• Ba ngày sau…
Hôn nhân chóng vánh, nhanh đến cũng dễ úa tàn. Chuyến công tác bên Anh của Vu Duẫn không được hủy bỏ hay chuyển sang cho cấp dưới, anh đành phải lên máy bay theo đúng lịch trình, mặc dù hôn nhân đang xảy ra nhiều chuyện chưa được giải quyết.
Mười hai giờ khuya, ông bà Lam lái xe đưa Lam Xảo Nhiên vào bệnh viện, bởi vì hiện tại cô bị nóng sốt mê man. Lúc tối, cô đã than mệt, đau đầu và ăn ít, lên phòng ngủ sớm. Thế nên trước khi đi ngủ, bà Lam đã sang phòng kiểm tra và phát hiện.
Lúc này, Xảo Nhiên đã đỡ vài phần và đang truyền dịch. Thấy thế, nên bà Lam lên tiếng nói với ông Lam:
“ Xảo Nhiên ổn rồi, em sẽ ở đây với con, anh về nhà với ba đi. ”
“ Ừ, sáng anh nấu cháo mang vào. ”
“ Vâng. ”
Sau đó, bà Lam tiễn ông Lam ra khỏi phòng bệnh và căn dặn thêm vài điều về khẩu vị của cô, đến khi quay lại phòng bệnh thì Xảo Nhiên đã tỉnh táo mở mắt, còn đang khóc…
“ Sao thế con? Khó chịu hả? Để mẹ gọi bác sỉ. ”
“ Dạ không…con khỏe rồi… ”
Và rồi, bà Lam chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang rơi xuống khuôn mặt của cô, điềm đạm cất lời:
“ Lớn rồi, cũng sắp làm mẹ tới nơi, vậy mà lúc bệnh còn khóc như trẻ con. ”
Càng nói, thì nước mắt của cô tuôn rơi nhiều hơn, cuối cùng xoay mặt vào trong bức tường lặng lẽ chịu đụng một mình, đột nhiên sau đó nghẹn ngào cất lời:
“ Con nhớ Vu Duẫn…! ”
Hốc mắt của bà Lam đỏ hoe, thương cho cô con gái bé nhỏ. Bà hiểu tính cô, để nói ra như thế thì chắc chắn trong lòng đã không chịu nổi.
Lên tiếng an ủi:
“ Vu Duẫn đang đi công tác ở Anh, sao bay về đây ngay lập tức được. Hay là mẹ gọi điện thoại cho chồng con nha? ”
Vừa dứt câu, Lam Xảo Nhiên đã mạnh mẽ gấp gáp xoay người trở lại, lên tiếng ngăn cản:
“ Mẹ đừng gọi cho anh ấy. ”
Sau đó, cô lại nói:
“ Con mệt quá, con muốn ngủ. ”
“ Được, ngủ đi con! ”
Hai mắt của Lam Xảo Nhiên nhắm lại, chỉ là sau đó bà Lam nhìn thấy giọt nước mắt từ đuôi mắt chảy ra. Thế nhưng, bà ấy giả vờ như không thấy hay khuyên nhủ, cứ lặng lẽ ngồi đó bên cạnh của cô.
Lúc này, ông Lam từ thang máy đi ra sảnh bệnh viện, trùng hợp lướt ngang qua một nam nhân. Người đó khẽ nhíu mày, đôi chân cũng khựng bước, sau đó lên tiếng:
“ Chú Lam… phải không? ”
Ông Lam cũng dừng bước, quay người trở lại nhìn chàng trai đang đối diện, hỏi:
“ Con có phải là Đinh Tẫn Dực không? ”
Đinh Tẫn Dực lập tức gật đầu, bước lại rút ngắn khoảng cách với ông ấy, khẽ cười và cất lời:
“ Con thấy chú quen quen, giống ba vợ của Vu Duẫn. Nhưng giờ này chú đến bệnh viện, có ai bệnh sao? ”
“ Xảo Nhiên, vợ của Vu Duẫn bị sốt, còn con? ”
“ Bạn gái của con cũng bị sốt, đang truyền dịch trên phòng. ”
Nói thêm vài câu, Đinh Tẫn Dực xin phép đi trước để mang cháo lên phòng cho Trầm Cửu Ly. Lúc này, ông Lam nhìn vào bóng lưng của anh ấy, có đôi chút xót xa tội nghiệp cho con gái, cuối cùng cũng lẳng lặng rời đi.
Việc Lam Xảo Nhiên bị sốt và đang ở bệnh viện nhanh chóng được truyền tới Vu Duẫn. Thế nhưng hiện tại anh đang ở Anh, đi về lập tức cũng mất mười mấy giờ đồng hồ, nên đành gọi cho Vu Tiệp Trân đến xem tình hình của cô, để anh sắp xếp công việc ổn thỏa và về sau.
Bốn giờ sáng, Vu Tiệp Trân cùng với Đường Tuấn đi vào bệnh viện, nhưng lúc này Xảo Nhiên đã ngủ, sức khỏe cũng ổn hơn rất nhiều.
“ Vu Duẫn với Xảo Nhiên làm bác lo lắng quá, có lẽ ban đầu nên cho hai đứa trẻ tìm hiểu kỹ càng… ”
Sau đó, hơn sáu giờ sáng, ông bà Vu cũng vào bệnh viện khi vừa được Vu Tiệp Trân thông báo. Tuy họ đều đến đông đủ, nhưng vốn dĩ họ không phải là người Lam Xảo Nhiên cần lúc này.
“ Vu Duẫn không thể về ngay được, nó đang cố gắng sắp xếp công việc để về sớm với Xảo Nhiên. ” Ông Vu nói.
Nghe thế, ông Lam cũng lịch sự lên tiếng:
“ Bảo Vu Duẫn cứ ở lại, Xảo Nhiên khỏe hơn rồi, truyền hết chai dịch là đã có thể về nhà. ”
Lam Xảo Nhiên lặng thinh ghì mặt ăn cháo, ánh mắt đỏ hoe mông lung chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cũng bỏ dỡ hơn nửa bát cháo.
“ Ăn thêm đi Xảo Nhiên, chỉ mới mấy muỗng. ” Bà Lam nói.
“ Con nhạt miệng quá. ”
Lúc này, Lam Xảo Nhiên nằm xuống giường bệnh, mi mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại, phần đầu cũng đang đau nhức. Thấy thế, nên ông bà Lam với ông bà Vu ra ngoài phòng bệnh cho cô nghỉ ngơi, để Tiệp Trân ở lại cùng cô.
Đột nhiên, điện thoại của chị ấy reo lên, chính là Vu Duẫn gọi đến.
“ Chị nghe. ”
“ Vợ em sao rồi chị? ”
“ Vợ em đỡ hơn rồi, đã hạ sốt, truyền hết chai dịch là được về nhà, có điều còn nhạt miệng nên chỉ ăn vài muỗng cháo. ”
“ Em đang chuẩn bị lên máy bay, chị chăm sóc cho Xảo Nhiên giúp em. ”
Lúc này, Vu Tiệp Trân ngạc nhiên, hỏi lại:
“ Em về hả? ”
“ Ở lại em cũng chẳng tập trung làm được việc gì… ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...