Hôn Ước Quý Tộc

Bóng đêm nhanh chóng bao trùm cả không gian. Trên bầu trời đen nghịt chẳng có một ngôi sao. Một chiếc xe thể thao màu xanh lá lao nhanh đi trong bóng tối, rồi đột ngột thắng gấp trước một tòa biệt thự cổ kính.
Máy kiểm tra nhanh chóng nhận diện người trong xe. Chiếc xe từ từ tiến vào.
Ngôi biệt thự này so với phủ tướng quân trong phim không sai biệt mấy. Khắp nơi được thắp bằng đèn lồng sáng rực. Một chàng trai chậm rãi bước xuống xe, hắn nhìn một vòng xung quanh rồi nhếch mép cười nhẹ.
Bên trong căn nhà, ở một căn phòng đầy sách, có một người đàn ông ngoài 50, mặc âu phục màu đen, tay chống quải trượng, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Từ đây có thể quan sát hết thảy mọi việc xảy ra bên dưới. Khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh lá tiến vào, đôi mắt ông ta lóe lên một chút rồi dần trở nên thâm trầm khó nắm bắt.
Khoảng một phút sau…
Cánh cửa phía sau được nhẹ nhàng mở ra, ông ta vẫn đứng im không xoay người lại. Người mới vào dường như không có ý định lên tiếng. Hai người đều trầm mặc, hồi lâu người đàn ông thở dài xoay người lại, nói.
-Con về nước sao không báo với ta.
Đặng Vũ Khánh im lặng cúi đầu, một lát sau anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông. Khó khăn nói ra từng tiếng.
-18 năm rồi ông nên nói cho tôi biết, hung thủ giết chết ba mẹ tôi là ai.
Đặng Chi Dân thở dài, đau khổ nói.

-Phải, 18 năm rồi sao con vẫn không chịu gọi ta một tiếng ông nội cơ chứ.
Đặng Vũ Khánh không lên tiếng chỉ nhìn ông ta chằm chằm như là quyết tâm hôm nay phải có được câu trả lời. Một lúc sau, có tiếng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ vang lên.
-Là Nguyễn Hà Trung…
Trên con đường vắng vẻ xung quanh toàn rừng và rừng, có một đoàn mô tô vút vút lướt qua, chỉ để lại những vệt sáng màu cam do bánh xe ma sát với mặt đường.
Đoàn người nhanh chóng đồng loạt dừng lại trước một vùng đất trống. Nơi này cũng có một đoàn người đang đợi. Bước xuống xe, nhóm khoảng mười người tiến vào khu đất.
Black buồn cười nhìn vị trí cao cao như sân khấu kia có năm “con khỉ” đang ngồi nhìn xuống. Không khỏi phô trương quá đi!
Blue nhanh chóng phóng tầm mắt bao quát một vòng thấy trên dưới có khoảng 30 người, trong lòng âm thầm tính toán.
Năm người kia đồng thời bước xuống “sân khấu” từng bước đi về phía Black. Cách nhóm người của Black khoảng năm bước rồi dừng lại. Tên cầm đầu phát tay ra hiệu, ngay sau đó có hai tên tóc đỏ khiêng một cái cán đi ra.
Trên cán có “một đống băng trắng” đang rên rỉ, bộ dáng thật đáng thương. Red đứng phía sau khinh bỉ mà liếc hắn, không tự chủ phun ra hai từ “đáng đời”.
Ngay lập tức, người bên Ngũ Hổ quăng ánh mắt muốn giết người về phía cô nàng. Tên tự xưng là Lão đại nghiến răng lên tiếng nói.
-Bằng chứng đã rõ ràng, các ngươi còn gì để nói. Hừ
Ánh mắt Black chợt lóe, bình tĩnh đáp.
-Bằng chứng? Cái gì bằng chứng, các người chỉ dựa vào một đóa hoa hồng thì đã gán tội cho chúng tôi sao? Hoa hồng thứ đó bán đầy đường, lỡ có người vô tình đánh rơi hay người của ngươi cướp hoa của người ta rồi bị đánh, sau đó đỗ lỗi cho chúng tôi thì sao?
Mọi người há hốc mồm mà nhìn Black thao thao. Không phải quá trắng trợn đi, như vậy mà cũng đổi trắng thay đen cho được. Người bên Black Rose bụm miệng cười trộm, thủ lĩnh quả thật không khiến người ta thất vọng. Họ mới nhận thức thủ lĩnh vài hôm trước khi Black quyết định công khai, nhưng bây giờ họ mới được mở rộng tầm mắt a.
Tên Lão đại tức đến nghẹn họng. Chưa kịp phản bác đã bị Black giành nói trước.
-Ngược lại, người của ngươi kéo đến địa bàn của chúng tôi đập phá, có rất nhiều người làm chứng, có phải chúng ta nên thanh toán chút ít hay không?

-Thanh toán?
-Phải. Thanh toán. Chúng ta là người có văn hóa không nên dùng bạo lực nha.
Black vừa nói vừa nghịch con dao bấm trên tay, ánh mắt nghịch ngợm mà nhìn gương mặt tức cười của tên Lão đại.
Blue bình tĩnh như thường mà đem sổ sách trên tay mở ra, đọc vanh vách từng đồ vật bị phá hủy, còn không quên liệt kê giá của chúng.
-Một tủ rượu ngoại gồm năm mươi chai các loại, trị giá 400 triệu đồng…
10 cái bàn thủy tinh, trị giá 150 triệu đồng…
… đánh bị thương… trầy da hai nhân viên, tiền chữa trị hao tổn 15 triệu đồng… Còn phá hư một cánh cửa trị giá 100 triệu đồng, phá vỡ 29 ly thủy tinh mỗi cái giá trị 500 ngàn đồng,… ừm, còn một số chi phí khác như làm tổn thương tâm hồn của nhân viên và khách tổng cộng khoảng… 2,5 tỉ đồng.
Blue nói xong còn rất phong độ mà đưa danh sách cho bọn chúng.
Bên này, bang Ngũ Hổ nghe đến Blue liệt kê từng cái từng cái đến đổ mồ hôi hột. Bọn hắn như thế nào lại chọc trúng một băng nhóm biến thái như vậy chứ.
Khoảng 5 phút sau, mười mấy mười của Black Rose thỏa mãn đem một cái vali hướng phía xe mà đi. Thật là hạnh phúc quá đi, lâu rồi không làm việc, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.
Trong lòng Black hừ lạnh “Ngu ngốc, cứ như thế dám khiêu chiến ta sao.”

Đám người của Ngũ Hổ bang cứ như thế mà tiếc nuối nhìn tiền của mình không cánh mà bay. Tên Lão đại thề rằng sau này hắn nhất định phải tránh xa nơi nào có hoa hồng. Bàn tay còn run run nắm chặt đóa hồng đen.
Nghĩ lại vừa rồi, nếu không đáp ứng có phải hay không một dao đâm tới hắn từ nay về sau thành thái giám ca ca. Hắn hoảng sợ liên tục lắc đầu.
Hải Nam nhận được điện thoại hài lòng cười.
Black Rose sao?
Hắn không ngờ cô nhỏ này lại ma lanh đến thế, làm hắn cứ tưởng sẽ đổ máu cơ chứ, hóa ra tự hắn lo lắng thái quá rồi.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay có lẽ cũng đến lúc đi đón người kia rồi.
Hải Nghi lén lén lút lút mò mẫm bức tường cố gắng nhớ lại vị trí mình chuẩn bị sẵn. “Hay quá, đây rồi”. Đang vui mừng vì tìm được đường vào, thì Hải Nghi giật mình mà nhìn đôi giày thể thao bên cạnh cái hang, cô chậm rãi ngẩng đầu cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của người kia, cô giật sửng người.
Sau hai giây định thần, Hải Nghi cười hì hì, giơ tay làm động tác “Hi”, ngốc ngốc nói.
-Hải Nam, buổi tối vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui