Sau khi đi vệ sinh, Lam Xảo Nhiên thoa lại chút son và chỉnh trang mái tóc nên mất chút thời gian. Lúc này, cánh cửa phòng được cô bật mở, vừa bước ra lập tức nhìn thấy một người, sắc mặt và ánh mắt có sự thay đổi nhưng cô nhanh chóng thu hồi trở lại bình thường, làm lơ lướt ngang.
“ Đứng lại, Lam Xảo Nhiên! ”
Câu nói của Tần Di Linh thành công níu giữ bước chân của Lam Xảo Nhiên, khiến cô lập tức đứng yên bất động, chỉ có đồng tử âm thầm lay chuyển.
Vài giây sau Lam Xảo Nhiên phản ứng, nâng tầm mắt nhìn lên và nhếch môi khẽ cười đối phương, không quan tâm tiếp tục nhấc gót thướt tha bước đi.
Tần Di Linh là ai mà bảo cô đứng lại thì phải đứng lại…
Thế nhưng, lần này đã chạm tới giới hạn chịu đựng của Tần Di Linh, lập tức bắt lấy cánh tay của Lam Xảo Nhiên giữ lại khi cô lướt ngang qua, sau đó thụt lùi vài bước để mình đối diện, khoanh tay trước ngực ngông nghênh lên tiếng:
“ Sao thế? ”
“ Đầu ốc của chị có vấn đề phải không, Tần Di Linh? ”
Thực sự lúc này Lam Xảo Nhiên cô đang nghi ngờ Tần Di Linh chị ta bị bệnh, chứ một người bình thường dù trơ trẽn và hạ tiện đến đâu cũng không hành xử lẫn thái độ như thế, hết lần này đến lần khác thách thức cô.
Cô thấy trong phim, tiểu tam sợ chính thất, nhưng sao Lam Xảo Nhiên cô sợ gặp Tần Di Linh quá…!
“ Cô cao ngạo thị uy trước tôi, cố tình để cho tôi chứng kiến những hành động anh Duẫn làm với cô, là nghĩ mình như thế đã chiến thắng sao Lam Xảo Nhiên? ”
“ Tôi cảm thấy rất tiếc cho chị, tôi không phủ nhận chị xinh đẹp, tài giỏi, gia cảnh tốt, chị xứng đáng có những điều tốt đẹp hơn. ”
Tần Di Linh cười nhạt, càng lúc càng thể hiện bản chất thật mà bấy lâu giấu giếm, hỏi lại:
“ Cô đang dụ dỗ con nít đó hả? ”
Lam Xảo Nhiên chớp chớp hàng mi cong vút, sau đó vừa lắc đầu vừa thở ra bất lực, đưa ánh mắt lung tung nơi khác lãng tránh Tần Di Linh, biểu cảm trên mặt như muốn rằng ‘ cô hết cách, cô bó tay, cô chịu thua ’.
Thế nhưng, ánh nhìn của Xảo Nhiên đột ngột dừng lại tại một vị trí, chính là mũi giày của một đôi giày nam ló ra, xác nhận phía sau bức tường kia có một người đàn ông đang đứng.
Lúc này, đầu ốc Lam Xảo Nhiên bắt đầu nhảy loạn, sắc mặt có thể nhìn thấy cô đang suy nghĩ. Sau đó, thái độ cô tiếp tục thay đổi, trở nên ngông cuồng và tự tin khiêu chiến, nâng giọng lên tiếng:
“ Ngay từ đầu tôi không đấu với chị, thì sao gọi là chiến thắng được nhỉ? Chẳng phải tôi sợ chị hay sợ thua, căn bản chị không đủ tư cách để đứng ngang với tôi và được nói chuyện với tôi.
- Tôi từng nói ‘ chị thành công rồi ’ là mục đích của chị thành công, là sự giả tạo đã đánh lừa được mẹ chồng tôi và Vu Duẫn, để họ vẫn cho rằng chị là một cô gái đơn thuần, tử tế, hiểu chuyện…
- Tôi từng nói ‘ không bao giờ chạy theo đàn ông ’ tôi đã chứng minh mình nói được làm được, thậm chí chính tay tôi từ bỏ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân. Thế nhưng, Vu Duẫn yêu tôi, anh ấy chỉ ngốc nghếch một chút do bản tính thành thật, để cảm xúc cao hơn lý trí. ”
Tần Di Linh trở nên điềm tĩnh đến đáng sợ, căn bản khi bước vào đây tìm Lam Xảo Nhiên là cô ta đã chuẩn bị hết tất cả, muốn khiêu khích cho cô nỗi điên lần nữa bỏ đi.
“ Còn dài lắm, tôi sẽ không bỏ cuộc, Lam Xảo Nhiên cô đừng vội vui mừng hay ngạo mạn, hiện tại chỉ là mới bắt đầu thôi!
- Những gì cô và anh Duẫn trải qua, tôi và anh ấy cũng từng trải qua, ân ái rất mặn nồng hạnh phúc. Cô chỉ là người đến sau, sử dụng qua người đàn ông của tôi thì có điều gì mà cô kiêu ngạo? Hửm?
- Rồi sẽ có một ngày tôi giành lại những thứ thuộc về mình, vốn dĩ anh ấy là của tôi, chiếc váy cưới cô mặc là của tôi, chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay cũng chính là của tôi! ”
Lam Xảo Nhiên bật cười hả hê thích thú, thái độ thoải mái vui vẻ đến lạ thường khi mục đích dẫn dụ của mình đã thành công, chính là muốn cho người đàn ông đứng sau bức tường lạnh ngắc và cứng rắn ấy lắng nghe tất cả, biết được bản chất thật của Tần Di Linh.
Sau đó, cô nhún vai trả lời:
“ Ừ, của chị hết đấy. Tôi không giam giữ hay bắt trói Vu Duẫn bên cạnh suốt 24/24, thích thì cứ đến lấy.
- Còn việc Vu Duẫn có từng ngủ với chị không, tôi không quan tâm, bởi vì đó là việc trước khi anh ấy yêu tôi và kết hôn.
- Thành thật với chị, hiện tại tôi không còn ghen hay khó chịu nữa, bởi vì tôi chỉ lo sợ trước một người hơn tôi, còn chị…chỉ hạ thấp giá trị của tôi! ”
Tần Di Linh cong môi mỉm cười, trong đôi mắt sắc bén ấy ngập tràn ý chí quyết thắng và kiên định, giống như lúc cô ta nhận một vụ kiện, bằng mọi cách phải chiến thắng để nâng cao danh tiếng của bản thân.
Và lần này, nhất định phải chiến thắng!
“ Thế cô đã không còn nhớ việc anh Duẫn để quên lại ‘ chiếc áo vest ’? Trí nhớ của cô kém vậy sao? Đúng, tối đó tôi và anh ấy đến khách sạn, đã có một đêm ái ân vô cùng cuồng nhiệt… ”
Reng… reng… reng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...