Đầu Tần Tích có chút rối rắm, cô chọc tới anh ta sao? Vẻ mặt của anh ta giống như hận không thể từng ngụm từng ngụm gặm cắn ăn luôn cô.
Khuôn mặt kiên nghị tuấn tú tản ra một loại khí chất lạnh lùng, trong khí chất lạnh lùng chứa từng mảnh lưỡi dao, bốn phương tám hướng đánh úp cô lại, Tần Tích rụt rụt cổ, giống như cô thật sự chọc tới người đàn ông đáng sợ này.
Nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ người đông thế mạnh, một mình cô không đối kháng lại nổi, mỗi người cho cô một quyền, cũng có thể đánh cô thành cha mẹ cũng nhìn không ra.
Đang tại lúc này, cửa phòng mở ra, cấp dưới cung kính mang quần áo sạch tới, LY Mặc thăm dò nói, "Cố thiếu, nếu không thì cậu đi thay quần áo trước đi!"
Cố Mộ Nghiêm thấy Lý Mặc cầm lấy cánh tay mình, mày rậm nhăn lại, "Buông tay ra!"
Thấy vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm ghét bỏ, trong lòng Lý Mặc than một tiếng không phục, rõ ràng người nên ghét bỏ là anh sao? Nếu không sợ Cố Mộ Nghiêm quá tức giận mà mất đi lý trí, anh đã sớm đứng qua một bên, mùi vị chua xót này rõ là. . . Không gì sánh được!
Ẩm ướt trên người làm Cố Mộ Nghiêm chán ghét, một giây đồng hồ anh cũng không chịu thêm được nữa, mày nhíu lại càng sâu, cười lạnh nói, "Lý Mặc, giữ cô ấy lại cho tôi, chờ tôi thay quần áo xong, trở lại tính sổ cô ta!"
Nói xong, Cố Mộ Nghiêm lấy quần áo, đi vào căn phòng bên trong, khi đi ngang qua người Tần Tích, còn mạnh mẽ đụng vào bờ vai của cô một cái, Tần Tích lui về phía sau vài bước, bị đau làm cô nhe răng trợn mắt.
Xong đời, để cho anh ta trở lại còn không phải chỉnh chết mình sao!
Cửa đóng lại, Lý Mặc thấy Tần Tích vẫn chết đứng tại chỗ, đi qua vỗ đầu cô một cái, "Còn không mau đi, chờ bị đánh sao."
"Anh muốn thả tôi đi?" Tần Tích mở to hai mắt nhìn, quả thực không tin có chuyện tốt như vậy.
"Coi như lần này vận khí của cô tốt, vừa lúc đụng phải Cố thiếu không thể làm ra chuyện gì, nếu như trước kia, nhất định cô đã chết chắc." Lý Mặc vẫy vẫy tay, "Nhanh lên đi, nếu không thì khi cậu ta trở lại, tôi cũng ngăn không được nữa rồi."
Tần Tích cầm tay Lý Mặc, "Sau này mỗi ngày tôi sẽ đốt tam chú cao hương cho anh, Bồ Tát sẽ phù hộ cho anh!" Nói xong, chập choạng chuồn đi! Giống con thỏ chạy trốn ra ngoài.
Mày Lý Mặc giật giật một cái, cô gái này có phần kỳ lạ!
Thấy người xung quanh còn ngồi không ít, Lý Mặc không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Không muốn trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết thì đi nhanh đi!"
Nghe vậy, người khác cũng lưu loát rời khỏi, Lý Mặc thở dài một hơi, nếu có thể, anh cũng muốn đi, nhưng mà anh biết hậu quả sẽ thảm hại hơn!
Khi Cố Mộ Nghiêm trở lại, thấy phòng to như vậy chỉ còn lại mỗi một mình Lý Mặc, mà trên mặt anh còn treo một nụ cười nhợt nhạt, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không nói hai lời, một quyền hung hăng đánh vào bụng Lý Mặc, Lý Mặc vẫn chưa phản ứng kịp, lại một quyền rơi vào trên mặt.
"Lý Mặc, cậu vậy mà để cho cô ta chạy thoát, gần đây có phải chưa cho cậu hoạt động gân cốt rồi phải không? Ngứa da hả?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trừng mắt nhìn Lý Mặc.
Cũng chỉ có anh ta mới dám làm như thế!
"Cố đại thiếu, tôi đây còn không phải là vì muốn tốt cho cậu sao." Lý Mặc ôm bụng, lòng tràn đầy ủy khuất, "Còn nhiều thời gian, thành phố P lớn như vậy, chờ cậu ngồi lên vị trí kia, đối phó với một cô gái vẫn còn không đơn giản sao? Đến lúc đó cậu muốn trụng dầu hay là thịt kho tàu, ai còn có thể ngăn chặn được cậu."
Anh không ngăn cản nữa, nếu như thực xảy ra chuyện, Cố lão còn có thể tha cho anh, Cố Mộ Nghiêm lại đánh anh, trong lòng bi thương vô hạn, việc này như thế nào lại cho anh gặp phải chứ! Mạng của anh như thế nào lại khổ như vậy chứ!
Cố Mộ Nghiêm hừ lạnh một tiếng, phá cửa đi ra. Chạy trốn hòa thượng trốn không khỏi miếu! Anh trực tiếp đi tìm quản lí, thấy Cố Mộ Nghiêm tiến vào, quản lí cúi đầu khom lưng, đây chính là ông chủ lớn phía sau màn thật sự của Hoàng Triều.
"Lập tức điều tra cho ra cô gái vừa rồi." Đào sâu ba thước, anh cũng phải bắt được cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...