Hôn Ước Kẹo Ngọt

Hứa Gia Ngôn chỉ cảm thấy mỏi eo, ngoài ra không thấy khó chịu gì đặc biệt.

Thẩm Thanh Dứu rất dịu dàng, trong lúc chứng minh bản thân, anh cũng chuẩn bị kĩ cho cậu, để cậu thông qua lần đầu tiên có thể cảm nhận bọn họ phù hợp đến đâu.

Sắp tới bữa tối, Thẩm Thanh Dứu định bảo cậu nghỉ ngơi tiếp nhưng cậu kiên quyết ngồi dậy.

Tuy phụ huynh cởi mở nhưng cậu đâu thể vì chuyện này mà làm ổ trên giường, nói ra thì vừa mất mặt vừa không hợp lễ nghĩa.

May là phòng Thẩm Thanh Dứu ở tầng ba, hơn nữa cả tầng ba chỉ có một mình anh nên không bị ai phát hiện bọn họ dùng cả buổi trưa nghiên cứu cách sử dụng bao cao su, chỉ là từ bỏ đi thang bộ, chuyển sang thang máy ít khi được sử dụng.

Thang máy không đi thẳng tới phòng khách mà đi qua một gian phòng trà.

Thật ra Thẩm Thanh Dứu chẳng thấy sao cả, nhưng vì thể diện của Hứa Gia Ngôn nên vẫn theo cậu tới phòng trà, sau đó đi qua cánh cửa nhỏ cùng ra sân.

Rõ ràng bọn họ là người yêu nhưng lại phải lén lút vì chuyện đó, nghĩ đến là thấy buồn cười, hai người liếc nhau, im lặng nở nụ cười.

Nếu đã ra sân mà không đi dạo hai vòng cho thấm hơi lạnh thì đúng là không đủ thành ý.

Thẩm Thanh Dứu xác nhận lại Hứa Gia Ngôn không có vấn đề rồi mới nắm tay cậu chậm rãi đi men theo con đường nhỏ.

Thẩm Thanh Dứu: “Hôm nay, ba gọi anh lên phòng vì muốn hỏi em Tết Âm Lịch năm nay ở lại được không?”

Hứa Gia Ngôn trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Tết Âm Lịch em phải về với bà nội.”


Tuy không nỡ chia xa Thẩm Thanh Dứu nhưng bà nội cũng quan trọng.

Thẩm Thanh Dứu: “Chúng ta đón bà nội lên đây.”

Hứa Gia Ngôn chưa từng nghĩ tới chuyện này, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Như thế có được không? Có phiền quá không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không, bà vốn là bạn với ông bà nội anh, bọn họ lâu rồi không gặp hẳn sẽ nhớ mong, lúc trước ông bà nội còn gọi cho bà, nghe ngữ điệu của bọn họ thì tuy là lâu không gặp nhưng còn thân thiết lắm.”

Thẩm Thanh Dứu mời Hứa Gia Ngôn ở lại ăn tết, đương nhiên cậu vui nhưng đón cả bà nội lên lại sợ làm phiền người ta.

Dường như Thẩm Thanh Dứu nhận ra nỗi băn khoăn của cậu, xoa nhẹ lòng bàn tay cậu rồi nói: “Sau tết em phải tới thành phố S, nơi đó cách thành phố A rất xa, nói gì đến huyện M. Nếu ở thành phố A thì cuối tuần anh có thể đón em về, nhưng em tới thành phố S đất khách quê người, lại một thân một mình, không biết việc làm ăn đến đâu, muốn về thăm bà thường xuyên không phải chuyện dễ. Vì vậy anh cân nhắc nếu có thể thì đón bà lên thành phố A sống luôn?”

Thẩm Thanh Dứu chỉ là thương lượng với cậu chứ không có ý tự quyết định.

Thật ra để bà ở nhà một mình chỉ là kế hoạch tạm thời của Hứa Gia Ngôn, dù sao tuổi tác bà càng lớn thì cậu càng không thể để bà một mình ở quê. Cậu vốn định chờ công việc và cuộc sống ở thành phố A ổn định hơn thì đón bà lên, chỉ là không ngờ có cơ hội tới thành phố S.

Khí hậu thành phố S lạnh hơn, một năm mười hai tháng thì có đến sáu tháng nhiệt độ không khí hạ thấp, nhiều dân bản xứ còn tìm cách chuyển đi chỗ khác, rất ít người từ phương xa chủ động đến đây tìm kiếm công việc và định cư.

Hứa Gia Ngôn chưa biết tình hình sắp tới ở thành phố S, song cậu không định đón bà tới đó.

Thẩm Thanh Dứu không bắt cậu lựa chọn nhưng để tâm đến bà nội là chuyện cậu cần đối mặt.


Lúc ấy Hứa Gia Ngôn chưa nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tự nhiên nhắc đến, cậu mới nhận ra mình không thể phủi áo ra đi như thế được.

Thẩm Thanh Dứu: “Nếu em tin tưởng thì có thể giao bà cho anh, tuy công việc của anh bận nhưng nếu bà ở thành phố A thì ít nhiều anh vẫn để mắt được.”

Nghe vậy, Hứa Gia Ngôn kéo tay anh dừng bước: “Anh đã tính trước giúp em rồi đúng không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không trước quá nhiều, nhưng nếu không ai chăm sóc bà thì đúng là sẽ ảnh hưởng công việc của em.”

Hứa Gia Ngôn: “Vì sao?”

Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao cái gì?”

Hứa Gia Ngôn: “Vì sao anh tốt với em như thế?”

Thẩm Thanh Dứu áp tay lên trán cậu, tự nhiên nói một câu không liên quan: “Không sốt nhỉ.”

Hứa Gia Ngôn biết mình hỏi câu này hơi buồn cười nhưng cậu vẫn muốn biết đáp án.

Thẩm Thanh Dứu nhìn nét mặt bướng bỉnh của ai kia dưới màn đêm, hôn lên chóp mũi cậu rồi trả lời: “Bởi vì anh thích em, anh muốn nghĩ giúp em một vài chuyện, chỉ là anh nghĩ là một chuyện, muốn hay không thì vẫn phải phụ thuộc vào em.”

Có thể đón bà nội lên thành phố A đương nhiên là một chuyện không thể tốt hơn, nhưng quan hệ giữa cậu và Thẩm Thanh Dứu chỉ là người yêu, cậu phiền anh chăm sóc người nhà đúng là hơi xấu hổ.


Thẩm Thanh Dứu hiểu cậu: “Thật ra thì theo một góc độ nào đó, đón bà lên cũng là một loại bảo đảm đối với anh.”

Hứa Gia Ngôn khó hiểu: “Bảo đảm gì?”

Thẩm Thanh Dứu híp mắt, giả vờ như thật: “Bà nội nằm trong tay anh rồi, nếu em gặp được người ưu tú hơn anh ở nơi đô thị phồn hoa thì phải cân nhắc một chút xem liệu bà có gặp nguy hiểm gì không.”

Hứa Gia Ngôn nghe anh nói vậy thì bật cười: “Người cao tuổi anh cũng không buông tha hử?”

Thẩm Thanh Dứu hất cằm, nhìn từ trên cao xuống: “Đương nhiên, trừ bà nội, trên tay anh còn có hoa em tự tay trồng, động vật nhỏ em tự khắc và bạn trai em tự mình sử dụng, nếu em thật sự…”

“Không có nếu.”

Thẩm Thanh Dứu còn chưa nói xong thì Hứa Gia Ngôn đã nghiêm túc ngắt lời.

Trước mặt anh, cậu từng thể hiện đủ loại cảm xúc như vui, buồn, giận, hờn, chỉ là chưa từng nghiêm túc như bây giờ.

Giữa bọn họ, biểu cảm nghiêm túc vốn là của Thẩm Thanh Dứu mà Hứa Gia Ngôn đảm nhận gương mặt tươi cười, biểu cảm như hiện tại có lẽ chưa từng hiện hữu trong hơn hai mươi lăm năm qua.

Cậu nhìn Thẩm Thanh Dứu, bình tĩnh nói: “Trừ anh ra, em sẽ không gặp được người ưu tú hơn.”

“Trong thế giới của em, anh xuất sắc nhất.”

“Dù sau này gặp gỡ bao nhiêu người thì vẫn không thể thay đổi được địa vị của anh trong lòng em.”

Thẩm Thanh Dứu không ngờ một câu vui đùa lại khiến cậu nghiêm túc như thế, đứng im nhìn một lát rồi ôm cậu vào lòng: “Ý anh không phải thế.”


Hứa Gia Ngôn ôm lại anh, biểu cảm khôi phục như thường, khẽ thở dài rồi nói nhỏ: “Em biết mà, nhưng em vẫn muốn cho anh biết điều đó.”

Thẩm Thanh Dứu cảm thấy cảm xúc của cậu đi xuống một cách rõ ràng, dường như cứ đề cập đến chia ly, dù bọn họ luôn chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi hai chữ ấy xuất hiện vẫn khiến lòng người không yên.

Hứa Gia Ngôn: “Anh luôn ủng hộ em, ủng hộ em tới phòng làm việc của ông Tô, vậy anh có từng nghĩ tới chuyện thật ra em cũng không nỡ?”

Thẩm Thanh Dứu hôn lên trán cậu: “Anh biết. Vậy thì sau khi tới thành phố S, chúng ta gọi điện mỗi ngày được không?”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy không ổn: “Có thể video call không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đương nhiên có thể, không những video call mà còn báo cho em biết hôm nay anh ăn những gì.”

Hứa Gia Ngôn: “Thế thì em thèm chết mất!”

Tay nghề dì Vương tốt như thế, không biết phòng làm việc của ông Tô có gì ăn ngon không.

Thẩm Thanh Dứu chợt nghĩ đến gì đó: “Hay anh bảo dì Vương đi cùng em? Trùng hợp là quê dì Vương gần thành phố S, nếu hỏi thì có khi dì sẽ đồng ý.”

Hứa Gia Ngôn đáp ngay: “Không cần, không cần đâu anh, bao giờ em về lại phiền dì nấu cho em là được rồi.”

Làm gì có ai đi làm việc lại dẫn cả đầu bếp theo, khoa trương quá.

Thẩm Thanh Dứu nghe ra giọng điệu của cậu đã về trạng thái bình thường, giơ tay giữ vai cậu, chống trán, đang định đặt một nụ hôn lên môi thì thấy ông Thẩm đi ra đứng ở cửa và hô to: “Đừng hôn nữa! Hai đứa vào ăn cơm đã, xong lại hôn tiếp!”

~Hết chương 54~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận