Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Editor: VinJR

Cố Chấn Đình thấy Tần Tích trầm mặc không nói, cũng biết Cố Đình Dự nói trúng nhược điểm của cô, như vậy chuyện kế tiếp liền giao cho Mộ Nghiêm, thằng nhóc này là tuýp người, trừ phi là nó không muốn, nếu không thì tuyệt đối không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi tay thằng nhóc này.

Nháy mắt với Cố Đình Dự một cái, hai người một trước một sau rời đi, người giúp việc xung quanh cũng đi ra, lập tức, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Mộ Nghiêm nhàn nhã ngồi ở bên cạnh thưởng thức trà, giống như không nhìn thấy Tần Tích, không có ý quan tâm đến cô, hoàn toàn không đếm xỉa.

Tần Tích tức giận đến đến nghiến răng, "Cố Mộ Nghiêm, tôi sẽ không gả cho anh, anh mau gọi người của anh cút ra khỏi nhà tôi."


Lúc này Cố Mộ Nghiêm mới nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười, "Được, lấy một trăm vạn ra, tôi lập tức cho người của tôi đi khỏi."

"Anh biết rõ tôi hoàn toàn không có một trăm vạn, rõ ràng chính là cố ý ép tôi."

"Vậy tôi mặc kệ, đã có lá gan cường hôn tôi, cũng phải có lá gan nhận hậu quả lớn." Cố Mộ Nghiêm chầm chậm đứng dậy, sửa sang lại cổ áo, từ trên cao nhìn xuống, "Làm Cố thiếu phu nhân nhà họ Cố, hay là ngủ đầu đường với mẹ cô, tự cô nghĩ kỹ một chút, trước mười hai giờ, nếu như không có câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ tự thay cô lựa chọn trả một trăm vạn, luật sư của tôi sẽ đích thân đến cửa tìm cô nói chuyện, đến lúc đó tôi có tâm tình bận tâm đến mẹ của cô hay không tôi cũng không biết."

Nói xong, Cố Mộ Nghiêm liền cất bước đi tới cửa, hiển nhiên là không muốn lại tiếp tục thảo luận đề tài này, nhìn bóng lưng của anh, Tần Tích bỗng dưng đứng lên, cắn cắn môi nói, "Đợi chút."

Tần Tích là người thông minh, bây giờ cô đã không còn đường lui, nếu như đáp ứng kết hôn với anh, ít nhất còn có thời gian hòa hoãn một chút, thừa dịp trong khoảng thời gian này, có lẽ cô còn có thể nghĩ cách khác, nếu không đáp ứng, lấy thế lực và thủ đoạn của anh, cô hoàn toàn không có sức mạnh phản kháng.

Cố Mộ Nghiêm nhanh nhẹn xoay người nhìn cô, giống như đang chờ lời nói tiếp theo của cô.

"Được, tôi kết hôn với anh, nhưng chuyện tối ngày hôm qua, tuyệt đối không thể để cho mẹ tôi biết, cũng tuyệt đối không được đăng báo."


Mặt Cố Mộ Nghiêm cũng không ngoài ý muốn, giống như đã sớm đoán được, chỉ hơi hất mày, "Được."

"Anh…" Tần Tích suy nghĩ một chút hỏi, "Anh dự định bao lâu sẽ ly hôn với tôi?"

Cô không cho rằng Cố Mộ Nghiêm sẽ cùng cô cả đời.

"Thứ nên từ bỏ sẽ từ bỏ, thứ không muốn rời mãi mãi sẽ không rời." Cố Mộ Nghiêm trả lời lập lờ.

"Không được, chúng ta phải ký thỏa thuận." Tần Tích tìm không thấy giấy, liền lấy hai tờ giấy ăn ở trên bàn trà, lấy cây viết trong túi xách ra, nhanh chóng viết vài chữ trên khăn giấy, sau đó ký tên phía dưới, đi đến trước mặt Cố Mộ Nghiêm, dán lên ngực anh, nhìn thẳng mắt của anh, "Trong vòng một năm nhất định phải ly hôn. Ký tên."

Ngộ nhỡ cô đấu không lại anh, thật sự kết hôn với anh, đứng trên địa bàn của anh, đến lúc đó anh muốn thế nào đều được, đàn ông càng già càng phong lưu, phụ nữ thì không như vậy, càng già càng mất giá, đến lúc đó anh ở bên ngoài tìm con gái mười bảy mười tám tuổi chơi đùa khoái hoạt, cô thành gái có chồng quá lứa, ngay cả hương vị yêu đương cũng chưa hưởng qua, cả đời cứ trôi qua như vậy, cô không muốn nha.


Cố Mộ Nghiêm hạ mắt, nhìn khăn giấy dán trên lồng ngực, không nhận lấy, nhấc đôi mắt lên nhìn cô, không nói một lời.

Tần Tích bị ánh mắt của anh nhìn như vậy cảm thấy khiếp sợ, tỏ ra mạnh mẽ đứng trước mặt của anh, cố gắng trừng to mắt, gia tăng khí thế, "Nhanh ký tên."

"Bây giờ cô có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi chứ." Cố Mộ Nghiêm nhướng mày hỏi ngược lại, "Cô đã không tình nguyện như vậy, tôi cũng không làm khó cô, hôn sự này không bàn nữa, vẫn là trả một trăm vạn đi, nếu cô không có tiền, tôi có thể miễn phí giúp cô giới thiệu một hai công ty cho vay, bất quá tôi sợ cô chỉ có thể gặm bánh mì với mẹ cô, bị bệnh cũng không thể đến bệnh viện, hơn nữa ở trong thời gian quy định, nếu như không trả tiền, cô cũng từng thấy cảnh đòi nợ trong ti vi rồi, chậc chậc chậc, thật sự là đáng thương."

Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích trừng to mắt, tức giận đến gò má đỏ bừng, một câu nói cũng nói không nên lời, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình cực thoải mái. Cô gái này không chỉ nôn lên người anh, còn nói anh vừa già vừa xấu, về sau mỗi ngày đều phải chọc tức cô, anh tin rằng cuộc sống nhàm chán sẽ tăng thêm rất nhiều thú vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui