Edit: Sun520
Tần Tích uống một hớp nước, ừng ực ừng ực trong miệng mấy cái, sau đó nhổ ra, lúc này mới thoáng tỉnh táo được đôi chút.
“Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Bánh mì.” Cố Mộ Nghiêm vắt khô khăn nóng đưa cho cô.
“A! Bánh mì!” Tần Tích chu môi.
“Không thích? Vậy em muốn ăn cái gì?”
Tần Tích bật thốt lên: “Muốn ăn lẩu.”
Cố Mộ Nghiêm bật cười, giơ tay lên khẽ gõ đầu của cô: “Buổi sáng ăn lẩu cái gì, khẩu vị của em cũng quá nặng rồi đó.”
Tần Tích cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, vì đây là nước Anh, chứ không phải trong nước, ở đâu có cái lẩu chứ, nhưng trong lòng lại giống như nuôi con sâu thèm ăn vậy, đặc biệt muốn ăn, vừa nghĩ tới cái lẩu, nước miếng cô cũng mau chảy ra.
“Được rồi, đừng nghĩ đến lẩu nữa, mau rửa mặt.” Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ anh vừa đi, cô lại chạy đi ngủ.
Tần Tích lau mặt, sau đó đưa khăn cho Cố Mộ Nghiêm, xoay người vừa định đi ra ngoài, bỗng dưng buồn nôn đánh úp tới, cô nhanh chóng che miệng, nhíu mày.
Cố Mộ Nghiêm ném khăn xuống, đi tới bên cạnh cô, trên mặt lo lắng: “Sao thế?”
Kể từ sau khi cô đến nước Anh, thân thể của cô giống như đã thay đổi tồi tệ hơn trước, không biết có phải là không quen với khí hậu hay không.
“Dạ dày không thoải mái, có lẽ ngày hôm qua ăn cái gì không sạch sẽ thôi.” Cô cùng với Hà Diệc ở chung một chỗ, cô muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sống nguội không kị, lộn xộn lung tung đều ăn.
“Ăn xong, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Cố Mộ Nghiêm nói.
Tần Tích chu môi nói: “Không cần đi bệnh viện, chuyện nhỏ thôi mà, tôi không có dễ hư như vậy, hơn nữa uống thuốc nhiều thì không tốt đối với thân thể.”
Cố Mộ Nghiêm đỡ cô: “Có còn muốn nôn hay không?”
Bây giờ Tần Tích lại không cảm thấy có gì khác thường: “Không muốn nôn nữa, mới vừa rồi chính là bất ngờ, bây giờ không sao rồi.”
Cố Mộ Nghiêm còn nói: “Lần sau đi siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn để bồi dưỡng dạ dày, không thể để như vậy, nếu không dạ dày xảy ra chuyện gì đó thì sao đây.”
“Được.” Tần Tích biết anh quan tâm mình, cho nên ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc xuống lầu, Tần Tích nói: “Muốn ăn bánh mì.”
Cố Mộ Nghiêm nắm tay của cô, nói với cô: “Được, anh biết gần đây có một nhà hàng có bán bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc, anh dẫn em đi ra ngoài ăn.”
Tần Tích suy nghĩ một chút nói: “Còn muốn uống sữa đậu nành.”
“Đều có.” Sớm biết cô thèm ăn bánh mì, tối hôm qua anh đã kiểm tra nhà hàng gần đây bán bữa ăn sáng.
Sáu giờ ba mươi, Triệu Tử Diên đã thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng, bảy giờ rưỡi chuẩn bị xong, cô ta biết anh Mộ Nghiêm bình thường sẽ dậy rất sớm, cho nên cô ta ngồi chờ trên ghế sa lon, nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, anh Mộ Nghiêm vẫn chưa xuống, bây giờ cũng đã chín giờ ba mươi phút rồi, mà anh Mộ Nghiêm vẫn chưa xuất hiện.
Chắc chắn Tần Tích lại quấn lấy anh Mộ Nghiêm, không được, cô nhất định phải nghĩ ra cách đuổi Tần Tích đi mới được, có cô ta (TT) ở đây, mình không thể bồi dưỡng tình cảm với anh Mộ Nghiêm được.
Nghe được tiếng bước chân, Triệu Tử Diên vội vàng đứng lên từ trên ghế salon, vui mừng chạy tới: “Anh Mộ Nghiêm...”
Nhưng một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Triệu Tử Diên cứng đơ, ánh mắt rơi vào tay bọn họ đang nắm chặt, bàn tay cô ta chậm rãi nắm chặt xuôi xuống bên người, quả nhiên là cô ta (TT) quấn lấy anh Mộ Nghiêm, thật sự không biết xấu hổ!
Triệu Tử Diên mỉm cười lần nữa: “Anh Mộ Nghiêm, em đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng.”
Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích đi tới bàn ăn, khi thấy bữa ăn sáng trên bàn phong phú thì hơi kinh ngạc: “Đều là cô làm sao?”
Triệu Tử Diên thế nhưng lại biết làm bữa ăn sáng, hơn nữa làm cũng không tệ lắm, điều này làm cho Cố Mộ Nghiêm có chút bất ngờ.
“Đúng vậy, anh xem em làm trứng ốp la, nhìn có được hay không.” Triệu Tử Diên cầm cái dĩa lên, bên trong rõ ràng là một trứng gà hình trái tim.
“Cũng không tệ lắm.” Cố Mộ Nghiêm liếc qua trứng ốp la đó.
Nụ cười trên mặt Triệu Tử Diên càng đậm, kéo ghế ra nói: “Anh Mộ Nghiêm, anh nhanh ngồi, nếm thử tài nấu nướng của em.”
Cô cũng biết anh Mộ Nghiêm sẽ thích, cho nên Triệu Tử Diên càng thêm có tự tin có thể đánh bại Tần Tích rồi, mỗi người đàn ông đều hi vọng bà xã của mình lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, mà cô chính là ứng cử viên đáng giá nhất.
Cố Mộ Nghiêm không có ngồi xuống, mà nhường cho Tần Tích ngồi, mình thì ngồi ở bên cạnh cô, Triệu Tử Diên mất hứng, tuy nhiên cô ta vẫn nhịn xuống, ở trước mặt anh Mộ Nghiêm, cô không thể ra vẻ cô ghét Tần Tích, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho anh Mộ Nghiêm.
“Anh Mộ Nghiêm, anh ăn món trứng ốp la này đi.” Triệu Tử Diên dời cái dĩa đến trước mặt anh, lòng dạ Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết.
“Buổi sáng tôi không thích ăn trứng ốp la.” Cố Mộ Nghiêm đặt dĩa trứng ốp la trước mặt Tần Tích, rót thêm một chút nước tương cho cô: “Em ăn đi.”
“Anh Mộ Nghiêm, đó là em đặc biệt làm vì anh đấy!” Triệu Tử Diên dậm chân, cô làm trứng hình trái tim cũng không phải là cho người phụ nữ kia ăn.
Cố Mộ Nghiêm nhìn cô ta một cái, áy náy nói: “Tử Diên, thật ngại quá.”
Tần Tích hơi nhíu mày, nhìn trứng hình trái tim hoàn mỹ trước mặt, nụ cười hiện lên trên mặt, cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn Triệu Tử Diên đều sắp tức giận, nói: “Anh Mộ Nghiêm của cô không thích ăn, tôi sẽ nhận dĩa trứng chiên này, thật sự cám ơn nhiều, tôi đặc biệt thích ăn trứng ốp la vào buổi sáng.” Nói xong nhìn Cố Mộ Nghiêm một cái, “Thật là không biết hưởng thụ.”
Trong mắt Cố Mộ Nghiêm có chút bất đắc dĩ, cô gái này được tiện nghi còn ra vẻ.
Triệu Tử Diên tức giận nhìn chằm chằm Tần Tích, người phụ nữ này thật sự ăn chúng, không phải cô ta (TT) nên giống như mình sao, không ăn món ăn mà tình địch làm chứ? Tại sao Tần Tích không có ý tứ khách sáo một chút nào, lại còn ăn nhiều hơn người khác nữa, đáng chết, đáng chết!
Cô chiên nhiều quả trứng gà mới thành công làm ra món ốp la trứng có hình trái tim hoàn mỹ nhất, kết quả lại bị người phụ nữ chết bầm Tần Tích này ăn mất, sớm biết là để cho người phụ nữ này ăn, cô nên bỏ chút thuốc kéo chết Tần Tích.
Tần Tích ăn một miếng trứng chiên, vẻ mặt vô cùng khoa trương: “Woa, ăn thật ngon đó nha, Triệu tiểu thư, tài nấu nướng của cô thật sự đạt tiêu chuẩn!”
Tần Tích càng khen cô, thì cô ta càng tức giận.
Cố Mộ Nghiêm thấy Triệu Tử Diên còn đứng ở đó: “Nhanh ngồi xuống ăn cơm, dậy sớm làm nhiều đồ ăn như vậy, cô vất vả rồi, cháo nấu rất ngon.”
Triệu Tử Diên nghe được lời nói của Cố Mộ Nghiêm, tâm tình nhất thời đã bình tĩnh lại, anh Mộ Nghiêm vẫn còn quan tâm cô ta, cô ta ngồi xuống bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, nhẹ giọng mở miệng.
“Anh Mộ Nghiêm, nếu anh thích, sau này mỗi sáng sớm thức dậy em làm bữa ăn sáng cho anh.”
“Không cần, gần đây có nhà hàng bán đồ ăn sáng, trực tiếp mua về là được.” Dường như Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, sau đó anh lại bổ sung: “Tần Tích gần đây muốn ăn bánh mì.”
Lại là Tần Tích! Triệu Tử Diên dùng chiếc đũa chọc cháo trong chén, rốt cuộc người phụ nữ này dùng thủ đoạn gì, mê hoặc anh Mộ Nghiêm như vậy.
Cố Mộ Nghiêm vừa ăn vừa hỏi cô: “Đầu còn đau không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?”
Triệu Tử Diên sợ trả lời nói không sao, anh lại muốn đưa cô ta đi, cho nên vội nói, “Còn có chút không thoải mái, chỉ là không cần đi bệnh viện, nghỉ ngơi nhiều một chút là được.. Khụ khụ...”
“Vậy cô cơm nước xong thì đi lên nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đừng có dậy sớm làm bữa ăn sáng nữa.”
“Dạ.” Triệu Tử Diên gật đầu một cái, chỉ cần cô ta còn bị bệnh, anh Mộ Nghiêm cũng sẽ không độc ác đuổi cô ta đi như vậy.
Tần Tích ngồi ở một bên, nhưng thu hết sự vui vẻ của Triệu Tử Diên vào trong mắt, cũng biết bệnh của người phụ nữ này đã tốt hơn, nhìn Cố Mộ Nghiêm một cái, hắn là anh không thấy Triệu Tử Diên đang nói dối, hay không có nhẫn tâm khiến Triệu Tử Diên trở về? Có thể là ý nghĩ phía sau, trong lòng Tần Tích có một chút khó chịu, thôi, dù gì người ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, mình với anh chỉ là mới biết hơn ba tháng, mình có quyền gì can thiệp quyết định của anh đây.
Triệu Tử Diên nhìn Tần Tích, sau đó giống như cô ta cố ý nói ra chuyện này: “Anh Mộ Nghiêm, ngày hôm qua cám ơn anh, luôn trông chừng em ở bệnh viện, chăm sóc em, nếu không có anh, em cũng không biết làm sao nữa.”
Làm sao Tần Tích sẽ nghe không ra giọng Triệu Tử Diên khoe khoang, nhưng cô lại làm bộ không có nghe thấy, vùi đầu ăn sáng, còn hào phóng khen ngợi: “Ăn ngon thật, tôi nhất định phải ăn nhiều hơn hai chén cháo.”
Thiếu chút nữa là Triệu Tử Diên phun ra một búng máu vì tức giận, nhưng ngại vì có Cố Mộ Nghiêm ở đây, cô phải ngăn chặn sự tức giận của mình, thiếu chút nữa kìm nén đến nội thương.
Lúc đầu Cố Mộ Nghiêm muốn đợi Triệu Tử Diên hết bệnh sẽ đưa cô ta trở về, nhưng bệnh của Triệu Tử Diên lại tái phát, thoáng chuyển biến tốt rồi, nhưng lại ho khan lần nữa, tại sao anh lại không biết Triệu Tử Diên cố ý ngã bệnh chứ, chỉ là nghĩ cô ta mới đến, đuổi cô ta trở về quả thực không tốt lắm, hơn nữa hai ngày nay vẫn coi là an phận, anh cũng mắt nhắm mắt mở, nghĩ tới mấy ngày nữa, mặc kệ bệnh của cô ta có tốt hay không, cũng phải làm cho cô ta trở về mới được.
Bởi vì Triệu Tử Diên đến, Tần Tích không thích đi xuống lầu, không phải là cô sợ cô ta, mà là nhìn thấy cô ta làm ảnh hưởng tâm tình của mình, cho nên cô liền vùi ở trong phòng chơi điện thoại di động, hôm nay thấy một bài báo giới thiệu về khu nghỉ mát ở Luân Đôn, cô vừa xem đã bị hấp dẫn, Cố Mộ Nghiêm đi vào đã nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đến gần xem thử, hoá ra là như vậy.
Từ nơi này đến khu nghỉ mát cũng không xa lắm, lái xe đại khái bốn năm giờ là đến nơi, cô tới nơi này, cũng không thể làm tổ ở trong nhà được, Cố Mộ Nghiêm quyết định đưa cô đi, nhưng nếu mà bọn họ đi, lại không thể để một người Triệu Tử Diên ở lại, cho nên biến thành ba người.
Lúc ra cửa, Tần Tích luôn lười biếng, không động dậy nổi, nhìn lại Triệu Tử Diên đang ho khan mà vẫn giúp Cố Mộ Nghiêm bỏ đồ vật vào trong xe, lập tức tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, Triệu Tử Diên dương dương hả hê nghĩ, Cố Mộ Nghiêm thấy cô thế này sẽ phát hiện ra cô ta tốt thế nào.
Lời ngoài mặt:
Triệu Tử Diên là chất xúc tác giữa Tần Tích và Cố Mộ Nghiêm, cho nên mọi người trước không nên chê cô ta phiền phức! Đây là một cưng chiều văn, xin mọi người ghi nhớ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...