Từ khi bị quái vật dọa đến mức phải bỏ chạy về thụ động, Mạc Cổn Cổn thành thật 3 ngày, ăn gần như cạn sạch đống mỹ thực nhóc đã cất công giấu diếm.
Đa số thời gian của gấu trúc dùng để ăn hoặc ngủ, bởi vì không có thiên địch, bình thường gấu trúc đều lười biếng, di chuyển thong thả. Mà lá cây chúng ăn cũng không thể tiêu hóa bao nhiêu, cho nên mỗi một con gấu trúc đều phải bổ sung năng lượng bất cứ lúc nào, giống như một cật hóa di động vậy.
Trong ba ngày Mạc Cổn Cổn không dám ra ngoài, hầu như nhóc đã ăn sạch phần dự trữ cho nửa tháng rồi.
Chỉ còn một mụt măng màu đỏ trân quý nhất thôi, không nỡ ăn.
Ọt ọt ọt.
Tiểu móng vuốt sờ sờ cái bụng thịt phúng phính, nhóc đói.
Còn, khát lắm lắm.
Nhưng mà, tất cả dũng khí của nhóc đã tiêu tán vào ngày đó hết rồi, không muốn bị lột da, không muốn phải chịu đau nữa.
Nhóc, muốn sống tiếp.
Gấu trúc thực sự rất khát chỉ có thể nhìn trời cao với đầy ánh sao. Đêm tối mang đến cho nhóc dũng khí và sức mạnh, Mạc Cổn Cổn cắn răng.
Thử một lần, nếu mà không được, nhóc liền…
Dọn nhà!
Nghĩ như vậy, nhóc ta hành động vụng về lại thận trọng dùng dây mây cuốn lấy măng đỏ vác ở sau lưng, trên thực tế, bản thân Mạc Cổn Cổn cũng không quá rõ tại sao mình lại biết cách làm này, hình như là vừa nghĩ đến dọn nhà bỗng nhiên liền nảy ra suy nghĩ đó vậy, bắt đầu từ lúc quái vật nửa trong suốt kia đập vào mặt nhóc liền có loại trạng thái này.
Có thể nhóc sẽ là con gấu trúc đầu tiên được khen thông minh đấy.
Mạc Cổn Cổn ở rất xa, lại ngửi được một hương vị thoang thoảng cực kỳ hấp dẫn, dễ ngửi đến chảy cả nước miếng, linh hồn đều vui sướng.
Đây, là mùi hương gì vậy?!
Thân là một con gấu trúc cật hóa, Mạc Cổn Cổn vui như Columbus tìm ra châu lục mới.
May mà vẫn còn lý trí, cục bông gấu trúc không có nhào qua ngay lập tức.
Khi nhóc phát hiện thứ tỏa ra hương thơm đặc biệt đó nằm trong tay của quái vật có cái đuôi dài đẹp kia, chỉ còn lại cảm giác may mắn.
Bất quá, đó là cái gì nha? Thơm quá đi!
Mạc Cổn Cổn trốn vào bụi cây, cặp mắt đen lúng liếng nhìn đầy khát vọng, thỉnh thoảng liếm liếm mũi.
Từ lúc Mạc Cổn Cổn đến gần, Lục Kiêu Kỳ liền có cảm giác, anh nắm chặt súng laser ở trong tay, kéo căng cơ thể vận sức chờ phát động, nhưng trong lúc mơ hồ nhìn thấy cục lông trắng quen thuộc, anh yên lặng thu súng vào. Trong tròng mắt lạnh như băng có thêm một tia khác thường.
Cục Bông Nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay, bông xù xù, đôi tai tròn màu đen vểnh lên, mắt đen to to chiếm hơn nửa gương mặt nhỏ nhắn, phô trương thanh thế cứ như thật vậy. Lục Kiêu Kỳ đọc rất nhiều sách, còn nhớ rõ trong một quyển sách cổ từng có ghi chép về nhóc kia.
—— Gấu trúc ở địa cầu xưa.
Sớm đã tuyệt chủng, người tinh tế cũng chỉ có mở rộng kiến thức thể thông qua ghi chép để lại. Lục Kiêu Kỳ không nghĩ tới lúc sinh thời mình lại có thể gặp được một sinh vật nhỏ trân quý mà lại nhu nhược này, chắc là hiện tại anh đang ở một tinh cầu rất nguyên thủy. Sờ sờ nút áo không gian, hai mắt Lục Kiêu Kỳ tối tăm, sắc thái đè nén là sự yên lặng trước cơn bão.
Tinh cầu không có bất kỳ ghi chép gì, kẻ ẩn núp trăm phương ngàn kế…
Lục Kiêu Kỳ hung hăng ho ra một búng máu, mặt không thay đổi lau sạch, anh dùng cái tay dính đầy máu tươi móc keo ngưng tụ ra phun lên vết thương lộ rõ xương ở trước ngực, vết thương phát ra tiếng xèo xèo. Đau đớn cũng không thể mài mòn ý chí của anh, lại giúp anh nhìn thấu hoa ở trong quá khứ.
Đỏ! Màu đỏ của máu!
Đời trước Mạc Cổn Cổn bị lột da, sau khi trải qua cơn đau ùn ùn kéo tới, lúc hấp hối đâu đâu cũng thấy màu đỏ tươi. Nhìn cảnh này, nhóc gần như bị dọa bể mật, toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác quỳ rạp ở dưới đất run run.
Đau lắm!
Trong chốc lát, mắt gấu trúc liền ướt sũng, cứ như muốn khóc.
Dù cho không lớn bằng bàn tay, Lục Kiêu Kỳ cũng nhạy cảm phát hiện hơi thở của nhóc con không ổn. Anh chậm rãi ẩn giấu khí thế sắc bén, nhưng mà tình huống của nhóc con kia cũng không có chuyển biến tốt đẹp, qua một lát, Lục Kiêu Kỳ liền phát hiện hơi thở ngừng lại.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại.
Sở dĩ anh có thể tỉnh lại được, là nhờ vào lá nước kia.
Nhóc này đã cứu anh một mạng.
Mạc Cổn Cổn sống sờ sờ bị dọa đến ngất đi, đến khi tỉnh lại, nhóc đang nằm trên một cái đệm nhỏ mềm mại được làm bằng lá cây, bên cạnh là hai mụt măng vàng thơm ngào ngạt, chính là mùi hương lúc trước đã suýt đánh thức con sâu tham ăn của nhóc. Mạc Cổn Cổn đờ người ra.
Không đau, không có bị lột da.
Nhóc, nhóc còn sống! Măng đỏ cũng còn!
Sống sót sau tai nạn, Mạc Cổn Cổn gần như mừng đến chảy nước mắt, lăn một cái ôm lấy măng vàng, kích động cắn một ngụm lớn. Nhai nuốt thật nhanh, khóe mắt chợt phát hiện quái vật đáng sợ kia đang cách mình 10m. Móng vuốt run lên, suýt nữa cục lông đã bị mắc nghẹn.
Mạc Cổn Cổn trộm liếc nhìn, ngậm măng vàng, cặp chân ngắn be bé cẩn thận lùi ra sau.
Nhóc gần như ngừng thở, động tác chậm rãi, bất quá khoảng cách vài mét ngắn ngủn lại dài dằng dặc.
Lục Kiêu Kỳ để ý thấy nhóc con kia vừa tỉnh lại liền sức sống mười phần ăn này nọ. Chắc là không sao rồi, thân thể đang căng thẳng của anh thả lỏng vài phần. Sau đó Lục Kiêu Kỳ liền dời lực chú ý đến máy truyền tin trong tay, máy truyền tin phát ra tiếng roẹt roẹt, rất là chói tai.
Thanh âm tới quá đột nhiên, Mạc Cổn Cổn mới vừa chui vào bụi cây như chim sợ cành cong, sợ đến mức té ngã thành một quả cầu, lăn từ trên sườn núi xuống. Một trận nhanh như chớp, nhóc đụng vào đùi của quái vật, trong tiềm thức bốn cái móng ôm chặt lại lúc này khó khăn lắm mới dừng lại được, lắc lắc đầu, lắc đến khi không còn choáng váng nữa, nhóc mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen kịt sâu thẳm.
Tới gần quái vật ở khoảng cách gần như vậy, cả người Mạc Cổn Cổn run rẩy kịch liệt, gan mật đều vỡ ra hết.
Nhóc, sắp chết!
Cắn chặt miệng, hai tròng mắt của Mạc Cổn Cổn tràn ra hơi nước, có hơi tuyệt vọng. Hai tai đều ỉu xìu đến mức cụp xuống.
Ẩn giấu sự tối tăm đến nơi sâu nhất, đáy mắt Lục Kiêu Kỳ có chút bất lực và buồn cười chợt lóe lên rồi biến mất.
Đầu ngón tay chạm đến đầu nhỏ bông xù xù của nhóc con, một giây kế tiếp, nhóc ta liền run dữ dội, hiển nhiên lại muốn ngất xỉu thêm lần nữa. Ngón tay Lục Kiêu Kỳ cứng đờ, bất đắc dĩ thu tay về. Gần gũi chạm vào, anh mới cảm giác được da lông của nhóc con mềm mịn như bột vậy.
Thực sự là quá nhỏ, thậm chí anh còn sợ một đầu ngón tay của mình vừa chạm vào sẽ làm gãy xương cốt mỏng manh của nhóc mất.
Thân là người sống trong tinh tế mới, từ lâu gen của họ đã khác xa với người cổ rồi, Lục Kiêu Kỳ lại còn là người biến dị có gen SSS hiếm hoi nữa chứ. Toàn thân mình đồng da sắt, còn có đuôi rồng biến dị tăng mạnh sức chiến đấu. Nếu không phải có những thứ này, anh sẽ không thể sống sót sau khi bị hố đen đưa đến đây, cũng tuyệt đối không thể khôi phục năng lực hành động, xoa dịu vết thương trí mệnh chỉ trong vài ngày được.
Tầm mắt chuyển đến xác chiến hạm, Lục Kiêu Kỳ híp mắt, toàn bộ người trên chiến hạm, trừ một mình anh ra, tất cả đều hi sinh oanh liệt hết rồi.
Chỉ là, ở tinh cầu Celta, chắc là lúc này anh cũng đã trở thành một liệt sĩ rồi.
Cảm nhận được sát khí, Mạc Cổn Cổn triệt để chết khiếp, thậm chí mắt đen ướt sũng cũng không dám chuyển động luôn.
Bàn tay khổng lồ rơi xuống, Mạc Cổn Cổn mở mắt trừng trừng nhìn nó càng ngày càng gần, sự sợ hãi nơi đáy mắt cũng đạt đến đỉnh điểm, nhóc nhịn không được nhắm mắt lại. Đợi chờ tử vong là một quá trình lâu lắc, lâu đến mức Mạc Cổn Cổn cảm thấy nó quá lâu, cẩn thận mở hai mắt lộ ra một đường nhỏ, con ngươi đen lúng liếng chống lại con ngươi tối tăm, nhóc lập tức nhắm chặt mắt lại giả chết.
Lòng bàn tay là một con gấu trúc mềm đát đát co lại thành cái bánh, Lục Kiêu Kỳ thấy bộ dáng gấu trúc nhìn trộm đầy sợ hãi, âm thầm cảm thấy buồn cười. Tinh thần vẫn luôn căng thẳng có hơi thả lỏng, tâm trạng nặng nề cũng có vài phần sung sướng.
Đặt Gấu Trúc Đoàn Nhi lên đống măng được xếp thành hình kim tự tháp, Lục Kiêu Kỳ vùi đầu vào hành hạ máy truyền tin tiếp.
Thân thể không khỏe, đây là lí do anh tạm ở lại đây để bình phục.
Về phần cục lông nhỏ túng manh này, ở trong lòng Lục Thượng tướng không có bất kỳ uy hiếp gì cả.
Lần đầu tiên ngất không chết là may mắn, nhóc cũng không tin. Lần thứ hai quái vật vẫn không giết nhóc sẽ không là chuyện ngẫu nhiên nữa. Mạc Cổn Cổn ngồi chồm hổm trên núi măng nhỏ trừng mắt nhìn, đầy mặt không dám tin ngửi ngửi, nhóc không những không chết mà còn ngoài ý muốn nhận được một ổ vàng thơm ngào ngạt nữa.
Mạc Cổn Cổn không dám nhúc nhích, cẩn thận nhìn quái vật có ngũ quan tựa như điêu khắc kia.
Móng vuốt nhỏ thử nhúc nhích một cái, quái vật nhìn qua nhưng lại không chuẩn bị giết nhóc, nhóc liền nhịn không được lại nhúc nhích cái nữa.
Sau khi thử nghiệm, trái tim bị treo lơ lửng của Mạc Cổn Cổn cũng coi như là được thả lỏng không ít đâu.
Chắc là hiện tại nhóc đã an toàn rồi.
Run run rẩy rẩy trượt khỏi ổ vàng, Mạc Cổn Cổn luyến tiếc nhìn chằm chằm núi vàng hồi lâu, ngậm lấy một cục rồi bỗng nhiên nhóc quay đầu chui vào bụi cây.
Cho dù hiện tại an toàn, nhưng mà quái vật vẫn rất nguy hiểm.
Nhóc phải bỏ trốn!
Lục Kiêu Kỳ dừng động tác, ánh mắt sâu thẳm sắc mặt thất thường, anh lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, điểm khác nhau duy nhất là anh đã thấy rõ hơn lúc mới thanh tỉnh rồi, có thể nhìn rõ cái mông nhỏ tròn tròn và cái đuôi nhỏ hơi vểnh lên có nhúm lông xõa tung đang bay bay.
Dừng một chút, Lục Thượng tướng liền cúi đầu nhấn nhấn nút, máy truyền tin lóe ra tia lửa điện.
Sống chết chạy trở về ổ nhỏ của mình, cục bông Mạc kéo dây mây mình đeo ở trên lưng xuống, bên trong là măng đỏ của nhóc. Xòe móng vuốt, nhóc biết tài sản của mình chỉ còn dư lại hai cục măng, màu đỏ thì không nỡ ăn, màu vàng là mình liều mạng đánh đổi nên càng đáng quý hơn!
Nhích lại ngửi ngửi, Mạc Cổn Cổn nhịn xúc động muốn ăn sạch chúng xuống, nhóc bắt đầu đóng gói hành lý.
Nhóc! Muốn! Dọn! Nhà
Trong đầu cục bông gấu trúc nghĩ nhiều lắm, nhóc liền vụng về rứt dây mây, qua mấy lần vẫn chưa làm ra được hiểu quả nhóc mong muốn.
Trong đầu nhớ lại bàn tay có khớp xương rõ ràng của quái vật, Mạc Cổn Cổn cúi đầu nhìn móng móng đầy lông của mình.
Nhóc cũng muốn có một cái móng có thể tách ra một cách linh hoạt.
Cuối cùng, nhóc chỉ buộc hai dây mây lại, hai cục măng bắt chéo ở trên lưng, có hơi xấu, lại không khỏi hơi có phong độ của người đi khắp chân trời.
Chuẩn bị xong xuôi, Mạc Cổn Cổn thừa dịp trời tờ mờ sáng, rời khỏi ổ nhỏ thụ động mà mình rất vừa lòng này.
Gần đây có mưa, thời tiết khá ẩm ướt.
Mạc Cổn Cổn đi ở trong rừng, trên người dính đầy sương, bộ lông bồng bềnh dính bệt lại, ốm xuống mộ vòng, nhìn qua có hơi đáng thương.
Địa bàn của nhóc không lớn, đi gần 15 phút liền đến sát biên giới, hướng ra phía ngoài một chút nhóc liền có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi hơi có tính trùng kích, là lãnh địa của động vật khác. Nhóc có chút chần chừ, đằng trước là nơi không biết có bao nhiêu nguy hiểm, phía sau lại có quái vật đáng sợ. Đứng trước ngã rẽ đời gấu trúc, Mạc Cổn Cổn đầy mặt bi tráng.
Quái vật kia chiếm lấy nguồn nước khó lắm nhóc mới tìm ra được, đương nhiên là sẽ không trả lại cho nhóc rồi.
Nhóc phải tìm nơi ở mới.
Bước lộp cộp trên mặt đất, có thể nói là Mạc Cổn Cổn đã dùng hết dũng khí suốt đời để đi về phía mình không biết là đâu, vẻ mặt thấp thỏm bất an.
Dọc theo đường đi, mùi gay mũi ngày càng nồng nặc, nhóc lạnh run, rất muốn bỏ trốn ngay lập tức. Bỗng nhiên, một cơn gió tanh ập đến, Mạc Cổn Cổn đối diện với cặp mắt xanh biếc lạnh lẽo, nhóc không duy trì dũng khí nổi nữa rồi.
Mạc Cổn Cổn: !!” Cứu! Mạng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...