Hơn 30 năm trước, trên thế giới bắt đầu xuất hiện một tổ chức mafia tự xưng là Dark do bốn người sáng lập. Trong khoảng thời gian chưa đầy ba năm, Dark không ngừng lớn mạnh và trở thành một tổ chức đứng đầu thế giới về tình báo, nắm trong tay những cơ mật quan trọng mà người ta đua nhau giành lấy.
Người ta chỉ biết rằng, Nguyễn Hà Trung là người đứng sau của Dark, cũng không ai biết rằng ba người còn lại sáng lập ra Dark là ai. Và người thừa kế Dark có phải là cô cháu gái biến mất 17 năm của Nguyễn Hà Trung hay không vẫn là một dấu chấm hỏi lớn?
-Lão gia, bọn họ đang nhắm vào tiểu thư.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen cung kính nói với Nguyễn Hà Trung.
Bên trong căn phòng bí mật ba người đàn ông hơn 50 tuổi ngồi đối mặt với nhau. Không khí nghiêm túc, lạnh lẽo đến rợn người.
Nguyễn Hà Trung nghe người áo đen báo cáo, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng tay dưới ghế đã âm thầm nắm chặt lại.
-Đây là điều ông muốn sao? Ông không sợ một khi con bé biết được sự thật nó sẽ không tha thứ cho ông?
Trần Vũ Dương hiểu rõ tính cách ông bạn này, một khi ông ấy quyết định làm việc gì thì sẽ làm đến cùng, huống hồ kế hoạch này ông ấy đã chuẩn bị suốt 18 năm. Chỉ là ông muốn nhắc nhở ông ấy một chút thôi.
-Tôi nhất định sẽ không để con bé gặp phải chuyện gì.
Nguyễn Hà Trung kiên quyết nói.
Trần Vũ Dương xoay đầu nhìn Hoàng Khương nảy giờ vẫn trầm mặt không nói. Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao đi nữa người thừa kế cũng đã định sẵn, kế hoạch cũng đã bắt đầu, bọn họ có nói gì cũng vô ích.
………………….
Một tuần trôi qua, Hải Nam vẫn mặt dày mày dạn mà ở lại biệt thự Nguyễn Hà gia.
VuHa- Sky.
-Hải Duy, gần đây quan hệ của Hải Nam và Jerry có vẻ rất tốt.
Hải Lâm ngồi trên lan can sân thượng, hai chân đung đưa như con nít, ánh mắt chờ mong nhìn anh trai Hải Duy, đang dựa lưng vào tường giả vờ ngủ.
-Ừ.- Hải Duy lười biếng đáp lại.
-Nhưng còn Hiểu Lam thì sao? Chẳng phải cô ta yêu Hải Nam sao, lúc trước những cô gái tiếp cận Hải Nam đều bị cô ta xử lí, đó cũng là lí do Hải Nam cho cô ta bên cạnh mình. Nhưng bây giờ thì sao?
-Hải Nam chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này tốt.
Hải Duy lúc này đã mở ra hai mắt, ánh mắt thoáng qua lo lắng, nhưng rất nhanh tắt lịm đi, có lẽ hắn nghĩ nhiều.
-Không phải vậy, em chỉ nghĩ đến giờ tại sao cô ta không hành động thôi, giống như đối với những cô gái trước kia á.
Hải Lâm lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi, đôi mày xinh đẹp nhăn lại giống như ông cụ non, cật lực suy nghĩ.
Hải Duy im lặng không trả lời.
Đứng phía sau cánh cửa, Hải Nghi nghe thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, xoay lưng cất bước đi xuống lầu.
Thật ra cô vẫn cảm thấy mọi người giấu cô cái gì, chỉ là cô không muốn đi điều tra thôi.
Từ khi cô vào trường mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ giống như là đồng cảm nhiều hơn là ghen tị.
Ha ha đến giờ cô biết hiểu thì ra cô bị tất cả mọi người lừa gạt sao. Hay lắm Hải Nam anh che dấu thật tốt, tốt đến nỗi không ai trong trường nhắc đến chuyện của anh.
Nếu không có chuyện gì tại sao lại giấu cô chứ. Nghĩ đến đây tâm không khỏi đau đớn, cảm giác giống như đồ mình yêu qúy nhất bị người khác dòm ngó vậy.
Từ bao giờ đồ của Nguyễn Hà Hải Nghi này lại dễ dàng cho ta chạm vào? Hừ, ngay cả liếc mắt cũng đừng mơ tưởng.
-Hải Nghi, em đi đâu vậy?
Hoàng Tử Minh tay ôm một đống sách, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười ấm áp.
-Tử Minh, em muốn tìm Hải Nam. Hắn có trong lớp không?
Hải Nghi lạnh nhạt trả lời, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt mất mác của người trước mặt ngay khi nghe cô nói đến tìm Hải Nam.
Hoàng Tử Minh vẫn nhìn cô cười ấm áp, nói.
-Vừa nảy cậu ta hình như có nói buồn ngủ, chắc xuống phòng y tế rồi. Có chuyện gì sao? Hải Nghi em không tốt lắm.
Hải Nghi cười nhẹ, cô nhìn Hoàng Tử Minh vẫn ấm áp như vậy, luôn lo lắng cho cô giống như thiên thần lần đầu tiên cô gặp mặt, cứu cô thoát khỏi bóng đêm lạnh lẽo.
Hoàng Tử Minh dịu dàng giống như màu giấy trắng, cô không muốn bất cư ai làm bẩn nó, làm bẩn thiên thần của cô.
Cô biết mình thuộc về một thế giới khác, thế giới toàn màu đen, cô không muốn bôi đen đôi cánh thiên thần, anh ấy chỉ cần làm thiên thần của cô thôi là được rồi.
-Anh à, em không sao, em chỉ không thấy Hải Nam thôi.
Nói rồi cô lướt qua Hoàng Tử Minh đi.
Hoàng Tử Minh đau lòng nhìn theo bóng lưng cô, người con gái này hắn chỉ có thể bảo vệ nhưng không thể nắm lấy…
Phòng y tế.
-Hải Nam, anh yêu cô ta sao?
Hà Hiểu Lam ngồi bên giường, tay vuốt ve gương mặt vô cùng đẹp trai đang khép mắt ngủ nằm trên giường, chỉ là tay cô vừa muốn chạm đến đôi môi xinh đẹp kia thì bị một tàn tay to lớn chụp lấy.
Cô hoảng hốt nhìn hai mắt Hải Nam lạnh lùng nhìn mình.
-Tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ chạm vào tôi.
Hà Hiểu lam sửng sờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của người con trai cô yêu thầm suốt năm năm. Tại sao bây giờ lại là ánh mắt này nhưng lại khiến trái tim cô lạnh giá? Cô không hiểu tại sao trong một tháng ngắn ngủi, người con trai này không còn là của cô?
-Hải Nam tại sao có thể như vậy, tôi yêu anh năm năm, ở bên cạnh anh năm năm, tại sao anh không yêu tôi, tại sao?
Hà Hiểu Lam tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt trong suốt dọc theo gương mặt trái xoan xinh đẹp liên tục lăn xuống, mái tóc ngắn theo động tác của cô mà đung đưa, nước mắt thấm ướt cả tóc, bộ dạng chật vật đáng thương.
Cô đội trưởng CLB Tạp chí tinh quái, hoạt bát ngày nào giờ trở nên yếu đuối như thế. Cơ thể nhỏ nhắn run rẩy khiến cho người ta không nhịn được muốn che chở.
Nhưng mà Hải Nam vẫn không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
-Từ trước tới giờ tôi không có yêu cô.
“Xoạt”
-Anh nói dối, anh có yêu em, nếu không cũng không dung túng em ở bên cạnh anh như vậy.
Bất ngờ Hà Hiểu Lam ngồi lên người Hải Nam, hai nắm tay nhỏ bé đánh vào người hắn, điên cuồng khóc rống lên, không thể tin vào những gì mình nghe được.
“Cạch”
Cửa phòng đúng lúc này mở ra, Hải Nghi nhìn một màn trước mặt mi mắt giật giật, khóe miệng co rút kịch liệt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô lịch sự đóng cửa lại, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
-Hải Nghi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...