Hôn Ước Em Chọn Đau Thương
Tôn Tiêu Đài chợt cau mày khi nghe xong những lời nói chắc như đinh đóng cột của người đàn ông đối diện.
Nói như vậy chẳng lẽ nào đơn ly hôn Tôn Tử Đằng vẫn chưa chịu ký hay sao? Nhưng lí do là gì mới được đây?
"Đơn ly hôn..."
"Đúng, đơn ly hôn không những em không ký mà còn xé thành từng mảnh vụn ném vào thùng rác từ rất lâu rồi.
Anh đang thắc mắc lí do tại sao đúng không?"
Tôn Tiêu Đài không trả lời, đồng nghĩa với việc đúng như Tôn Tử Đằng vừa nói.
Thật sự anh đang rất thắc mắc tại sao người đàn ông này lại không chịu ly hôn.
Tôn Tử Đằng không vội giải bày, anh quay lưng đối diện với người anh họ của mình.
Sau đó mới trầm giọng cất lời:
"Tại vì không lâu sau khi tiểu Nhược rời đi, em mới nhận ra bản thân mình thật sự có tình cảm với cô ấy.
Nhưng lại lấp lửng giữa người phụ nữ kia và tiểu Nhược.
Nhiều ngày trôi qua nỗi nhớ em dành cho cô ấy mỗi lúc một nhiều.
Lúc đó em mới biết mình thật sự yêu ai.
Tiếc là em lại nhận ra quá trễ.
Em không ký vào đơn ly hôn là muốn thử xem có còn được cơ hội nào để ở bên cạnh bù đắp cho cô ấy hay không."1
"Chắc anh lại đang nghĩ em quá ích kỷ đúng không?"1
Lúc này người đàn ông ấy mới quay lại nhìn Tôn Tiêu Đài, trên môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười như đang tự chế giễu chính mình.
Tôn Tiêu Đài cũng cười nhạt, anh nâng chân tiếp tục bước đi trên con đường nhỏ dẫn lối trở vào nhà.
"Lúc cô ấy hết lòng hết dạ yêu thương thì em nhẫn tâm hành hạ, chà đạp tình cảm của cô ấy.
Đến khi mất đi rồi thì lại ích kỷ không chịu buông tay.
Con người đúng là tham lam."
Nói đến đây Tôn Tiêu Đài chợt dừng bước, anh quay qua đối mặt với Tôn Tử Đằng, thẳng thắn tiếp lời:
"Nhưng anh nghĩ em nên sớm từ bỏ hi vọng đi.
Vì bây giờ người con gái ấy có lẽ đã có được một cuộc sống bình yên và hạnh phúc rồi.
Gặp lại em chỉ khiến cô ấy càng thêm buồn phiền mà thôi.
Quá khứ đã qua thì nên khép lại vĩnh viễn, khơi dậy chỉ có tổn thương chứ chẳng được gì đâu."
Nói xong, anh liền quay lưng đi thẳng vào nhà, để lại Tôn Tử Đằng dõi ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn theo.
Không biết anh đang nghĩ gì mà trên khuôn miệng bỗng chốc hiện lên nụ cười tà mị, dường như anh đang có những toan tính gì đó rất đặc biệt trong đầu.
Mãi đến khi Tôn Tiêu Đài khuất bóng vào trong nhà thì người đàn ông mới lặng lẽ rút điện thoại từ trong túi quần ra, đi tìm một bức ảnh nam nhân sau đó gửi cho một người nào đó, kèm theo dòng tin nhắn.
[Theo dõi anh ta cho tôi.]
- ---------------
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng được bao lâu thì Tôn Tiêu Đài đã chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa xuống tới phòng khách thì đã bị mẹ anh gọi lại.
"Tiêu Đài, mới sáng sớm mà con đi đâu vậy?"
Nghe thấy Kỷ Vân gọi, người đàn ông liền khựng người lại, quay đầu nhìn bà, vui vẻ trả lời:
"Con ra ngoài mua ít đồ, để trưa nay lên máy bay sang Mỹ."
"Lại sang Mỹ à? Con cứ đi đi về về như vậy liên tục suốt ba năm nay rồi đấy, rốt cuộc là vì chuyện gì con mau nói mẹ nghe xem."
"Ờ thì...!Con có chuyện riêng mà mẹ, mẹ kiên nhẫn thêm thời gian nữa đi rồi con dẫn dâu lẫn cháu nội về cho mẹ ha.
Thôi con đi kẻo muộn.
Chúc mami buổi sáng vui vẻ! Tạm biệt!"
Lúc nói xong thì bóng dáng của anh cũng đã khuất xa dần tầm mắt của Kỷ Vân.
Bà còn chưa kịp gặng hỏi cho ra chuyện thì anh lại chuồn đi mất, như vậy đã không biết bao nhiêu lần và kết quả là vẫn không thu thập được gì.
Lần thứ n Kỷ Vân thở dài trong bất lực.
- ---------------
Từ khi Tôn Tiêu Đài lái xe ra khỏi nhà thì phía sau anh luôn có một chiếc ô tô dõi theo phía sau, nhưng vì không đề phòng nên anh chẳng hề nhận ra.
Nơi anh đến đầu tiên là trung tâm mua sắm thời trang, đồ dùng của mẹ và bé, lúc Tôn Tiêu Đài mở cửa đặt chân bước vào trong thì hình ảnh của anh rất nhanh đã được camera điện thoại lén lút chụp lại.
Một người đàn ông ăn mặc phong cách như một thám tử tư chuyên nghiệp, từ đầu đến chân đều phủ một tone đen, đến đôi mắt cũng được che giấu sau lớp kính râm màu đen.
Chụp được ảnh của Tôn Tiêu Đài xong hắn ta liền gửi ngay cho ai đó, rồi lại tiếp tục theo dõi phía sau.
Không lâu sau, người đàn ông ấy rời khỏi trung tâm với hai túi đồ trên tay sau đó lại lái xe rời đi.
Chiếc ô tô luôn bám theo anh tiếp tục theo sát phía sau.
Lần này nơi mà Tôn Tiêu Đài đến lại là Bạch gia, vì không thể theo vào bên trong nên người đàn ông bí ẩn ấy chỉ có thể nhanh chóng chụp lại ảnh lúc Tôn Tiêu Đài lái xe vào trong biệt thự của Bạch gia, trước khi cổng chính khép lại chặt chẽ.
Chụp xong hắn ta lại tiếp tục gửi đi cho ai đó.
Kiên nhẫn ở bên ngoài chờ đợi hơn 30 phút sau thì xe của Tôn Tiêu Đài cũng rời khỏi biệt thự của Bạch gia và hắn ta lại theo dõi phía sau.
Mỗi một nơi mà người đàn ông ấy đến đều được thu vào ống kính điện thoại của kẻ lạ mặt bám đuôi mà anh chẳng hề nhận ra.
- ---------------
《TẬP ĐOÀN CỬU THIÊN》
*Ting.*
Nghe thấy thông báo tin nhắn từ chuông điện thoại, người đàn ông đang đứng bên cửa sổ uống rượu, hướng mắt ngắm nhìn cảnh vật nơi xa xăm bên ngoài liền quay trở lại bàn làm việc lấy điện thoại mở tin nhắn ra xem.
Nội dung bên trong là những bức bức ảnh của một người đàn ông đang bước vào sân bay.
Xem xong Tôn Tử Đằng khẽ nhíu mày, nét mặt trở nên trầm tư hơn hẳn, nhưng chỉ sau vài giây anh đã trở lại phong thái sắc bén như thường lệ.
Rời khỏi mục tin nhắn, người đàn ông nhanh chóng chuyển sang thư mục danh bạ liên lạc tìm tới số điện thoại đang cần và ấn gọi ngay lập tức.
Anh đặt ly rượu lên bàn để những ngón tay thon dài đầy quyền lực nhịp nhàng gõ trên mặt gỗ của bàn làm việc trong thời gian chờ đợi đầu dây bên kia chấp nhận cuộc gọi.
Sau vài tiếng tút ngân dài thì điện thoại cũng truyền tới tín hiệu nghe máy từ đối phương, không để bên kia kịp lên tiếng người đàn ông đã trầm giọng cất lời:
"Tôi cần tìm thông tin chuyến bay của một người.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...