngồi không yên.
-Tom à, ông ồn quá! Bây giờ nghĩ tới cái tên hôn phu đáng ghét kia thì con lại rất khó chịu. Ông à, con không bình thường.
“Jerry à, chuyện này ta biết lâu rồi” Nguyễn Hà Trung âm thầm lau mồ hôi.
-Vậy thì đừng nghĩ nữa, ông sẽ đi tìm lão già kia hủy hôn ước gì đó đi…
-Không cần. –Hải Nghi đột ngột ngắt lời Nguyễn Hà Trung, cô ngồi dậy, đi tới bên bình hoa cổ mà gia gia thích nhất “lỡ tay” làm ngã nó.
Sau đó đi lại bàn làm việc cầm cây bút lông “múa” vài nét lên bức tranh phong cảnh trị giá vài chục triệu của gia gia.
Viết mỏi tay, cô xoay người nhìn Nguyễn Hà Trung điên cuồng lau mồ hôi vì may mắn đây là phòng sách chứ không phải phòng khách ngoài kia a.
-Tom à, con cảm thấy thoải mái hơn rồi, yêu ông nhất. Tom, ngủ ngon.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Nguyễn Hà lão gia nhìn bức tranh của mình giờ đây biến thành một bức tranh chữ, trên đó toàn là “Hải Nam chết tiệt”.
-Đúng là tên nhóc đáng ghét. Hừ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...