Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Phạm Thành Trạch tưởng là cô đau đớn quá mức, nhất định đưa cô đi bệnh viện. Dĩ nhiên là Tần Tích không đi. Nhưng có vẻ như Phạm Thành Trạch thật sự sợ cô sẽ gặp chuyện không may, rất kiên trì đòi đưa cô đi. Tần Tích không cự tuyệt được, chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Cơm thì chưa được ăn, lại giày vò một hồi, cô sắp chết đói tới nơi.

Hình như bác sĩ Lâm khám cho cô là chỗ quen biết với Phạm Thành Trạch. Cô được sắp xếp nghỉ ngơi trên giường bệnh, chung quanh có rèm che, còn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài.

“Không tìm ra vấn đề gì, có lẽ là dạ dày đột ngột bị co rút. Nghỉ ngơi một chút là được.” Bác sĩ Lâm nhìn Phạm Thành Trạch, “Bạn gái hả? Lo lắng như vậy?”

Phạm Thành Trạch đưa mắt nhìn chỗ Tần Tích một cái, lại nhìn bác sĩ Lâm, “Đừng nói bừa!”

Bác sĩ Lâm nhíu mày, nửa thật nửa giả nói, “Không phải à? Vậy thì thật là tốt, tớ đây chưa có bạn gái, cô ấy chưa có bạn trai, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, câu phải giúp tớ đi.”

Phạm Thành Trạch cau mày, “Cậu sắp tới tuổi băm (30 tuổi) rồi, còn không biết xấu hổ trâu già đòi gặm cỏ non sao? Đừng có gieo họa cho người.”

“Cái gì mà gieo họa? Tớ mới có 30, đàn ông 31 phong độ, cậu hiểu không? Tớ đây thật sự có cảm tình với cô ấy, muốn thúc đẩy chuyện này. Tớ đảm bảo sẽ có phong bì đỏ thật to cho cậu!” Bác sĩ Lâm vỗ vỗ bờ vai Phạm Thành Trạch, “Chuyện này quyết định vậy đi, lát nữa cho tớ số điện thoại của cô ấy, cuối cùng thì mùa xuân của tớ lại tới rồi!”

“Hôm nay tớ đưa cô ấy tới khám bệnh chứ đâu phải là tới xem mắt. Cậu đừng có làm loạn, nếu không phải chỗ bạn bè, tới đã đánh cho trận.” Phạm Thành Trạch sợ anh ta nói đùa quá chớn, dọa tới Tần Tích.

Bác sĩ Lâm không định bỏ qua cho Phạm Thành Trạch dễ như vậy, vẻ mặt nhạo báng, “Còn nói không phải bạn gái? Tớ vừa nói muốn theo đuổi người ta cậu liền khẩn trương. Đừng có giấu nữa, đúng thì đúng chứ sao, đâu có ai cười cậu trâu già gặm cỏ non!”

Mặc dù tuổi tác của hai bọn họ không cách biệt nhiều, nhưng thoạt nhìn thì Phạm Thành Trạch trẻ hơn anh ta mấy tuổi, vừa trằng vừa mềm. Bác sĩ Lâm sờ sờ mặt mình, cái vỏ cây già, trời cao thật là bất công a!

Phạm Thành Trạch cũng lười thanh minh, tránh càng tô càng đen, bèn nói lảng sang chuyện khác, “Nhanh kê đơn thuốc đi, rồi tớ với cậu đi lấy thuốc.”

Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Tần Tích vén rèm lên, thở một hơi thật dài. Lần này đúng là tự bê đá đập chân mình rồi. Lần sau không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như này nữa.

Nhưng Tần Tích không biết là, có vị đồng nghiệp cùng công ty nhìn thấy Phạm Thành Trạch đưa cô đi bệnh viện, bèn quay lại công ty truyền bá, quan hệ giữa bọn họ càng thêm chứng thực. Nếu Tần Tích mà biết, chắc là sẽ nôn cả mật đắng ra!

Mấy ngày nay Cố Mộ Nghiêm đều loay hoay vì một vụ khá khó. Có công nhân bị mất mạng trên công trường, gia đình họ không ngừng ăn vạ, đòi bồi thường 10 triệu. Tiền không thành vấn đề, dù sao là nhân viên của Thịnh Vũ, cho người thân của họ nhiều tiền bồi thường một chút cũng không sao cả. Nhưng phía gia đình người bị nạn lại làm to chuyện, phái vài người tới công trường làm náo động lên, gây trở ngại thi công. Cái kiểu này không thể dung túng được, phải xử lý nghiêm.

Buổi tối trở lại khách sạn, Cố Mộ Nghiêm nhận được tài liệu của Vạn Kiệt gửi sang. Mọi chuyện của Tần Tích từ nhỏ tới giờ đều có, kể cả ân oán giữa Tần Tích và nhà họ Tần. Anh muốn biết những chuyện đã xảy ra với cô, là nguyên nhân gì làm cho mỗi lần cô đối mặt với Tần Kiệt đều sẽ trở nên kiên cường đối cứng.

Hai mươi mấy năm trước nhà họ Tần còn chưa giàu có. Ba của Tần Tích chẳng có tài cũng chẳng có tiền. Mà khi đó trên lưng Tiếu Nghê có mang một số tài sản thừa kế lớn. Chính số tiền này làm cho ba Tần Tích vui sướng đổi mệnh, nhà họ Tần mới có thể chậm rãi lớn mạnh lên.

Nhưng ngay khi Tần Tích 12 tuổi, một người đàn bà mang theo Tần Kiệt và Tần Âm tới nhà họ Tần, nói bọn họ là máu mủ nhà họ Tần. Ba Tần Tích khó chịu ra mặt nhưng không hề phủ nhận. Làm cho Tiếu Nghê thất vọng nhất chính là, Tần Kiệt và Tần Âm so ra thì lớn hơn Tần Tích. Còn Tần Tích từ đại tiểu thư nhà họ Tần biến thành tam tiểu thư.

Tần lão gia vẫn mong mỏi có cháu trai, nhưng bụng Tiếu Nghê chẳng có tiền đồ, sinh một đứa con gái xong là mãi chẳng có tin gì nữa. Tần lão gia vẫn luôn ngầm phê bình, cho nên khi nhìn thấy Tần Kiệt, chẳng thèm để ý phản ứng của ba Tần Tích, đã cho bọn họ ở lại nhà họ Tần. Người đàn bà kia ỷ vào việc Tần lão gia thích Tần Kiệt cho nên không chịu thừa nhận địa vị vợ cả của Tiếu Nghê, một vẻ đương gia chủ mẫu. Tính cách Tiếu Nghê tương đối là hiền hòa, không muốn tranh đoạt. Địa vị tiền tài Tiếu Nghê đều không để ý. Nhưng từ sau khi Tần Kiệt tới nhà họ Tần, mỗi lần mắc lỗi, Tần lão gia chỉ trừng phạt Tần Tích. Thậm chí có lần rõ ràng là lỗi của Tần Âm và Tần Kiệt, Tần lão gia chỉ mắng đôi câu cho có, không hề phạt một chút nào. Mặc dù chồng bà không nói ra, nhưng vẫn luôn yêu thương đứa con trai Tần Kiệt này có thừa. Tiếu Nghê vô cùng thất vọng, cuối cùng đưa Tần Tích rời khỏi nhà họ Tần. Ba Tần Tích có níu giữ nhưng Tiếu Nghê quyết đi, chỉ để lại một tờ thỏa thuận ly hôn.

Mới đầu ba Tần Tích thường tới thăm hai bọn họ, nhưng Tiếu Nghê luôn tránh mặt không chịu gặp, thời gian qua rồi ông ta cũng không tới nữa.

Càng xem tài liệu, lửa giận trong lòng Cố Mộ Nghiêm càng khó nhịn. Trong lòng lại thêm thương yêu Tần Tích hơn. Khó trách cô sẽ kiên cường như vậy. Toàn bộ là bị ép buộc. Nếu như không kiên cường thì sẽ bị người ta ức hiếp. Nếu sớm biết được những chuyện này, lần trước anh đã không chỉ mời Tần Kiệt và Tần Âm ra ngoài đơn giản như vậy.

Đột nhiên anh nhìn thấy, sức khỏe Tiếu Nghê vẫn luôn không tốt, bắt đầu uống thuốc từ trước khi sinh ra Tần Tích. Nhìn thấy tên loại thuốc kia, anh nheo mắt. Thuốc này mà uống lâu thì sẽ khó mang thai, cho dù có thai thì sẽ bị sảy.

Xem kỹ một lúc lâu, Cố Mộ Nghiêm to gan suy đoán, rất có thể Tần Tích không có quan hệ máu mủ với nhà họ Tần. Cô không phải là con gái nhà họ Tần.

Cố Mộ Nghiêm bấm số điện thoại của Vạn Kiệt, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, “Lập tức đi điều tra một chuyện khác cho tôi ...”

Vừa nghe Cố Mộ Nghiêm nói xong, trong lòng Vạn Kiệt cực kỳ khiếp sợ, không ngờ thiếu gia đã lập tức tìm ra vấn đề, “Vâng, tôi sẽ làm ngay.”

“Nếu như chuyện này bị người thứ ba biết được, hậu quả cậu tự biết đấy!” Với tính cách Tần Tích, nếu cô biết rằng cô không phải con của Tiếu Nghê, không biết là sẽ đau lòng tới mức nào. Nhưng mà anh phải tra tới cùng xem đã xảy ra chuyện gì. Nếu như Tiếu Nghê thật sự không phải là mẹ cô thì ba mẹ cô đang ở đâu?

“Vâng.” Vạn Kiệt biết Cố Mộ Nghiêm chỉ là nhắc nhở một chút thôi. Nếu thật sự phạm vào vảy ngược của anh, chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

Cố Mộ Nghiêm cúp máy, đem số tài liệu trong tay hủy đi. Đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn bên dưới, trong lòng thấy chát chát, cực kỳ khó chịu.

Số mệnh cô gái kia thật sự là không phải tệ ở mức bình thường.

Có phải là mình đối xử với cô ấy hơi tồi không nhỉ? Dù gì cô ấy cũng không phải là thuộc hạ của mình, vẫn chỉ là một cô nhóc thích lừa đảo mà thôi, không nên nghiêm khắc với cô như vậy mới phải.

Cố Mộ Nghiêm luôn luôn không bao giờ nghi ngờ quyết định của mình, nhưng giờ đây anh lại có chút không chắc chắn. Suy nghĩ một chút bèn quyết định, lần sau gặp nhau anh sẽ đối tốt với cô một chút, sẽ không hung dữ.

Hôm sau, Cố Mộ Nghiêm biết tin Tần Tích bị đau bụng phải vào viện từ chỗ Vạn Kiệt, vốn định đi thăm cô, nhưng bên ngoài còn có một người đang đợi anh. Trước khi lên xe Cố Mộ Nghiêm nhỏ giọng sai bảo Vạn Kiệt, “Cậu đi xem cô ấy thế nào rồi, sau đó gọi điện lại cho tôi.”

“Vâng.” Vạn Kiệt gật đầu một cái.

Cố Mộ Nghiêm nghĩ nghĩ một chút lại nói, “Đừng cho ai biết là tôi đặc biệt phái cậu tới xem cô ấy, khiêm tốn một chút, nếu mà cô ấy không được thoải mái thì hãy bảo Phạm Thành Trạch kiếm cớ cho cô ấy được nghỉ.”


Cô đang ở độ tuổi không buồn không lo, nếu như có người biết quan hệ của anh và cô, chỉ e lời đồn đại sẽ giăng đầy. Đến lúc đó anh không sợ gì nhưng cuộc sống của cô sẽ có nhiều khốn nhiễu. Bên cạnh cô sẽ chỉ toàn a dua nịnh hót và cố ý xa cách.

Vạn Kiệt sửng sốt một chút rồi nói, “Hiểu ạ.”

Nhìn Cố Mộ Nghiêm lái xe đi, Vạn Kiệt đứng ở cửa suy nghĩ lời Cố Mộ Nghiêm đã nói: Không để cho người khác biết? Vậy thì anh ta nên tìm lý do gì mà tới? Còn phải có lý do để xuất hiện chỗ Tần Tích, như vậy mới dễ nói chuyện với cô.

Việc này có chút khó đây, hay là tới chỗ Phạm Thành Trạch lượn lờ một vòng, xem tình hình một chút rồi tính tiếp.

Chỉ đi bệnh viện có một chuyến mà lời đồn đã chuyển thành cô có thai đứa bé của Phạm Thành Trạch, hai người tới bệnh viện khám thai với nhau. Cái lời đồn quỷ quái gì vậy giời, Tần Tích đứng trên sân thượng mà muốn phát điên lên.

Vốn là cô định phủi sạch mọi tin đồn với Phạm Thành Trạch, kết quả thì bây giờ càng hỏng bét hơn. Nếu còn phát triển theo đà này, chắc chắn là chẳng được bao lâu sẽ truyền tới tai Cố Mộ Nghiêm. Tại sao lại vậy được? Phiền chết mất.

Bây giờ đứng nói chuyện ăn cơm với Phạm Thành Trạch, chỉ cần nhác thấy mặt Phạm Thành Trạch đang đi tới, cô đã vội vàng tránh đi ngay.

Tần Tích chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm, “Thiên linh linh địa linh linh, xin các ngài hãy phù hộ con, tuyệt đối đừng để cho Cố Mộ Nghiêm biết được chuyện này, nếu không là con chết chắc! Thằng cha Cố Mộ Nghiêm kia là thành phần cuồng bạo lực, một quyền là đủ để làm thịt con!”

Vừa nghĩ tới trường hợp đó, Tần Tích đã rùng mình vì lạnh, vội vàng cầu xin nữa.

Phạm Thành Trạch vốn cũng đã nghe được lời đồn đại, trong lòng rất chi là bất đắc dĩ. Vốn dĩ anh ta cũng không để ý, loại chuyện như vậy không phải cứ giải thích là xong. Nhưng mà cân nhắc tới cô nhóc Tần Tích, danh dự tương đối là quan trọng, cho nên anh ta cũng kiêng dè hơn. Nhưng cũng không vì kiêng dè mà không nói chuyện với cô nữa, lúc cần tìm cô thì vẫn sẽ tới tìm.

Đây chính là phong cách làm việc của Phạm Thành Trạch. Đôi khi chẳng thèm để ý tới ánh mắt người khác, sống vì chính mình cho vui vẻ.

Tần Tích bận rộn tới trưa, cảm thấy cổ họng mình bị khô, muốn rót nước uống.... Nhưng vừa định với tay lấy cái cốc mới nhớ hôm qua bị rơi vỡ mất rồi, còn chưa kịp mua. Đột nhiên một người đặt cái cốc trước mặt cô.

Ngẩng đầu lên đã thấy Phạm Thành Trạch đang đứng trước mặt cô, trên mặt nở nụ cười nho nhã, áo sơ mi xắn ngay ngắn tới khuỷu tay, cổ tay đeo một cái đồng hồ, cả người có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ.

“Thầy Phạm, cái cốc này ...”

“Hôm qua đi siêu thị mua đồ được tặng, nhưng mà nhà tôi không thiếu cốc, vừa khéo cốc của em rơi vỡ, cho nên cho em dùng đó.” Phạm Thành Trạch cười nói với cô.

Tần Tích có chút ngượng ngùng, “Thầy Phạm, thầy ... Thầy không cần khách sáo vậy đâu, tan sở em tự mình đi mua là được mà, thầy cứ giữ lại mà dùng.”

“Trong phòng làm việc tôi đã có hai cái cốc rồi, thêm cái này nữa cũng vô dụng, em cư nhận đi, tôi đây cũng chỉ mượn hoa hiến phật thôi mà.”

Phạm Thành Trạch đã nói tới mức này, Tần Tích không từ chối nữa, cầm cái cốc cười cười, “Vậy ... cảm ơn thầy Phạm!”

“À này, trưa nay ăn cơm với tôi nhé!”

“Buổi trưa?” Tần Tích do dự một chút, “Thầy Phạm ... buổi trưa ... có lẽ em không ăn cơm với thầy được đâu.”

Phạm Thành Trạch nhìn cô, “Em có hẹn rồi sao?”

Ánh mắt Tần Tích có hơi mơ hồ rồi cô gật đầu một cái.

Phạm Thành Trạch nhìn cô mấy giây, sau đó nói, “Em đi ra ngoài với tôi một chút.”

Trong hành lang, bốn bề vắng lặng, Phạm Thành Trạch đứng dựa vào vách tường, nhìn bước chân Tần Tích đang tới gần. Anh ta nghĩ nghĩ rồi mở lời, “Thật ra thì những lời ra tiếng vào kia em không cần để ý ...”

Tần Tích không ngờ Phạm Thành Trạch sẽ nói thẳng như vậy, trên mặt có chút lúng túng, vội vàng nói, “Thầy Phạm, em không ...”

Phạm Thành Trạch vươn tay ngăn lời cô, trên mặt là vẻ nghiêm túc, “Em hãy nghe tôi nói, chúng ta đi đoan làm chính, thật sự không nên vì những lời đồn đãi kia mà cố ý né tránh nhau, hơn nữa bây giờ chúng ta đang là đồng nghiệp, đâu thể không nói gì với nhau. Về tư, tôi đã đồng ý với Mộ Nghiêm là sẽ để ý em.”

“Thầy Phạm, thật xin lỗi, đều là em đã gây rắc rối cho thầy.”

Phạm Thành Trạch lắc đầu một cái, “Không, người nên nói lời xin lỗi thật ra là tôi, nếu không phải do tôi, em đâu mắc phải những thứ này. Nhưng mà Tần Tích này, cái mồm của người khác chúng ta không quản được, tại sao chúng ta phải thay đổi mình vì người khác chứ? Chưa nói tới chuyện chúng ta là trong sạch, cho dù thật sự có gì đó, quan tâm người khác làm gì, chúng ta không thẹn với lương tâm là được rồi. Đâu thể vì người khác không thích ngoại hình của em mà em đi phẫu thuật thẩm mỹ, nghe thấy buồn cười không? Hơn nữa sống kiểu đó rất mệt! Cuộc đời ngắn lắm, tại sao chúng ta phải tự làm khổ mình.”

Tần Tích cúi đầu đứng đó, cô cũng không muốn để ý, nhưng Cố Mộ Nghiêm sẽ để ý, cô vẫn nhớ rõ lời Cố Mộ Nghiêm nói trước khi đi ___

“Ngoan một chút, nếu mà tôi nghe được lờ ra tiếng vào nào, tôi sẽ căng da cô.”

Lúc này, thư ký đi tới, nhìn Phạm Thành Trạch nói, “Quản lý Phạm, có người tìm ngài.”

Phạm Thành Trạch đi vào trước, Tần Tích đứng ngoài một lát, thở dài một cái. Có dính líu quan hệ với Cố Mộ Nghiêm thật là chẳng có chỗ nào tốt. Xoay người chuẩn bị đi vào trong, bụng lại đột nhiên đau, cô kêu một tiếng, ôm bụng vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Phạm Thành Trạch thấy là Vạn Kiệt, cười đi tới, “Làm sao cậu lại tới đây?”


“Được lúc được nghỉ, tới thăm cậu một chút.” Vạn Kiệt vươn tay vỗ vỗ bờ vai Phạm Thành Trạch. Thực ra ánh mắt đang tìm kiếm bóng dáng Tần Tích khắp nơi, người đâu nhỉ?

“Tới phòng làm việc của tôi đi.” Phạm Thành Trạch đưa Vạn Kiệt vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, Vạn Kiệt vội ngăn, “Đừng đóng cửa.”

“Sao vậy?” Phạm Thành Trạch thấy là lạ.

Vạn Kiệt thấy mình biểu hiện hơi quá khích, bèn cười khan một tiếng, “Hơi nóng ... mở ra sẽ mát hơn.”

“Nóng?” Phạm Thành Trạch nhíu mày, “Hôm nay trời đầy mây mà.”

“Thế mà tôi bị nóng cơ chứ!” Vạn Kiệt còn tỏ vẻ như thật, lấy tay quạt gió.

Phạm Thành Trạch rót cho anh ta một chén nước, sau đó ngồi xuống ghế đối diện anh ta, “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có việc gì, chỉ là tiện đường đi ngang qua, bèn vào thăm một chút. Sao? Không hoan nghênh tôi?”

Phạm Thành Trạch bật cười, “Cậu cứ thăm thoải mái đi.”

“Ừ, đã biết.” Vạn Kiệt trả lời qua loa, ánh mắt thình thoảng lại nhìn về phía cửa, sau đó đứng lên, “Tôi đi ra ngoài một chút, cậu còn bận việc mà.”

“Có cần tôi đi với cậu không?”

Vạn Kiệt tỏ vẻ như vừa bị vũ nhục, phản ứng khá mạnh, “Tôi đây lớn lâu rồi, đi cùng cái gì mà đi cùng!” Phạm Thành Trạch đi cùng với anh ta thì làm sao anh ta tìm được thiếu phu nhân chứ.

Phạm Thành Trạch bất lực lắc đầu một cái, rồi tập trung vào xử lý việc của mình.

Vạn Kiệt ghi nhớ lời Cố Mộ Nghiêm dặn dò trong lòng, không thể để cho người khác biết anh ta tới tìm thiếu phu nhân, phải khiêm tốn, cho nên có nhìn chung quanh cũng phải cẩn thận. Người khác nhìn vào chỉ thấy anh ta mắt mũi láo liên như kẻ trộm, bảo vệ đứng ở cửa đã sớm để ý anh ta, chỉ cần anh ta hơi có hành động, sẽ lập tức xông lên bắt người.

Mặc dù Vạn Kiệt là người thân tín của Cố Mộ Nghiêm nhưng người ở chi nhánh công ty biết việc này cũng chẳng có mấy ai.

Thiếu phu nhân chạy đi đâu rồi? Anh ta vòng quanh một vòng, vừa định đi sang một bên khác, đột nhiên nghe thấy tiếng trò chuyện bát quái từ trong phòng giải khát. Vốn dĩ anh ta chẳng bao giờ thèm chú ý tới những chuyện buôn bán linh tinh của phụ nữ, định đi rồi, nhưng đột nhiên nghe thấy tên Tần Tích, bước chân Vạn Kiệt dừng lại, sau đó nhanh chóng nhào tới nép bên cửa, chăm chú nghe, chỉ sợ bỏ lỡ câu nào.

Người bên trong đang buôn chuyện xì căng đan của Tần Tích và Phạm Thành Trạch. Đặc biệt là cái đoạn bệnh viện kia, người kể chuyện còn thêm màu thêm sắc vào, không chỉ là có thai, còn nói hai người đã lén lút đi bỏ rồi. Càng nghe, miệng Vạn Kiệt càng mở lớn hơn, nếu mà Cố đại thiếu biết những chuyện này, không nổi trận lôi đình là không thể nào!

Thằng cha Phạm Thành Trạch này lại dám mơ tưởng thiếu phu nhân? Lá gan tên này hơi bị to đây! Thật may là hôm nay anh ta tới, nếu không chuyện này mà truyền tới tai Cố đại thiếu rồi thì anh ta cũng khó mà sống được.

Không được, nhất định anh ta phải bóp chết mấy lời đồn đại này từ trong trứng nước. Tiếp diễn thế này, ai cũng sẽ không có trái cây ngon mà ăn!

Bảo vệ bám theo Vạn Kiệt, thấy anh ta nép bên cánh cửa y như một tên biến thái, bèn làm động tác vươn tay vỗ vai anh ta, “Này ...”

Vạn Kiệt đang chăm chú nghe, hất cái tay trên vai mình ra, “Đừng có làm phiền.”

Bảo vệ nổi giận, lần nữa vỗ vai anh ta, Vạn Kiệt bị làm phiền, không kiên nhẫn xoay người lại liền thấy người bảo vệ đang chống tay vào hông, trợn mắt nhìn anh ta chằm chằm, “Tôi hỏi anh, anh là nhân viên công ty à? Sao tôi chưa từng nhìn thấy anh bao giờ? Mau khai thật!”

Người bên trong thấy có tiếng động, mở cửa đi ra, nhìn thấy bảo vệ và Vạn Kiệt, trên mặt tỏ vẻ nghi ngờ, rồi xoay người bỏ đi.

Vạn Kiệt một phát tóm được tay của một cô gái trong đó, “Đừng đi!” Anh ta còn muốn biết thêm chi tiết của câu chuyện.

“A, anh làm gì vậy?” Cô gái kia sợ hết hồn.

Bác bảo vệ tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, bắt đầu xắn tay áo, “Thằng oắt, dám công khai giở trò đùa giỡn con gái người ta ngay dưới mí mắt ông, xem ông như người chết có phải không? Mau bỏ tay ra!”

Huyên náo bên này hơi bị lớn, Phạm Thành Trạch cũng bị kinh động, nhìn Vạn Kiệt một chút, rồi đưa mắt nhìn người bảo vệ, “Xảy ra chuyện gì?”

Bảo vệ nói một cách chính nghĩa, “Vừa rồi anh ta nép bên cửa dòm trộm các đồng nghiệp nữ, bị tôi bắt được.”

Khóe miệng Phạm Thành Trạch giật giật, nhìn Vạn Kiệt, giống như muốn hỏi, vừa rồi cậu thật sự làm ra chuyện hạ lưu như vậy?

Vạn Kiệt bị Phạm Thành Trạch coi thường, rất là kích động, “Ai dòm trộm đồng nghiệp của cậu? Đừng có nói nhảm!”

“Còn nói không có, ngài nhìn xem, bây giờ anh ta còn đang nắm tay người ta, đây chính là hành vi quấy rối tình dục, đừng có ngụy biện!” Bảo vệ chỉ vào bàn tay Vạn Kiệt đang nắm tay cô gái, một vẻ chứng cứ phạm tội thật rõ ràng.

“Tôi nắm tay cô ta là vì có chuyện muốn hỏi cô ta, bây giờ là thời đại nào, nắm tay là quấy rối?!”


Phạm Thành Trạch nghe hai bên bên nào cũng nói mình đúng, cảm thấy huyệt thái dương mình giật giật mấy cái, cuối cùng bèn tỏ vẻ uy nghiêm nói, “Cậu ta là bạn tôi, cậu ta không quen thuộc chỗ này mấy, nên mới xảy ra hiểu lầm, thôi, giải tán đi!”

Những người khác nghe xong, mặc dù còn muốn ở lại xem kịch vui, nhưng không thể không rời đi, cô gái bị Vạn Kiệt nắm tay cũng vùng ra chạy mất. Vạn Kiệt định đuổi theo, nhưng bị Phạm Thành Trạch lườm, anh ta chỉ có thể sờ mũi rồi đứng im ở đó.

Bảo vệ sửng sốt một chút, “Anh ta là bạn ngài?”

Phạm Thành Trạch đợi một chút rồi nói, “Đúng vậy, trước đây cậu ta từng du học ở nước ngoài nên là tương đối cởi mở, không có ý gì đâu!”

Phạm Thành Trạch đã nói thế, bảo vệ cũng không dám nói gì nữa, không tin tưởng lắm nhìn Vạn Kiệt một cái rồi mới rới đi.

“Tôi còn tưởng là cậu thật sự tới thăm tôi cơ, thì ra là vì ý định này mà tới, chẳng trách vừa rồi bảo tôi đừng đi cùng. Tôi nói này cậu thu liễm một chút đi có được không, đây là chỗ tôi làm việc, đâu phải quán rượu hay KTV, đừng dùng nơi này làm chỗ tán tỉnh của cậu!” Phạm Thành Trạch bất đắc dĩ nói.

“Tôi nói mà cậu cũng không tin?”

Phạm Thành Trạch khoanh tay trước ngực nhìn anh ta, “Vừa rồi cậu nắm tay con gái nhà người ta sống chết không buông, cậu bảo tôi làm sao mà tin được cậu?”

Vạn Kiệt đang định giải thích, nhưng chợt nhác thấy bóng dáng Tần Tích, bèn làm bộ như không kiên nhẫn phất tay một cái, “Tùy cậu thích nghĩ sao thì nghĩ, tin hay không, tùy. Tôi đi đây!”

Không đợi Phạm Thành Trạch phản ứng lại, Vạn Kiệt nhanh chóng đi mất. Sau khi đi qua chỗ ngã rẽ Vạn Kiệt dừng chân lại, thấy Phạm Thành Trạch đi vào trong phòng làm việc rồi, mới đi tới bên Tần Tích, nhỏ giọng và cung kính chào, “Thiếu phu nhân!”

Tần Tích sửng sốt một chút mới phản ứng lại, xoay người liền nhìn thấy Vạn Kiệt, “Là anh!”

“Thiếu phu nhân, chỗ này không phải chỗ nói chuyện, phiền cô hãy đi theo tôi!” Đối với Tần Tích, Vạn Kiệt không nhịn được mà chân chó (nịnh hót). Trong gen của nhà họ Cố có nhân tố sợ vợ, làm thân với thiếu phu nhân tuyệt đối là trăm cái lợi không một cái hại.

Tần Tích đầy những dấu chấm hỏi trong đầu, sao lại tỏ vẻ thần bí thế.

Trên cầu thang bộ, Vạn Kiệt nhìn Tần Tích, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nghe nói hôm qua vì thân thể cô không thoải mái mà phải vào bệnh viện, bèn sai tôi tới thăm cô, vốn là thiếu gia muốn đích thân tới nhưng mà có chuyện khá là khó giải quyết nên thiếu gia phải tự mình xử lý, mong cô thông cảm cho.”

Tần Tích cả kinh trong lòng, Cố Mộ Nghiêm cũng biết chuyện cô vào bệnh viện? Vậy cũng đã nghe lời đồn sao? Cho nên bảo Vạn Kiệt tới thăm dò thái độ của cô.

Toi rồi, toi rồi!

Vạn Kiệt thấy trên mặt Tần Tích như có điều suy nghĩ, thử gọi, “Thiếu phu nhân, sao vậy?”

Tần Tích tranh thủ thời gian giải thích, “Cái đó ... Tôi và thầy Phạm tuyệt đối là trong sạch, anh bảo với Cố Mộ Nghiêm là tuyệt đối đừng hiểu lầm, những lời đồn đại kia hoàn toàn là bịa đặt, thật!”

Cố Mộ Nghiêm mà bực lên, giết chết cô là chuyện chỉ tốn mấy giây đồng hồ. Một mình cô thì cô cũng chẳng sợ, dù sao chỉ có một cái đầu, chết sớm đầu thai sớm. Nhưng cô sợ Cố Mộ Nghiêm giận chó đánh mèo lên mẹ cô, đời này mẹ cô đã quá khổ rồi.

Vạn Kiệt nghe Tần Tích nói vậy, không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, cười cười, “Thiếu phu nhân, Cố đại thiếu vẫn chưa biết chuyện lời đồn đâu, nhưng mà nếu những lời đồn đãi vẫn tiếp tục lan truyền, e là khó có chuyện Cố đại thiếu vẫn không biết, lúc ấy hậu quả sẽ nghiêm trọng! Cố đại thiếu là một người ưa hoàn mỹ, đối với chuyện tình cảm cũng tuyệt đối ưa sạch sẽ, nếu không sẽ không có chuyện bao nhiêu năm qua vẫn không có một bóng hồng nào bên người.”

Nhưng mà hang không trống thì sẽ không có gió. Mặc dù thiếu phu nhân không có ý tứ kia, nhưng về phía Phạm Thành Trạch thì chưa chắc được. Cố đại thiếu vì không muốn tạo ra áp lực cho thiếu phu nhân nên không tuyên bố thân phận thật của thiếu phu nhân với công chúng, còn để cho thiếu phu nhân ở ký túc xá. Chẳng có ai đoán được cô bé ít tuổi trẻ măng này sẽ là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Cố. Nếu mà Phạm Thành Trạch xui xẻo hồ đồ mà yêu sai người, cái này không ổn, xem ra phải tìm cơ hội nào để nhắc nhở Phạm Thành Trạch một chút.

“Tôi biết rồi.” Tần Tích cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra anh vẫn chưa biết, vậy thì tốt, hù chết cô!

“Thiếu phu nhân, Cố đại thiếu nói, nếu thân thể cô không thoải mái, cô có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Nghỉ vài ngày cũng không sao, thân thể quan trọng nhất!”

Tần Tích khoát khoát tay, “Tôi không sao, không cần nghỉ!” Ở trong phòng chẳng có gì làm, hơn nữa nếu tiếp tục giả bộ, làm cho Cố Mộ Nghiêm lại chú ý tới cô, có khi lại tới giáo huấn cô cũng nên.

Đúng vào lúc này, cánh cửa cầu thang mở ra, cánh cửa vừa khéo che Vạn Kiệt lại nên Phạm Thành Trạch chỉ thấy mỗi mình Tần Tích, “Thì ra em còn đang ở đây, tôi tìm em khắp nơi. Đã trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Vạn Kiệt nghe thấy lời Phạm Thành Trạch, được a, tên Phạm Thành Trạch này dám hẹn riêng thiếu phu nhân. Chẳng phải người xấu thì là kẻ trộm. Bảo anh ta là Phạm Thành Trạch không có ý gì với thiếu phu nhân, có đánh chết anh ta cũng không tin!

Tần Tích nhìn vẻ mặt thay đổi chóng vánh của Vạn Kiệt, thầm nghĩ toi rồi, không giải thích được.

“Sao vậy?” Phạm Thành Trạch thấy Tần Tích nhìn về phía đối diện, nghi ngờ tiến lên, vừa khéo nhìn thấy Vạn Kiệt, vẻ mặt anh ta nghi hoặc không thôi, “Tên nhóc cậu không phải đi rồi sao? Sao lại ở đây?”

“Cậu lâu rồi không mời tôi ăn cơm, cùng đi đi!” Cánh tay Vạn Kiệt khoác lên bả vai Phạm Thành Trạch. Dù thế nào cũng không thể để cho Phạm Thành Trạch chung đụng một mình với Tần Tích được.

Nhà họ Phạm ở Phượng Thành cũng là nhân vật thuộc hàng đầu. Phạm Thành Trạch là con trai độc nhất của nhà họ Phạm, đương nhiên sẽ được coi trọng. Có điều khi Phạm Thành Trạch lên chín, bác và cậu đều bị tan nạn giao thông mà mất, để lại mỗi mình Triệu Tử Diên. Nhà họ Phạm bèn đưa Triệu Tử Diên về, nhận làm con nuôi, đối xử y như với con đẻ, hắn và Phạm Thành Trạch lớn lên bên nhau.

Đời trước của nhà họ Phạm và nhà họ Cố là bạn bè tốt cho nên Cố Mộ Nghiêm và Phạm Thành Trạch cũng có chút qua lại. Vạn Kiệt nhờ có Cố Mộ Nghiêm mà quen biết Phạm Thành Trạch, hai người thành bạn tốt, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài uống chút rượu.

Nhưng từ sau khi trưởng thành, Phạm Thành Trạch không chọn về công ty làm việc mà tiến vào Thịnh Vũ. Chuyện này làm Phạm lão gia hơi mất hứng, không hiểu tại sao anh thà đi làm cho người khác chứ không muốn bỏ sức vì công ty của ông.

Phạm Thành Trạch nhíu mày, “Lúc tôi rời khỏi Phượng Thành, hình như cậu còn thiếu tôi vài bữa cơm!”

“Ha ha, thật à? Tôi không nhớ nữa!” Vạn Kiệt bắt đầu cười ha hả, sau đó lại vỗ vỗ vai anh ta vài cái, “Giữa bạn bè thân thiết như chúng ta rạch ròi như vậy làm gì, sẽ làm tổn thương tình cảm có phải không, lần này cậu mời, lần sau tôi mời, quyết định vậy đi!”

“Lần nào cậu cũng nói vậy!” Phạm Thành Trạch nghĩ nghĩ một lát, dường như lần nào cũng là anh ta bỏ tiền ra. Không hiểu tên này trữ nhiều tiền như vậy làm cái gì, chẳng lẽ nuôi rất nhiều tiểu mật (người tình) bên ngoài? Nghĩ tới việc Vạn Kiệt ngồi giữa đám đàn bà đó, sờ người này một cái, hôn người kia một cái, tiêu diêu tự tại, chuyện như vậy, người này thật sự làm ra được.

Một đoàn ba người đi vào trong phòng ăn, Tần Tích ngồi xuống trước, Phạm Thành Trạch đang định ngồi bên trái Tần Tích, kết quả là bị Vạn Kiệt chen vào, đường hoàng ngồi giữa hai người, “Cậu ngồi cạnh tôi đi, tôi ngồi ở đây!”

“Bao nhiêu chỗ sao cậu không ngồi, lại ngồi chỗ này!” Phạm Thành Trạch tuy nói như vậy, nhưng cũng ngồi xuống.

“Tôi thích ngồi chỗ này!” Vạn Kiệt đúng tình đúng lý trả lời, trong lòng không ngừng nói thầm, ông đây chẳng phải là vì tốt cho cậu sao, tranh phụ nữ với Cố đại thiếu, sẽ chết rất thảm! Sớm muộn gì cũng có ngày cậu thấy cảm tạ ông đây.


Món ăn được dọn lên, Vạn Kiệt muốn đợi Tần Tích động đũa trước, nhưng Tần Tích đang là trả lời tin nhắn nên không ngẩng đầu lên. Cân nhắc một chút, vẫn quyết định không nên làm khổ dạ dày mình.

“Tiểu Tích, ăn cơm trước đã, món ăn nguội rồi ăn không ngon đâu!” Phạm Thành Trạch gắp rau chuẩn bị đặt vào trong bát Tần Tích, Vạn Kiệt vội vàng ngăn lại, “Món này tôi chưa từng được ăn!”

Cậu được lắm, không chỉ tỏ vẻ thân thiết, lại còn đích thân gắp thức ăn? Màn này mà bị Cố đại thiếu trông thấy thì sẽ nghĩ sao, chuyện gắp thức ăn cho thiếu phu nhân chỉ có Cố đại thiếu mới được làm!

“Trong mâm còn rất nhiều mà!” Phạm Thành Trạch cảm thấy anh ta thật kỳ quái.

“Tôi chính là thích được cậu gắp cho!” Vạn Kiệt cứng rắn nặn ra một câu, trong nháy mắt, gương mặt của Phạm Thành Trạch vặn vẹo như vừa mới bị trúng độc, vội vàng thu hồi chiếc đũa, dùng ánh mắt biến thái nhìn anh ta.

Lời nói ái muội này làm cho Vạn Kiệt muốn tát cho mình một cái, Cố đại thiếu, hãy nhìn xem tôi đã hy sinh biết bao nhiêu, nên tăng lương đi!

Tần Tích ở bên cạnh cũng bị lời Vạn Kiệt nói làm cho nghẹn họng, Vạn Kiệt sẽ không thích đàn ông chứ?

Từ hôm đó, luôn nửa tháng sau, cứ tới giờ cơm là Vạn Kiệt lại chắc chắn báo danh, mặt dày đi theo ăn không uống không của Phạm Thành Trạch. Tan sở cũng bám theo, phòng bị cả khi Phạm Thành Trạch đi công tác. Phạm Thành Trạch cảm thấy anh ta thật kỳ quái, xoa xoa cằm nhìn anh ta, “Cậu có chuyện gì à?”

Vạn Kiệt giả ngu, “Tôi làm sao?”

“Cậu rất rảnh rỗi có phải không, ngày nào cũng thấy đi theo tôi?”

Vạn Kiệt kề vai sát cánh với Phạm Thành Trạch, “Đây không phải là vì chúng ta rất lâu không gặp nhau sao? Đi, đi uống rượu!”

Kế sách bây giờ của Vạn Kiệt là phải ngăn cản Phạm Thành Trạch và Tần Tích đơn độc chung đụng, chiếm cứ toàn bộ thời gian rảnh rỗi của Phạm Thành Trạch, xem anh ta liệu còn có tâm tư nào mà nghĩ tới chuyện khác không.

Nhưng cũng vì chuyện này, tin tức Vạn Kiệt bị cong lan truyền nhanh chóng. Mấy người đẹp vừa nghe bảo anh ta cong, đều nhao nhao cách anh ta thật xa, làm cho Vạn Kiệt rất là nóng nảy, hận không được gào to với cả thế giới, ông đây là thẳng! Đối với việc kết giao với đàn ông ông không có chút hứng thú nào!

Dĩ nhiên những điều này là nói sau này.

Trong phòng nghỉ tạm của công trường, Cố Mộ Nghiêm ngồi trên ghế, đôi tay đan vào nhau để ở trên bụng, nhìn mấy vị thân nhân của nạn nhân, lạnh lùng nói, “Chúng tôi đồng ý bồi thường 500 vạn, giải quyết ngầm, không có nghĩa là chúng tôi sợ. Thịnh Vũ không muốn bạc đãi nhân viên của mình, cũng không muốn sau khi anh ta mất vì tan nạn, vì chút tiền bồi thường mà làm to chuyện cùng người thân của anh ta lôi nhau lên tòa án. Nếu sau khi các người cầm 500 vạn mà vẫn còn sinh sự, lúc đó đừng có trách công ty không khách khí. Nếu các người không hài lòng, có thể mời cảnh sát tham gia vào. Nhưng tới lúc đó tôi đảm bảo là đừng nói 500 vạn, dù là 500 đồng các người cũng không lấy được đâu. Chuyện xảy ra do đâu, các người biết rõ hơn bất kỳ ai. Nếu không có vấn đề gì nữa thì hãy ký tên điền chỉ vào văn bản này, sau đó phòng tài vụ sẽ thanh toán cho các người!”

Anh điều tra một phen mới biết, vấn đề không hề tới từ phía công trường, mà là công nhân xảy ra xung đột với nhau, trong lúc tranh chấp, một người trong số đó trượt trân ngã. Mấy người kia thấy xảy ra án mạng bèn thống nhất với nhau nói là người kia bị ngã trong lúc làm việc, còn cổ vũ người thân của nạn nhân tới gây chuyện, muốn lừa lấy một khoản tiền. Người thân của nạn nhân là cô nhi quả mẫu vốn dĩ thiếu chính kiến, bị bọn công nhân nói sao thì biết là như vậy.

Về bên công ty, dĩ nhiên cũng không muốn làm to chuyện, nhưng nếu đối phương tưởng công ty là quả hồng mềm, thì là 10 phần sai lầm. Muốn dùng chiêu trò gì nữa, anh sẽ theo tới cùng! Nhíu mày một cái, anh đã chẳng tên là Cố Mộ Nghiêm !

Mới đầu nghe nói ông chủ lớn nhất của Thịnh Vũ tới, bọn họ chưa thấy sợ. Thịnh Vũ là công ty lớn, chắc chắn không muốn những chuyện xấu xa thế này bị truyền ra. Họ đoán chắc suy nghĩ của Thịnh Vũ, muốn lừa 10 triệu, nhưng qua một tuần lễ mới biết Cố Mộ Nghiêm không phải loại dễ chọc. Anh nói thẳng với bọn họ, chỉ bồi thường 500 vạn (5 triệu), nhiều hơn một chút cũng không có. Thái độ anh kiên quyết, không có chút thương lượng nào.

Công nhân sợ làm to nữa thì một chút tiền cũng không có, cho nên mặc dù trong lòng vẫn có chút không muốn, nhưng vẫn ký tên điền chỉ.

Luật sư cầm văn bản, cẩn thận nhìn một lượt, chắc chắn không có vấn đề gì rồi gật đầu với Cố Mộ Nghiêm một cái.

Cố Mộ Nghiêm ra khỏi công trường, đang định bước lên xe, bên cạnh liền vang lên tiếng gọi hùng hậu, “Cháu Cố, không ngờ lại gặp được cháu ở chỗ này!”

Cố Mộ Nghiêm đứng thẳng người dậy nhìn sang, thấy một chiếc xe con dừng phía sau. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một người đàn ông khoảng chừng 50 đang ngồi, ông ta mắt sáng tinh anh, thân thể tinh tráng, là ba của Phạm Thành Trạch – Phạm Đào.

“Ra là bác Phạm, đã lâu không gặp.” Cố Mộ Nghiêm ngoài cười nhưng trong không cười chào một tiếng rồi đi tới.

Phạm Đào xuống xe, bộ tây trang làm nổi bật dáng người to cao của ông ta, có thể thấy được sự rèn luyện thường xuyên, “Nghe nói công trường của Thịnh Vũ xảy ra chuyện, sao rồi? Không sao chứ!”

Cố Mộ Nghiêm vẫn là vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, “Chuyện nhỏ thôi ạ, đã xử lý xong, cảm ơn bác Phạm đã quan tâm!”

Phạm Đào chắp tay sau lưng, “Vậy thì tốt, dù sao cháu mới tiếp quản Thịnh Vũ chưa lâu, nếu ngay cả chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, thì sợ là ông Cố sẽ tức hộc máu mất!”

“Phận làm con cháu đâu thể bất hiếu như vậy!” Cố Mộ Nghiêm không nhanh không chậm trả lời, “Bác Phạm đây là đang định đi đâu sao?”

“Việc thì xong rồi, đang định đi thăm Phạm Thành Trạch một chút, lâu lắm nó chẳng về nhà, ông già này đành phải đích thân đi tìm nó vậy. Cháu Cố, nếu mà cháu không phiền, hãy cho Phạm Thành Trạch về thăm nhà một chút.” Phạm Đào nói lời này có nhiều ngụ ý.

Nụ cười của Cố Mộ Nghiêm sâu hơn, “Bác Phạm, cái này thì bác xử oan cháu rồi, pháp luật quốc gia cũng có quy định nghỉ phép, cháu cho nghỉ không thiếu một ngày, hơn nữa chân mọc trên người cậu ta, cháu đâu quản được!”

Phạm Đào cả giận nói, “Nhóc thối, từ khi còn bé đã chằng chịu nói năng nhường nhịn ông già này một chút!”

Cố Mộ Nghiêm và Phạm Đào một xe trước một xe sau dừng trước cửa công ty chi nhánh Thịnh Vũ. Cố Mộ Nghiêm ngồi trong xe, cũng nên đi thăm cô nhóc kia một chút xem sao.

Trong phòng photo , Tần Tích đang bị mắng, nguyên nhân là do cô đã bỏ một phần tài liệu quan trọng vào máy hủy giấy. Nhưng cô thấy mình rất vô tội, mấy tài liệu đó là người khác đưa cho cô bảo cô đi tiêu hủy, lúc ấy cô còn hỏi thêm một câu, có thật sự cần hủy không, kết quả là vừa mới hủy xong thì có người tìm tới.

Chắc là một cái bẫy. Tần Tích có trăm cái miệng cũng không bào chữa được.

Cô gái kia tức không nhẹ, quay sang quát to vào mặt Tần Tích, “Cô nói xem giờ phải làm sao, chỗ tài liệu đó tôi mất một tuần mới làm xong, lại bị cô cắt nát bét hết cả, đừng có tưởng cô có quan hệ với Phạm tổng là tôi sẽ sợ cô, cái loại chỉ biết đi bằng cửa sau như cô chính là bại hoại của xã hội! Có tư cách gì mà đứng ở đây?”

“Tôi đã giải thích với cô là tôi không cố ý, cô đừng có nói chuyện quá đáng như vậy đi!” Tần Tích tự thấy mình làm việc cần cù chăm chỉ, không dùng mánh lới không gian lận, sao cô ta dám nói cô như vậy.

“Như này thì có gì mà quá đáng? Còn có quá đáng hơn nữa kìa! Đối phó với loại người như cô vốn không cần khách khí!” Đối phương cười lạnh, vươn tay định cho Tần Tích một cái tát, vẻ mặt Tần Tích ngưng trọng, nắm lấy cổ tay cô ta, đối phương muốn giãy thoát nhưng sức lực không lớn bằng Tần Tích, cuối cùng thẹn quá hóa giận, quát, “Bỏ ra!”

Tần Tích cười nhạt với người phụ nữ đang giận dữ, “Lần sau trước khi ra tay, trước tiên nên nghĩ xem mình có đủ lực đối phó hay không, mẹ kiếp, dùng quan hệ đi vào thì đã sao, đó là bản lĩnh của tôi, cô cũng phải chịu phục thôi. Cô cũng dựa vào quan hệ còn gì!”

Vốn là Tần Tích làm hỏng đồ của cô ta, trong lòng cũng hơi áy náy, muốn giúp một tay làm lại, ai ngờ cô ta càng nói càng quá đáng, Tần Tích không nhịn được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui