Nửa tiếng sau.
Mưa nhỏ dần lại.
Hứa Gia Ngôn thay quần áo đã hong khô rồi cùng Thẩm Thanh Dứu rời khỏi phòng an toàn.
Ngón chân đã được xử lý đơn giản nhưng khi đi giày vào, chen chúc trong không gian nhỏ hẹp vẫn sẽ đau.
Thẩm Thanh Dứu nhìn con đường bên ngoài, ngỏ ý muốn cõng cậu nhưng Hứa Gia Ngôn từ chối, anh không bắt ép mà đi bên cạnh.
Phòng an toàn khá gần rừng cây nguyên thủy, đi qua một con suối róc rách là có thể về đường nhựa.
Dòng suối kia không có cầu bắc qua, vì tạo cảm giác tự nhiên nhất nên chỉ kê mấy khối đá để khách du lịch bước qua.
Mỗi khối cho phép hai người đứng lên, Thẩm Thanh Dứu bước lên khối đá đầu tiên, quay người, chìa một bàn tay trước mặt Hứa Gia Ngôn còn đang đứng trên bờ.
Sau cơn mưa, bầu trời sáng sửa vô cùng, trong không khí ngập tràn hương thơm cây cỏ và bùn đất, phía đầu dòng suối là sườn núi không quá cao, nước chảy từ trên đó xuống tạo thành thác nước nhỏ, đập xuống đá, bọt nước bắn tung tóe, sáng lấp lánh dưới ánh nắng chiều.
Hứa Gia Ngôn giơ tay, đặt tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Thanh Dứu.
“Ngài Thẩm.”
“Hử?”
“Tôi nghĩ rồi, tôi vẫn cảm thấy làm vệ sinh với giá tám trăm một tiếng là quá cao.”
Thẩm Thanh Dứu nắm tay Hứa Gia Ngôn bước qua khối đá đầu tiên, nghe cậu thảo luận về chuyện phòng ở: “Vậy cậu cảm thấy một tiếng bao nhiêu thì thích hợp?”
Hứa Gia Ngôn: “Ba mươi được không? Tôi tìm hiểu về tiền lương làm theo giờ ở thành phố A rồi, đội ngũ chuyên nghiệp mới tính một trăm một tiếng, tuy ở nhà tôi cũng dọn dẹp vệ sinh nhưng không thể đạt trình độ tiêu chuẩn như bọn họ được.”
Thẩm Thanh Dứu: “Tôi muốn trả giá nhiều hơn thì sao?”
Hứa Gia Ngôn khập khiễng cùng anh bước qua khối đá cuối cùng: “Dù anh có tiền thì cũng đừng tiêu hoang phí như thế chứ.”
Thẩm Thanh Dứu nhướng mày: “Thế thì tùy cậu, cậu không cảm thấy ít là được.”
“Không ít đâu, nhà anh rộng như thế, mỗi ngày sau khi tan làm tôi làm ba tiếng, cuối tuần có thể làm nhiều hơn, mỗi tháng ba ngươi ngày, sơ bộ bù được vào khoản chênh lệch tiền thuê nhà rồi.”
Băng qua dòng suối là tới đường nhựa của công viên, Hứa Gia Ngôn buông tay Thẩm Thanh Dứu, cười nói: “Chỉ cần anh không cảm thấy thiệt là được.”
Thẩm Thanh Dứu: “Từ khi tiếp quản sự nghiệp của gia đình, tôi chưa từng chịu thiệt.”
Hứa Gia Ngôn: “Vậy là tốt rồi, à, còn có một việc…”
Thẩm Thanh Dứu: “Cậu nói đi.”
“Là về chuyện hôn ước.” Hứa Gia Ngôn do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ ràng, “Ngài Thẩm, tuy hai chúng ta có hôn ước nhưng quan niệm về tình yêu giữa chúng ta có sự khác biệt, hơn nữa còn khá lớn, hẳn là không thể tiến xa cùng nhau. Lấy thân phận hiện tại ở nhà anh khiến tôi thật sự xấu hổ, vậy nên tương lai anh gặp được đối tượng kết hôn thích hợp thì nhất định phải báo với tôi, tôi sẽ dọn khỏi nhà anh sớm nhất có thể, tuyệt đối không khiến nửa kia của anh khó chịu.”
Hứa Gia Ngôn nói xong mới nhận ra Thẩm Thanh Dứu không nhìn mình mà quay đầu ngó bụi cỏ, cậu hiếu kỳ hỏi: “Anh đang xem gì thế?”
Dường như lúc này Thẩm Thanh Dứu mới để ý cậu nói chuyện: “Cậu thấy không?”
“Cái gì?”
“Vừa nãy trong bụi cỏ có một con đom đóm.”
“Đom đóm?”
“Ừ.”
“Thật á?”
Lần cuối cùng Hứa Gia Ngôn nhìn thấy đom đóm là cạnh dòng sông ở huyện M khi còn rất nhỏ, mấy năm gần đây thành thị phát triển nhanh chóng dẫn tới loại côn trùng mang theo ánh huỳnh quang này dần biến mất khỏi thế giới của cậu. Cậu vội vàng nhìn theo hướng Thẩm Thanh Dứu chỉ, kết quả bụi cỏ rỗng tuếch, đừng nói đến đom đóm, ngay cả một con muỗi cũng không thấy.
Nhắc tới muỗi, Hứa Gia Ngôn mới ngẩn người: “Chẳng phải đom đóm là côn trùng mùa hè hay sao?”
Thẩm Thanh Dứu nghi ngờ: “Đúng không?”
Hứa Gia Ngôn: “Đúng mà, thời gian hoạt động của chúng từ tháng bảy đến tháng chín, mùa này làm gì còn đâu.”
Thẩm Thanh Dứu bừng tỉnh: “Thế hả?”
“Ừm.”
“Vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi.” Thẩm Thanh Dứu nhìn thẳng vào mắt cậu, “Lúc nãy cậu nói gì?”
“Tôi bảo là…” Hứa Gia Ngôn đang định nói lại một lần thì thấy Thẩm Thanh Dứu ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng sủa, “Được rồi, vẫn nên về trước đã, nếu không lát nữa lại mưa.”
Trước mắt là bầu trời trong xanh, nhưng có thể biến đổi bất cứ lúc nào, Hứa Gia Ngôn không nhiều lời, đi theo Thẩm Thanh Dứu về khách sạn.
Lần du lịch đầu tiên của hai người kết thúc vì Hứa Gia Ngôn đi ủng đi mưa bị toạc da.
Ngày hôm sau vốn có kế hoạch leo núi nhưng chân Hứa Gia Ngôn chưa khôi phục nên đành về nhà trước nửa ngày so với lịch trình.
Thẩm Thanh Dứu không thích ăn nấm, Hứa Gia Ngôn rửa sạch nấm hái được rồi đưa cho dì Vương, dì Vương vui vẻ nhận lấy, bữa tối có thêm món thịt xào nấm, non nửa đĩa đều vào bụng Hứa Gia Ngôn.
Cậu còn cố ý gắp cho Thẩm Thanh Dứu một miếng, anh tỏ vẻ ghét bỏ nếm thử, may là không chê khó ăn.
Sau khi hai người ký hợp đồng thuê nhà, Hứa Gia Ngôn từ bỏ ý định tìm phòng trọ bên ngoài, cậu dựa theo tỷ giá để trả trước tiền thuê nhà nửa năm rồi khập khiễng bò lên tầng, tìm bộ quần áo tiện hoạt động làm thành đồ lao động – đêm nay bắt đầu làm việc. Truyện Đam Mỹ
Thẩm Thanh Dứu ra ngoài chơi hai ngày, công việc bị dồn lại, ăn xong cơm tối đã lên phòng làm việc, suốt mấy tiếng không thấy ra nữa.
Hứa Gia Ngôn quét xong tầng một rồi lên tầng hai, quét xong tầng hai thì đứng trên cầu thang nhìn về phía tầng ba.
Đương nhiên tầng ba cũng nằm trong phạm vi dọn dẹp của cậu, lúc ăn cơm cậu đã hỏi Thẩm Thanh Dứu việc cậu có được lên tầng ba hay không, anh trả lời không có vấn đề, chỉ cần cậu muốn thì có thể lên bất cứ lúc nào.
Thiết kế tầng ba tương tự tầng hai, một phòng cho khách, một phòng làm việc, một phòng ngủ và một phòng khách rất rộng.
Hứa Gia Ngôn bắt đầu từ phòng khách.
Phòng khách không có nhiều đồ, chỉ có một sô pha bằng da, phía sau là một giá sách màu đen trắng, trên đó bày một vài loại sách Hứa Gia Ngôn chưa từng tiếp xúc và đồ trang trí nghệ thuật.
Cậu mượn dì Vương một cái thang nhỏ để leo lên, lau sạch bụi từng ô một.
Nói là lau bụi chứ thực ra không quá bẩn, dù sao trước khi cậu làm thì đã có nhân viên dọn dẹp định kỳ, cho nên nói đúng ra thì công việc của cậu rất nhẹ nhàng.
Bận rộn một lúc lâu, chỉ còn phòng ngủ và phòng làm việc của Thẩm Thanh Dứu. Mặc dù đã được cho phép nhưng những nơi mang tính riêng tư như phòng ngủ, Hứa Gia Ngôn vẫn không dám tự tiện tiến vào, phòng làm việc càng không. Thẩm Thanh Dứu còn đang bận rộn, đột nhiên gõ cửa có khi làm phiền anh làm việc.
Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa phòng làm việc chờ một lát, kết quả một lát kéo dài tận hai tiếng đồng hồ.
Hứa Gia Ngôn buồn ngủ ngáp liên tục, cái ngáp còn chưa kết thúc thì cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra, cậu vội vàng điều chỉnh trạng thái, chào Thẩm Thanh Dứu.
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu đứng bên ngoài thì ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi chờ quét dọn phòng làm việc.”
Thẩm Thanh Dứu đánh giá cậu một lần nữa, thấy cậu mặc quần xuông áo hoodie, trước người là tạp dề họa tiết, trên đầu là chiếc mũ dì Vương hay đội khi nấu ăn, mũ và tạp dề rõ ràng cùng một bộ, có lẽ là mượn ở chỗ dì Vương.
Thẩm Thanh Dứu nhìn đồng hồ, hỏi: “Nếu muốn quét dọn, sao không gõ cửa?”
Hứa Gia Ngôn: “Sợ quấy rầy anh làm việc.”
Trông cậu hơi mệt mỏi, tuy cố gắng giữ tỉnh táo nhưng đôi mắt đỏ bừng đã bán đứng trạng thái lúc này của cậu.
Thẩm Thanh Dứu giơ tay đóng cửa phòng làm việc: “Về nghỉ ngơi đi.”
Hứa Gia Ngôn: “Nhưng tôi chưa dọn phòng ngủ và phòng làm việc…”
Thẩm Thanh Dứu: “Ngày mai dọn tiếp, bây giờ về phòng ngủ.”
“Nhưng…”
“Đi ngủ.”
“Ờ.”
Hứa Gia Ngôn lưu luyến nhìn chổi lông gà trong tay, chúc anh ngủ ngon rồi quay người đi xuống.
Thẩm Thanh Dứu nhìn bóng lưng cậu biến mất sau cầu thang, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc, cầm cốc cà phê trống không xuống tầng một.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Hứa Gia Ngôn từ nhân viên bán thời gian quay về làm nhân viên bình thường, ăn bữa sáng xong thì vội vàng ra ngoài, bắt chuyến xe buýt đầu tiên tới công ty.
Hôm qua Thẩm Thanh Dứu làm việc tới tận khuya, sáng nay không xuống tầng dùng bữa.
Tầm mười một rưỡi, dì Vương bưng bữa trưa vào phòng làm việc cho anh.
Lúc đi vào bà đã cảm thấy thiếu thứ gì đó, sau đó bưng mâm đồ ăn đi ra vẫn cảm thấy thiếu.
Bà chần chờ đi tới cửa, rồi vỗ trán, lúc này mới nhận ra phòng làm việc của Thẩm Thanh Dứu không đóng cửa?!
Lạ ghê!
Trước giờ phòng làm việc là nơi quan trọng nhất trong nhà Thẩm Thanh Dứu, dù ngày thường anh không ở nhà thì vẫn đóng kín mít.
Bà nhanh chóng quay lại định đóng cửa thì thấy Thẩm Thanh Dứu ngẩng đầu khỏi chồng văn kiện cao ngất, hờ hững ra lệnh: “Mở ra đi.”
~Hết chương 19~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...