Hôn Ước Lừa Gạt

Hai chân Thẩm Phóng đứng ở giữa hai chân Tiết Diễm, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt trên người hắn. Bởi vì tư thế này mà giờ phút này, so với trước đây thì anh càng thêm rõ ràng vội vã cùng khát vọng mãnh liệt của đối phương.

Da thịt nóng bỏng dưới thân dán vào nhau tựa như lò thiêu đốt, bộ vị thành thực nhanh chóng phản ứng, nói lên tất cả tâm tư của chủ nhân. Hắn động tình khiến Thẩm Phóng cũng hưng phấn theo, giơ hai tay ôm chặt cổ Tiết Diễm, dùng thân thể chính mình cọ xát với cơ thể hắn, môi lưỡi càng ra sức quấn quýt, đáp lại vô cùng nhiệt tình.

Tiết Diễm nhận thấy Thẩm Phóng chủ động thì càng thêm kích động. Bàn tay nắm chặt vạt áo trước anh buông ra, một tay ôm chặt anh, tay còn lại dọc theo áo T-shirt với vào, vuốt ve eo Thẩm Phóng, đè lại anh xuống kéo sát vào chính mình, không ngừng cọ xát, hận không thể kéo cả người vào trong cơ thể, cắn nuốt vào bụng, hòa hợp nhất thể, không bao giờ... tách ra.

Đúng lúc này, một tiếng "tích tích, tích tích" dồn dập đột nhiên vang lên, kinh động tới hai người đang ý loạn tình mê.

Ánh mắt mê say của Tiết Diễm có chút nghi hoặc, ở giữa các nụ hôn miễn cưỡng phân ra một tia lý trí, mơ màng nghĩ: đây là âm thanh gì vậy?

Thẩm Phóng nghe thấy âm thanh này cũng trực tiếp dừng động tác, một tay chống lên ngực hắn, từ trên người hắn đứng lên: "Đồng hồ báo thức trong phòng bếp vang. Tôi phải tiếp tục đi làm bánh bao kim sa cho anh."

Tiết Diễm: "..."

Đi làm bánh bao kim sa cho hắn!

Tiết Diễm nhanh tay lẹ mắt, một lần nữa ấn anh lại trong ngực, nương theo dáng ngồi mà cả hai tay cùng hai chân đều giữ Thẩm Phóng chặt chẽ.

Thẩm Phóng cười cười, cúi đầu cẩn thận liếm sợi chỉ bạc vương trên miệng hắn, giọng nói cũng dịu dàng: "Đừng quậy."

Tiếp theo liền không chút do dự đẩy hắn ra, đứng lên đi vào phòng bếp.

Tiết Diễm trơ mắt nhìn người yêu đi xa, trong lòng đều là nôn nóng cùng chán nản, hung hăng trừ anh mười điểm, quả thực không bao giờ... muốn ăn bánh bao kim sa nữa...

Chuỗi ngày theo đuổi của Thẩm Phóng còn tiếp tục, hạnh phúc vô hạn cùng phiền não nho nhỏ cùng tồn tại, kỳ vọng về tương lai ngập tràn chờ mong nhưng cũng đầy bất mãn cũng cùng tồn tại. Mà bất tri bất giác, trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, công việc, gia đình, thậm chí các chi tiết xã giao trong cuộc sống của Tiết Diễm cũng đều bị Thẩm Phóng mạnh mẽ xâm lấn toàn diện.

Thẩm Phóng khi rảnh rỗi cũng mua cho Tiết Diễm mấy thứ đồ gia dụng linh tinh, chẳng hạn như ví khắc tên hai người, cốc thông minh nhắc nhở uống nước đúng giờ, bàn phím RGB lấp lánh chữ "love", sạc đèn led tràn ngập những từ tình cảm,...


Trong công việc cùng cuộc sống của Tiết Diễm, dấu vết của Thẩm Phóng ngày càng nhiều, đan xen vào những thói quen ban đầu của hắn, dần dần tuy hai mà một.

Khi Thẩm Phóng đang không ngừng cố gắng, ở nơi anh không biết, thêm thêm giảm giảm, con số trên bảng tính điểm đã rất nhanh chóng bay tới 050.

Nhìn thấy con số đã đạt được nửa mục tiêu kia, Tiết Diễm lại bắt đầu cảm thấy hoang mang cùng lo lắng.

Hình như mới chỉ qua vài ngày thì phải? Có phải được đủ điểm quá dễ dàng không? Nhanh như vậy đã tới rồi, hay là do mình dễ dãi? Anh ta có vì vậy mà không coi trọng mình không?

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn cuối cùng đưa ra quyết định sẽ giảm điểm thưởng, vốn trong lòng có thể tính năm mười điểm cho hành động, giờ chỉ tính một hai điểm mà thôi, mà cũng không tùy ý tính điểm như vậy nữa.

Mặc dù như vậy, Thẩm Phóng đạt tới sáu mươi điểm cũng chỉ mất một tháng.

Trên lịch đã lật sang tháng bảy, âm lịch cũng vậy. Mấy ngày gần đây, con số trên nhiệt kế vẫn cao như thế, không khí ẩm ướt oi bức khiến không ít người mất tinh thần, đến cả cảm giác ngon miệng cũng mất sạch.

Giữa trưa hôm nay, Thẩm Phóng như thường lệ đi tới tổng bộ Tiết thị đưa cơm cho Tiết Diễm.

Tiết Diễm ngồi ở phòng giám đốc, còn đang đọc công văn, tay trái còn đang xếp những tập tài liệu khác gọn gàng. Mấy ngày nay Thẩm Phóng cũng cơ bản hiểu biết thói quen của hắn, người này hẳn là vẫn chưa xong việc.

"Bảo bối, tới ăn cơm trước đã." Thẩm Phóng đặt cặp lồng trong tay lên bàn.

Tiết Diễm cúi đầu đọc công văn, đầu cũng không ngẩng lên: "Anh ăn trước đi, lát nữa tôi ăn sau."

Thẩm Phóng nghe vậy, vô cùng thân thiết hỏi: "Sao vậy? Anh cũng bị mất cảm giác ngon miệng à?" Mấy cô nàng trong sở nghiên cứu mấy ngày nay cũng đang ầm ĩ, nói rằng trời nóng đến mức không muốn ăn uống gì cả, cũng coi như giảm béo.

Tiết Diễm nói: "Tôi còn phải xem xong hợp đồng này, chờ chút."


"Bận như vậy." Thẩm Phóng tự mình mở cặp lồng, bày từng khay đồ ăn lên bàn.

Tiết Diễm "Ừm" một tiếng.

"Nhưng vẫn phải ăn cơm đi, không ăn no lấy đâu ra sức làm việc." Thẩm Phóng dọn xong đồ ăn, cười với hắn, "Không thì để tôi đút cho anh ăn nhé?"

Tiết Diễm ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.

Thẩm Phóng biết ý hắn là đồng ý, liền từ cặp lồng lấy ra một chiếc thìa cùng một đôi đũa. Trái phải gì hai người cũng trao đổi nước miếng nhiều như vậy, Thẩm Phóng cũng không thấy có gì phiền toái, liền gắp đồ ăn, đút hắn ăn một miếng, bản thân cũng ăn một miếng.

Tiết Diễm ra vẻ tập trung đọc tài liệu, Thẩm Phóng ngay từ đầu cũng cố chịu đựng không nói lời nào, sợ quấy rầy suy nghĩ của hắn.

Nhưng một phần ăn lại chia cho hai người, miệng có tới hơn nửa thời gian rảnh rỗi, một lúc sau anh đã không chịu nổi, lên tiếng: "Tôi nói với anh vài chuyện nhé, nếu ảnh hưởng tới công việc thì nói cho tôi biết."

Tiết Diễm nhỏ giọng "Ừ".

Thẩm Phóng gắp cho hắn một miếng, bắt đầu nói: "Hôm nay, ở trên đường tôi bắt gặp một con mèo đang dắt một con cún đó. Con mèo kia vô cùng đáng yêu, lông trắng muốt, mắt to tròn tròn, chậm rì rì đi phía trước, mà con cún cũng đáng yêu y chóc, nguyên một bộ lông vàng to xù, vừa ngoan vừa mềm, từng bước một đi theo con mèo phía trước..."

Thẩm Phóng nói đến vui vẻ, Tiết Diễm cũng không có ý ngắt lời.

Hơn nữa công việc của hắn cũng đã gần xong, lúc này kỳ thật đã đọc xong hợp đồng. Nghe xong lập tức chủ động đáp lời, hỏi anh: "Anh thích mấy con vật nhỏ xinh à?"

Thẩm Phóng nói: "Thích chứ."


Tiết Diễm: "Thế anh có muốn nuôi một con không?"

"Nuôi cái gì? Rùa được không?" Thẩm Phóng lại đưa hắn một thìa cơm, cười cười với bể cá trên bàn.

Tiết Diễm nuốt cơm xong mới nói, "Không, chó mèo kiểu đó."

Thẩm Phóng nghiêm túc: "Tôi vẫn nuôi chó mèo mà."

Tiết Diễm ngẩn người: "Ý anh là gì?"

Thẩm Phóng cười ha hả: "Mỗi ngày đều xem người khác chơi với mèo trên mạng cũng đủ đã nghiền rồi."

"Thích như vậy thì sao không tự mình nuôi một con?" Tiết Diễm hỏi.

Thẩm Phóng: "Không phải tôi đã có anh rồi à? Chăm sóc cũng cho anh, đồng hành cũng với anh, làm gì có thời gian cùng năng lượng dành cho chúng."

"..." Tiết Diễm cảm thấy mấy lời này không đúng lắm, nhưng trái tim không hiểu sao vẫn tăng tốc.

Tiết Diễm bị Thẩm Phóng đút cho cũng lửng dạ, lại nghe anh nói một lúc, cảm thấy nếu không tiếp tục công tác thì sẽ trễ hết hợp đồng bên cạnh, liền ấn nút gọi thư ký: "Đến đây một chuyến."

Thẩm Phóng buông đũa cùng thìa nhìn hắn: "Anh xong việc rồi hả? Vậy thì tự mình ăn nhé?"

Tiết Diễm lúc đầu vốn bận rộn, nhưng lúc này lại muốn mượn cơ hội gây chuyện, không vui vỗ vỗ tập tài liệu bên trái, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi còn nhiều công văn cần xem như vậy."

Kết quả Thẩm Phóng không mắc lừa, cố ý chọc giận hắn, "Không thì anh tập trung xem đi, xem hết rồi ăn tiếp. Vừa ăn vừa đọc rất ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc đó."

Tiết Diễm: "..." Sao lại thay đổi nhanh như vậy, không vui!

Sau đó Thẩm Phóng còn nói: "Thật ra tôi còn mang theo chút bánh ngọt tráng miệng. Nhưng mà thấy anh bận rộn như vậy, phỏng chừng cũng không có thời gian rảnh ăn vặt, hay để chốc nữa đưa cho thư ký của anh ăn vậy."


Tiết Diễm lập tức nói: "Không được! Đó là của tôi! Của tôi!"

Thẩm Phóng nhìn hắn, lại bật cười, "Đều là của anh. Đây là tôi cố ý chuẩn bị cho anh, làm sao có thể đưa người khác được."

Trong lòng Tiết Diễm vừa vui vẻ vừa bực mình, chịu không được liền hừ một tiếng.

Thẩm Phóng kỳ thật có thể hiểu hành động của hắn.

Giống như sau khi hai người vừa kết hôn, Tiết Diễm đều dễ dàng bỏ qua mọi loại khiêu khích của Thẩm Phóng, hiện giờ đổi thành Tiết Diễm bị theo đuổi, cũng vô ý thức thử thăm dò thái độ dung túng mấu chốt của hắn với mình.

... Mà chính mình động tâm cùng đuối lý, thật ra cũng chẳng có điểm mấu chốt nào.

Thẩm Phóng mở cặp lồng hình tròn tinh xảo, từ bên trong lấy ra bánh ngọt màu xanh nhạt, cầm lấy đút cho Tiết Diễm.

Sau đó còn không đợi hắn nuốt xuống, lại đột nhiên ghé tới giữ lấy bờ môi mềm mại của hắn, dùng đầu lưỡi tách đôi môi ra, quấn lấy lưỡi hắn, từ trong miệng đoạt lại một nửa.

Tiết Diễm cũng không bỏ lỡ cơ hội này, giơ tay lên ôm chặt eo anh, một tay ấn gáy Thẩm Phóng, tiếp tục nụ hôn.

Môi lưỡi quấn quýt, nước bọt cùng hòa hợp, hương vị đậu xanh, hoa quế cùng mật ong đều tan chảy trong miệng hai người, nhẹ nhàng khoan khoái lại ngọt ngào.

Cửa văn phòng vốn không đóng chặt, tiếng giày cao gót vang trên thảm ngoài hành lang tuy rằng không quá to nhưng rõ ràng ngày càng gần, vẫn bị hai người trong phòng nghe thấy.

Hẳn là thư ký tới nhận hợp đồng.

Tiết Diễm có chút ảo não, cuối cùng ở trên môi Thẩm Phóng cắn một cái, miễn cưỡng buông anh ra kết thúc nụ hôn.

Thẩm Phóng liếm liếm môi, như là dư vị, hoặc cũng là chưa đã.

Anh nhìn Tiết Diễm, cười cười, "Bảo bối, anh thật ngọt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui