Hôn Ước Kẹo Ngọt

Ký túc xá ông Tô chuẩn bị cho cậu nằm đối diện phòng làm việc, mỗi ngày đi bộ tầm mười phút là đến nơi.

Hứa Gia Ngôn sắp xếp hành lý xong rồi gọi cho Thẩm Thanh Dứu theo hẹn, mỗi ngày ba mươi phút video call.

Qua video, Thẩm Thanh Dứu thấy được nơi cậu tạm trú, xem như tương đối hài lòng.

Bọn họ không nhất định chỉ nói nửa tiếng, nếu Thẩm Thanh Dứu không ở công ty hoặc Hứa Gia Ngôn tan làm không bận việc gì thì cả hai cứ mở video, cụ thể tán gẫu những gì thì không rõ, tóm lại toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Những điều nhỏ nhặt bình thường chẳng đáng nhắc tới đều trở thành chủ đề bọn họ chia sẻ với đối phương, ví như hôm nay Hứa Gia Ngôn ra đường gặp được một con mèo hoang hay hôm trước lúc lấy xe, Thẩm Thanh Dứu thấy một đống lá rụng trên cửa kính.

Bọn họ còn chụp ảnh lá rụng và mèo hoang gửi vào khung chat. Theo thời gian, nội dung đoạn chat dần phong phú hơn, có hoàng hôn ở thành phố S, có bình minh ở thành phố A, có con đường đầy tuyết nơi thành phố S hay làn gió xuân thổi mầm non trên cành cây nơi thành phố A.

Trong khoảng thời gian ấy, Thẩm Thanh Dứu tranh thủ tới thành phố S mấy lần, có khi cuối tuần bay một chuyến, ở qua đêm rồi hôm sau vội vàng bay về. Đôi khi cuối tuần phải tăng ca, thứ sáu anh đã bắt đầu lạnh mặt, dáng vẻ không muốn đi làm nhưng vẫn phải ở lại công ty.

Công việc của Hứa Gia Ngôn tuy thoải mái nhưng chẳng có ngày nghỉ chính thức. Đôi khi nhiều đơn yêu cầu sửa chữa đến cùng lúc, cậu và hai anh trong phòng làm việc vội đến chân không chạm đất, nước còn chẳng kịp uống. Ông Tô rất khoan dung với cậu, bảo cậu muốn nghỉ lúc nào cũng được. Nhưng Hứa Gia Ngôn mới tới không lâu, không dám làm ảnh hưởng công việc vì chuyện tình cảm cá nhân, chỉ muốn làm nhanh xong rồi tranh thủ về thành phố A tạo bất ngờ cho Thẩm Thanh Dứu.

Sinh hoạt ở thành phố S xem như thuận lợi, trừ nhiệt độ hơi thấp thì cậu không có gì không thích ứng được.

Hai ngày trước có khách hàng mang một bàn cờ bị hư hại nghiêm trọng tới, bởi chất gỗ này lâu đời, hơn nữa không được bảo quản kĩ nên khả năng khôi phục khó khăn.

Hứa Gia Ngôn bận rộn suốt hai ngày, định làm tiếp ngày thứ ba thì ông Tô nhìn không vừa mắt, đi từ tầng hai xuống, tắt đèn cậu đeo trên đầu, nói: “Ông bảo cháu tới đây không phải để cháu bán mạng, khách hàng có cần gấp đâu, cháu vất vả thức khuya dậy sớm thế làm gì.”

Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, vừa đúng sáu giờ tối, nhưng ban ngày ở thành phố S ngắn nên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Với Hứa Gia Ngôn, bây giờ vẫn còn sớm, có thể làm thêm một lát nhưng ông Tô đã mở miệng, cậu đành đặt dụng cụ xuống rồi tháo đèn ra.

Ông Tô vẫn chưa ăn cơm, Hứa Gia Ngôn bảo: “Cháu nấu cơm cho ông xong rồi về.”

Ông Tô: “Ông không cần, cháu về đi, chen chúc với ông ở đây ăn không ngon, lát nữa ông tự nấu sủi cảo là xong bữa.”


Bình thường Hứa Gia Ngôn và hai anh đều sang quán bên cạnh dùng bữa, ông Tô mua vé cho bọn họ xem như nhà ăn cố định. Chỉ là ông không thích ăn đồ bên ngoài, hầu như ông đều tự làm vài món đơn giản trên tầng hai.

Tầng hai nói là có phòng bếp nhưng thật ra chỉ là một gian có ngăn cách rất nhỏ, bên trong có bếp từ và nồi dùng để xào rau hay nấu mì.

Có lẽ sống một mình nên ông muốn đơn giản hóa, dù sao bọn họ đều không có thời gian và sức lực chuẩn bị bữa cơm phong phú.

Hứa Gia Ngôn biết ông Tô không thích người khác nhúng tay vào cuộc sống của mình nên không ép, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi mặc áo khoác quay về ký túc xá.

Tối nay Thẩm Thanh Dứu mở họp, không biết bao giờ mới xong nên Hứa Gia Ngôn không video call với anh mà ghé qua siêu thị mua mớ rau về nấu bát mì.

Trong lúc nấu mì, cậu cứ cảm thấy gì đó kì lạ, vừa nấu mì vừa ngẩn người nhìn ổ cắm trên tường.

Hiện giờ vì tránh chập điện nên ổ cắm trong nhà thường trong tầm tay với, bất đắc dĩ lắm mới cần dùng ổ cắm nhiều lỗ để tối ưu khoảng cách. Phòng bếp của ông Tô là tự chế nên không có ổ cắm cố định, vì vậy phải dẫn dây từ phòng ngủ ra.

Lúc trước Hứa Gia Ngôn từng lên tầng hai, cảm thấy dây điện kia đã cũ rồi, nhiều chỗ bị nứt vỏ.

Cậu vớt mì ra bát, ăn từng miếng một, thầm nghĩ ngày mai mua cho ông Tô bộ dây mới.

Chỉ là một khi để chuyện này trong đầu, cậu cứ suy nghĩ những nguy hiểm gặp phải khi sử dụng dây điện cũ kia, càng tưởng tượng càng nghiêm trọng. Tắm xong lên giường, cậu vẫn cảm thấy không yên tâm, vì thế quyết định ngồi dậy, mặc quần áo đi ra mua bộ ổ cắm mới chuẩn bị mang tới cho ông Tô.

Kết quả vừa mới đến cửa phòng làm việc thì thấy bên trong tối om.

Ông Tô ngủ trên tầng hai, trước khi ngủ ông sẽ tắt hết điện tầng một, nhưng góc tường gần cửa có máy lọc nước, đèn máy lọc nước sáng hai tư trên hai tư, chưa từng tắt đi.

Hứa Gia Ngôn đứng ngoài cửa kính phòng làm việc, ánh mắt đầu tiên nhìn vào đèn máy lọc nước tắt ngúm, có thể là dập cầu dao, vì vậy cậu lấy chìa khóa mở cửa, bất ngờ ngửi thấy mùi khói nồng đậm.

Hứa Gia Ngôn sững người, theo mùi khói nhìn lên tầng hai, nơi đó loáng thoáng ánh lửa. Cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức ném đồ trong tay rồi chạy lên tầng hai.


Chỉ vài giây ngắn ngủi mà lửa đã lan ra, Hứa Gia Ngôn vừa gọi cứu hỏa vừa xông vào phòng ông Tô.

Không biết vì sao ông Tô nằm trên mặt đất, có lẽ bị khói hun nên ngất đi, Hứa Gia Ngôn hoảng hốt cõng ông lên và chạy xuống tầng.

Quán ăn bên cạnh chưa đóng cửa, Hứa Gia Ngôn giao ông Tô cho ông chủ chăm sóc rồi vội vàng gọi cấp cứu.

Hỏa hoạn ngày càng lớn nhưng tạm thời chưa lan xuống tầng một, Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa do dự một lát, đầu tiên lấy khăn lông thường dùng lau bàn hứng nước từ máy lọc nước, che mũi rồi xông vào.

Tầng một trưng bày phần lớn tác phẩm của ông Tô trong mấy năm nay cùng rất nhiều đồ dùng với ý nghĩa quan trọng của khách hàng mang tới chỗ bọn họ yêu cầu sửa chữa.

May là bên trong có xe nhỏ thường dùng để vận chuyển gỗ, Hứa Gia Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất thu hết hàng của khách và tác phẩm của ông Tô vào xe, không quan tâm có làm hư hỏng hay không, ít ra còn hơn bị thiêu rụi.

Đại khái năm phút sau, xe cứu hỏa đến hiện trường, Hứa Gia Ngôn đẩy một xe hàng ra khỏi phòng làm việc. Nghe thấy tiếng xe cứu thương, cậu tạm thời đặt tác phẩm ở quán ăn rồi theo xe cứu thương đưa ông Tô vào bệnh viện.

May là ông Tô không có gì đáng ngại, Hứa Gia Ngôn nghe bác sĩ báo kết quả kiểm tra thì thở phào nhẹ nhõm, nằm ngoài trên ghế dài hành lang bệnh viện.

Hứa Gia Ngôn định lấy điện thoại ra gọi cho Trình An thì nghe thấy bác sĩ kia hỏi: “Cánh tay cậu bị thương rồi đúng không? Máu thấm ra áo hết rồi kìa.”

Nghe vậy, Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn tay mình.

Màu máu đỏ tươi nhuộm hết cổ tay áo cậu, thậm chí muốn lan tiếp lên trên, Hứa Gia Ngôn cố nhớ lại, lúc nãy cậu quá vội vàng nên bất cẩn quẹt qua lưỡi cưa, lưỡi cưa này vốn rất sắc, được cố định ở dưới mặt bàn để thuận tiện cắt gỗ.

