Hôn Ước Quý Tộc

Một ngôi biệt thự không tính là quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ. Màu đen chủ đạo được phủ bên ngoài tạo nên sự bí ẩn lạ lùng, làm nổi bật hơn các căn biệt thự nào khác trong vùng này.
Ẩn sau cánh cổng rào màu trắng, đối lập với ngôi biệt thự, là một giàn nho tím đầy nhựa sống, có những dây bướng bỉnh chòm ra ngoài rào như để hưởng được nhiều ánh sáng hơn vậy.
Bên dưới giàn nho là những cây hồng trắng mạnh mẽ vươn lên tranh giành chút ánh sáng cuối ngày.
Những vệt sáng hoàng hôn chảy dài trên nền có xanh mướt, báo hiệu đã hết giờ làm việc của ngày và đã đến lúc màn đêm trình diễn.
19 giờ đúng.
Chuông đồng hồ đúng lúc vang lên. Cùng lúc đó, người đang ngồi trên sô pha mở TV, rót trà ra tách, bắt chéo chân, nhàn nhã tựa vào lưng sô pha, chầm chậm thổi thổi tách trà cầm trên tay, nhấp một ngụm, mắt luôn hướng vào màn hình xem… Tom và Jerry. =.= Mọi việc diễn ra trôi chảy như thế, logic như thế hẳn là đã được lặp đi lặp lại nỗi ngày.
Tính toong… tính toong…
Tính toong… tính toong…

“Kẻ chán sống nào dám quấy rầy việc đại sự của ta, đang lúc con mèo ngu ngốc bị chuột Jerry hạ đo ván mà lại…”
Đùng đùng bước ra mở cửa cho vị khách chán sống kia, vị chủ nhân đáng kính hơi bất ngờ nhưng chỉ trong vài giây mọi chuyện như đã liệu trước, Nguyễn Hà lão gia cất tiếng.
- Không ngờ nhanh thế!
Trần Vũ lão gia cười mỉa một tiếng xem như chào hỏi.
- Ông chưa chết à!
- Đại sự chưa rồi, sao tôi chết được. Có chết cũng phải chờ ông đi trước thì tôi mới cất bước theo sau chứ.
Hahaha…hahaha…
Nói rồi hai người đồng thời cười haha, hai cái dáng người cao cao, tay đã chống gậy cả rồi nhưng trên gương mặt vẫn không giấu được vết tích một thời làm lung lay bao trái tim phụ nữ, ở họ luôn tỏa ra khí thế bức người, khí thế vương giả của một thời chinh chiến thương trường.
Không sai, họ là bạn thân từ hồi trong bụng mẹ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Bởi vì quá thân nên khi chào hỏi cũng khác người thường. Đừng lấy làm lạ khi hai người họ xỉa xói nhau như thế.
- Đúng là không thay đổi nhỉ!
- Có gì mà không thay đổi chứ, già cả rồi!
Nói rồi, Nguyễn Hà lão gia vào nhà trước ‘cái tên kia chắc cũng không đợi mời đâu nhỉ!”. Nghĩ vậy, chủ nhà đi trước, khách tiếp bước đi sau, Nguyễn Hà lão gia bất ngờ quay đầu lại, “sao giống cảnh Tom và Jerry thế nhỉ!”. Cười một cái đầy ẩn ý, rồi ngồi vào sô pha ngay vị trí cũ, nhưng chương trình hoạt hình Tom và Jerry đã kết thúc tự lúc nào. Tiếc thật!
Buông một tiếng thở dài, Nguyễn Hà lão gia bất ngờ nghiêm mặt nhìn người mới ngồi xuống phía đối diện, gương mặt không còn vẻ cười cợt ban nãy nữa, hỏi một vấn đề mà ông đang lo sợ.

- Ông đã gặp con bé?
Trần Vũ lão gia nhìn gương mặt thoáng nét lo lắng của ông bạn mà buồn cười, nhưng vẫn nhịn lại, giữ thái độ dĩ nhiên, thoải mái tựa lưng vào sô pha, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực.
- Gặp rồi đã sao chứ? Tôi gặp cháu dâu tôi cũng phải xin pháp ông à?
- Biết mà, biết mà. Tôi đã biết trước ông sẽ gặp con bé trước mà.
Nguyễn Hà lão gia lẩm bầm điều mình đã nghĩ. Không ngờ tin tức của lão già này cũng nhanh thật.
- Chẳng phải tôi đến đây là mục đích của ông sao. Không dễ gì để tìm ra tung tích của hai người. Người của ông cũng làm việc tốt quá đi. Mười bảy năm trước, hẳn là ông đã có sắp xếp. Nếu ông không cho người ngăn chặn tin tức thì ông nghĩ tôi phải chờ lâu như thế này sao? Chẳng phải ông muốn trở về một cách hoành tráng nên mới cho người để lộ tin tức trước lễ đính hôn à?. Hẳn là, ông sẽ không quên ông đã hứa gì chứ?
- Hahaha… không hổ danh Trần Vũ đại nhân, ông đúng là quá hiểu tôi đi, nhưng ông cũng biết là tôi làm vậy là có nguyên do mà.
- …
- Nguyễn Hà nợ Trần Vũ các ông một ân huệ, tôi nhất định sẽ trả lại.
- Lão già này, mấy chục năm rồi còn gì, sao ông cố chấp vậy?

- Haha… tuần sau tôi sẽ đem con bé quay về, dù sao hôm nay có lẽ nó cũng hoàn thành xong thử thách cuối cùng rồi, con bé cũng không “ngoan ngoãn” cho lắm đâu! hahaha
- Người do ông đào tạo không hề “đơn giản”…tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi. Quả là, KHÔNG tầm thường.
Từ bên ngoài có một người áo đen cung kính đi vào, ghé tai Trần Vũ lão gia thì thầm gì đó khiến con ngươi ông nheo lại bí hiểm, gương mặt bỗng chốc cứng ngắt.
- Tôi có việc đi đây, chờ xem màn xuất hiện hoành tráng của ông, tôi nghĩ người nhà ông chắc cũng không tha cho ông. Còn nữa…
Trần Vũ lão gia đứng dậy đi ra không thèm liếc mắt đến khóe môi đang giật giật của ông bạn, trước khi đi không quên quay đầu lại, buông một câu khiến Nguyễn Hà lão gia suýt sặc nước… bọt.
- …tôi không phải là con mèo “Tom ngu ngốc”.
Sặc… có cần phải chính xác thế không chứ!
“17 năm rồi, giờ đã đến lúc phải quay về rồi Hải Nghi à!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui