Editor: VinJR
Ý của Cố Chấn Đình là ông là chủ gia đình, ông nói gì phải nghe nấy, nhưng ý Cố Đình Dự lại là ông chính là ba của Cố Mộ Nghiêm, nên cũng không chịu lui bước chút nào, Hàn Thu ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì, một bên là ba chồng mình phải tôn trọng, một bên lại là ông xã của mình, giúp bên kia cũng không được, đột nhiên bà nở nụ cười, nhìn về phía Tần Tích, "Tiểu Tích, hôn sự này là của con, con cũng có quyền lên tiếng, con muốn khi nào thì kết hôn, chúng ta sẽ tôn trọng quyết định của con."
"Con. . ." Cô không muốn kết hôn, nhưng khi thấy mọi người nhiệt tình như vậy, bộ dáng lại dễ gần gũi, lời này liền nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời, "Con. . ."
Cô ước gì hôn sự này có thể kéo bao lâu liền kéo dài bấy lâu, như vậy cô mới có thể nghĩ cách để Cố Mộ Nghiêm hủy bỏ hôn lễ hoang đường này.
Cố Đình Dự thấy con mình lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, tức giận đến không chịu nỗi, chỉ mũi nhọn qua, "Mộ Nghiêm, con nói đi."
Cố Mộ Nghiêm nhìn Cố Đình Dự một cái, nhàn nhạt trả lời, "Năm trước, năm sau đều được."
Cố Đình Dự nổi cáu, đây coi là trả lời cái gì, thằng nhóc này lại còn học đòi ném bóng cao su.
Hai gia trưỡng tuổi trên năm mươi ai cũng không chịu lui bước, thực sự không có biện pháp, vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm lãnh nhạt ngồi ở bên cạnh, cuối cùng vẫn là Hàn Thu đứng ra giảng hòa, quyết định cuối năm kết hôn.
"Nếu không thì cuối năm kết hôn đi, mượn hôn lễ, vừa dịp để tụ họp họ hàng bạn bè, cũng thật náo nhiệt." Hàn Thu nhìn Tần Tích, "Tiểu Tích, con cảm thấy thế nào?"
"Dạ, được." Tần Tích miễn cưỡng cười cười, cũng đã đến nước này, cô còn có thể nói cái gì.
Tin tức trưởng nam Cố Mộ Nghiêm nhà họ Cố cuối năm kết hôn liền truyền ra rất nhanh, họ hàng bạn bè đều rất hiếu kỳ với cô dâu trưởng tương lai này, vì vậy cuối tuần, nhà họ Cố sẽ tổ chức một bữa tiệc, xem như chính thức giới thiệu Tần Tích cho mọi người biết.
Vốn Tần Tích cho rằng người đến không nhiều, nhưng lúc chạng vạng, lén lút từ trên cửa sổ nhìn xuống, đoàn người ùn ùn kéo vào, mặc dù ngày thường rất tùy tiện, nhưng cô rất ít gặp qua loại tình cảnh thế này, cho nên không thể tránh khỏi vẫn có chút căng thẳng, dù sao những người đến đây không phú cũng quý.
Hơn nữa đám người kia còn là tới xem xét cô, vừa nghĩ tới, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người cô, nhìn cô như nghiên cứu quái vật, trong lòng cô liền sợ hãi, quá căng thẳng sẽ lúng túng, vậy thì thật xấu hổ.
Cho dù Cố Mộ Nghiêm không giết cô, cô cũng sẽ tự tán mình hai cái.
Cố Mộ Nghiêm là nhân vật chính, đương nhiên sớm tinh mơ liền tiếp khách xã giao, chỉ là xã giao nửa ngày, vẫn không thấy Tần Tích xuống, lông mày nhăn lại, xoay người đi lên lầu, đứng trước cửa gõ gõ, "Thùng, thùng, thùng."
Tần Tích đang tự động viên mình, vừa nghe thấy tiếng đập cửa, vội vàng hỏi, "Ai vậy?"
"Tôi, mở cửa." Giọng nói Cố Mộ Nghiêm không tốt lắm.
Cửa vừa mở ra, Cố Mộ Nghiêm rất khó chịu nói, "Phụ nữ thật là phiền phức, chậm rì rì..." Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Tần Tích đứng ở bên cạnh, một bộ váy liền màu lam nhạt, tóc xoăn được kẹp lại bằng kẹp pha lê, không trang điểm đậm ngược lại rất thanh tú đáng yêu, lập tức trong mắt của anh chợt lóe lên tia kinh diễm, cổ họng khô khốc, trong lúc nhất thời thế nhưng mắt không rời.
"Đi thôi." Tần Tích có chút khẩn trương, cho nên không phát hiện được ánh mắt của Cố Mộ Nghiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...