Hứa Gia Ngôn không nhớ mình chui xuống dưới bàn làm gì, có thể là nhặt đồ hoặc đồ khách hàng được xếp dưới đấy, tóm lại cậu bất cẩn xẹt qua nên đứt tay.

Lúc Trình An tới thì Hứa Gia Ngôn đã được băng bó, y chạy tới xem ông Tô rồi lại thấy Hứa Gia Ngôn nhem nhuốc, hỏi thăm vết thương của cậu, nhận được câu trả lời không sao mới nói: “Phòng làm việc không sao, tầng hai cháy lớn, may là không lan xuống tầng một, nếu không tâm huyết của thầy xem như bị hủy hoại.”. Đọc‎ thêm‎ các‎ chương‎ mới‎ tại‎ ++‎ trùmtru𝑦‎ ện.vn‎ ++


Hứa Gia Ngôn gật đầu, xe hàng hữu hạn, cậu cố gắng lắm chỉ thu gom được một phần.

May là có điềm nhưng không nguy hiểm, không gây ra đại họa.

Trình An thấy Hứa Gia Ngôn bị thương nên bảo cậu về nghỉ ngơi trước, để y ở lại trông coi.

Hứa Gia Ngôn không từ chối, vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì Thẩm Thanh Dứu gọi tới.

Hứa Gia Ngôn lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, giơ tay bắt taxi, luống cuống chạy về ký túc xá.

Tuy tối nay đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng thời gian chưa qua mười hai giờ đêm.

Hứa Gia Ngôn đã thống nhất với Thẩm Thanh Dứu, nếu cuộc họp kết thúc trước mười hai giờ thì gọi cho cậu, kết quả Thẩm Thanh Dứu gọi tới, cậu lại trong dáng vẻ vừa thoát khỏi hiểm nguy, thật sự hơi dọa người.

Cậu không muốn Thẩm Thanh Dứu lo lắng nên nhanh chóng về nhà thay đồ ngủ, dùng một tay lành lặn rửa mặt, gội đầu rồi đội khăn lông, giả vờ mình vừa tắm xong.

Chuẩn bị xong hết, hô hấp cũng nhịp nhàng, Hứa Gia Ngôn mới trưng gương mặt tươi cười cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Dứu.

Hẳn là anh vừa hết bận không lâu, lúc này vẫn ở văn phòng, anh gọi cho cậu hai lần không được, định gọi lần thứ ba thì Hứa Gia Ngôn gọi lại.

Thẩm Thanh Dứu tưởng cậu bận, nhưng thông qua camera thì anh hơi chần chừ.

“Em làm gì đấy?” Thẩm Thanh Dứu hỏi.

Hứa Gia Ngôn cố gắng thả lỏng, cười đáp: “Em tắm nha.”

Thẩm Thanh Dứu: “Chẳng phải lúc bảy rưỡi em tắm rồi à?”

Hứa Gia Ngôn ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ hồi tối sau khi dùng bữa, mình có báo với anh một tiếng. Tuy không nói thẳng nhưng cậu nhắn tin, câu “Em đi tắm đây” vẫn chễm chệ trong khung chat.


Bạn trai quá nhạy bén quả nhiên không phải chuyện tốt.

Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Em tắm lại.”

Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao phải tắm lại?”

Hứa Gia Ngôn bắt đầu bịa đặt, vừa nói vừa giơ tay sờ mũi: “Lúc nãy em xuống vứt rác bất cẩn dính bẩn nên muốn tắm lần nữa.”

Đúng là rác không dễ ngửi, Thẩm Thanh Dứu đang định tin chuyện cậu kể thì thấy băng gạc màu trắng phía dưới cổ tay áo ngủ trong lúc cậu giơ tay lên?

Nếu anh đoán không sai thì đó là băng gạc.

Thẩm Thanh Dứu trở nên nôn nóng, hỏi: “Hứa Gia Ngôn, em sao thế?”

Hứa Gia Ngôn chưa nhận ra mình lòi đuôi, còn cười tủm tỉm: “Em không sao hết.”

Thẩm Thanh Dứu nghiêm túc: “Anh hỏi tay em sao thế?”

Tay?

Hứa Gia Ngôn ngớ người, sắc mặt hoảng loạn, vô thức nhìn sang chỗ khác: “Em không sao, tay không sao hết.”

Thẩm Thanh Dứu rõ ràng không tin, sắc mặt đã rất xấu.

Hứa Gia Ngôn không biết giải thích thế nào, đành dùng chiến thuật chuồn là thượng sách, giơ điện thoại lắc vài cái: “Tay em không sao thật mà. Hử? Sao thế nhỉ? Sao tín hiệu lại kém, alo, alo? Thẩm Thanh Dứu, anh nghe thấy em nói không? Alo? Kỳ lạ ghê, tín hiệu kém là sao? Thôi em cúp máy trước đây, anh ngủ sớm đi nhé!”

Thẩm Thanh Dứu nhíu mày nhìn cuộc gọi gián đoạn.

Anh không gọi lại mà đứng dậy, cầm chìa khóa đi xuống gara.

~Hết chương 56~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận