Người thả tuyết đã dừng lại, trên không trung vẫn còn một vài bông tuyết trôi nổi rơi xuống với tốc độ chậm rãi.
Cảnh vật xung quanh ồn ào, có tiếng hoan hô, tiếng hân hoan, thậm chí là tiếng ồn ào.
Chỉ có nơi này của hai người họ là yên tĩnh, người bên ngoài không có cách nào chen vào được.
Bọn họ giống như có tấm bình phong vô hình trải rộng ra.
Chú ý tới ánh mắt Nguyễn Huỳnh thay đổi rất nhỏ, Lục Ngộ An nhìn thẳng vào cô, giọng nói rõ ràng trầm xuống: “Còn gì nữa?”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe lên, cô đối diện với anh một lúc, khẽ chớp mắt nói: “Còn nhiều lắm, anh từ từ phát hiện ra nhé?”
Lục Ngộ An nhướng mày, khóe miệng chứa ý cười, giống như thầm chấp nhận.
Anh chính là không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Hai người ngồi ở nhà hàng một hồi lâu, chuẩn bị rời đi.
“Em đi vệ sinh đã.” Nguyễn Huỳnh muốn đi dặm phấn.
Lục Ngộ An đứng lên cùng cô, đưa tay về phía cô.
Nguyễn Huỳnh nhìn cánh tay thon dài của anh chốc lát, do dự đưa áo khoác trên thành ghế cho anh.
Lục Ngộ An nhận lấy, thấp giọng hỏi: “Có cần đi cùng không?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt một lúc, khóe mắt liếc nhìn thấy những người đàn ông chờ ở cửa nhà vệ sinh cách đó không xa, cô nở nụ cười: “Được.”
Người ở cửa nhà vệ sinh hơi nhiều, xếp hàng một lúc mới đến lượt Nguyễn Huỳnh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô đi đến bồn rửa tay dặm phấn, vừa rồi khi ăn cơm đã trôi mất chút son môi, khi ngước mắt nhìn về phía tấm gương thì đúng lúc bắt gặp người phản chiếu trong gương.
Áo khoác của cô mắc trên cánh tay Lục Ngộ An, áo khoác của cô màu trắng gạo, mà áo khoác hôm nay anh mặc có màu đen.
Cả hai hình thành nên sự so sánh rõ ràng.
Rõ ràng anh không làm gì cả, chỉ ôm áo khoác của cô mà đã khiến trái tim Nguyễn Huỳnh nổi gợn sóng.
Cô nghĩ, có thể cô thật sự không cần Lục Ngộ An theo đuổi mà đã tự giác chạy vào lòng anh.
Người này đối với cô mà nói, mọi hành động đều có sức hấp dẫn trí mạng.
Cô chậm chạp ý thức được, cô thích anh của từng khoảnh khắc.
Nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người xuyên qua dòng người, giao hợp, va vào nhau qua tấm gương tròn.
Cô nhìn anh qua tấm gương, anh nhìn dáng vẻ cô đứng trước gương.
Nguyễn Huỳnh đang thoa son môi, thân hình hơi nghiêng, liếc mắt là nhìn thấy hết đường cong dáng người hoàn mỹ.
Màu son của cô không phải đỏ tươi, có chút giống như màu caramel.
Lục Ngộ An nhìn cô bôi son môi, ánh mắt hướng xuống, nhìn vào cánh môi đỏ thắm ẩm ướt của cô, ánh mắt khẽ động đậy.
Dặm phấn xong, Nguyễn Huỳnh rửa tay rồi đi về phía Lục Ngộ An.
Đứng lại trước mặt anh, Nguyễn Huỳnh cong môi cười nhẹ nhàng: “Em xong rồi.”
Lục Ngộ An rũ mắt, cầm áo khoác trên khuỷu tay lên, nhìn về phía cô.
Nguyễn Huỳnh đang muốn nhận lấy thì Lục Ngộ An đã cầm áo lên trước, làm tư thế để cô mặc vào.
Cô sửng sốt mấy giây, hành động chậm chạp mặc áo vào.
Đi ra khỏi nhà hàng quay lại trong xe, Lục Ngộ An nhận ra bộ dáng không tập trung của Nguyễn Huỳnh, anh nhăn trán một cái rất nhỏ: “Sao vậy?”
Giọng nói dễ nghe của anh kéo suy nghĩ đang bay đi của Nguyễn Huỳnh quay về, cô hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Anh nhìn lại cô.
Nguyễn Huỳnh mím môi, hỏi anh; “Có ai từng nói là anh rất chu đáo không?”
“?”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An nhướng mày: “Khen ngợi hay là ý xấu?”
“Khen ngợi.” Nguyễn Huỳnh nói: “Anh là người duy nhất sau bố em ngay cả mặc quần áo cũng giúp em.”
“...”
Dứt lời, Lục Ngộ An không lên tiếng, Nguyễn Huỳnh cũng đột nhiên cảm nhận được, lời nói này hình như có chút vấn đề.
Câu nói này của cô nghe kỹ thì sao lại có thành phần ám hiệu quyến rũ vậy.
Nguyễn Huỳnh kịp phản ứng, vội vã giải thích: “Ý em là mặc áo khoác ấy.”
Lục Ngộ An nhìn vành tai đỏ lên trong nháy mắt của cô, trầm giọng cười: “Anh biết.”
Anh rũ mắt nhìn cô, cực kỳ không đứng đắn nói: “Em có cần những cái khác thì sau này anh cũng có thể giúp em.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Bây giờ cô xuống xe còn kịp không?
Nguyễn Huỳnh im lặng, không lên tiếng nữa.
Lục Ngộ An cười một lúc, không trêu cô nữa: “Đi xem phim nhé?”
Nguyễn Huỳnh mơ hồ ừm một tiếng, vẫn chưa thoát ra được từ cảnh lúng túng vừa rồi.
-
Vào lễ Giáng sinh, rạp chiếu phim đông người hơn bình thường.
Lục Ngộ An đã mua vé trước, hai người xếp hàng lấy vé rồi đợi một lúc là có thể đi vào.
Nhìn thấy vé xem phim mà Lục Ngộ An đưa cho mình, Nguyễn Huỳnh ngẩn người, lại kìm lòng không đặng cười lên.
“Có phải lần trước anh đã nhìn thấy em dừng lại rất lâu trước tấm áp phích của bộ phim này không?” Nguyễn Huỳnh không tin Lục Ngộ An trùng hợp mua vé của phim mình muốn xem.
Lục Ngộ An thản nhiên: “Em nhìn rất chăm chú, không chú ý đến anh.”
Ngày đó khi cô đợi anh ở đây thì đã đứng quay lưng về phía anh.
Cô ỏ trước tấm áp phích bao lâu, Lục Ngộ An quan sát cô bấy lâu.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Chẳng trách.”
Lục Ngộ An không nghe rõ: “Cái gì?”
Nguyễn Huỳnh kiêu ngạo nhướng mày với anh: “Không nói cho anh biết.”
Cô chỉ chợt nhớ tới một câu nói trên mạng khá là kinh điển, tất cả sự trùng hợp trên thế gian này chẳng qua chỉ là có người có lòng cố ý sắp xếp.
Để tâm đến thì mới có sự trùng hợp lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp sáng ngời của cô, khóe môi hơi nhếch: “Được, vậy sau này muốn nói thì nói cho anh biết.”
Nguyễn Huỳnh dừng lại, không nghĩ tới anh sẽ trả lời mình như vậy.
Cô liếm môi một cái, nhẹ giọng nói: “Được.”
Lần này hai người xem phim tình cảm.
Bộ phim này đã công chiếu gần một tháng, mặc dù đã gần rút khỏi rạp nhưng những cặp đôi đến xem lại không ít.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An kiểm tra vé vào rạp, trong rạp kín người hết chỗ, tỉ lệ đến rạp còn cao hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.
Xung quanh hai người bọn họ đều có người.
Vừa ngồi xuống, Nguyễn Huỳnh chợt nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang tán gẫu.
Cô gái nói đây là lần thứ hai cô ấy đến xem, nói diễn viên diễn tốt, kịch bản cũng rất cảm động.
Nguyễn Huỳnh nghe xong, nhấn mở điện thoại tìm kiếm bình luận phi,
Lần trước cô đến là đã muốn xem rồi, thế nhưng sau lần đó, công việc và cuộc sống bắt đầu trở nên bận rộn, mãi không thể dành ra chút thời gian.
Hôm nay cuối cùng cũng đã được như ý muốn.
Xem được một phần bình luận phim thì màn hình lớn cách đó không xa sáng lên.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, nhìn chằm chằm vào tiêu đề một lúc rồi chợt nhớ tới, hỏi: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu.
Nguyễn Huỳnh: “Anh có cảm thấy chán không?”
Ánh sáng trong rạp phim lờ mờ, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu vào người bọn họ.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt Nguyễn Huỳnh gần trong gang tấc, bất đắc dĩ cười cười: “Sợ anh chán à?”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Trước đó em nghe Trần Tịnh Dương nói hình như anh không hay tới rạp chiếu phim.”
“Đúng là không hay tới.” Lục Ngộ An thừa nhận: “Nhưng không đến mức cảm thấy chán.”
Lúc trước anh tới rạp chiếu phim phần lớn là tới làm bóng đèn, hoặc là ủng hộ phim của bạn bè công chiếu.
Hiếm khi có đề tài phim yêu thích chiếu lên thì anh mới đến xem.
Nghe anh nói như vậy, Nguyễn Huỳnh yên tâm: “Vậy là được rồi.”
Lục Ngộ An nhướng mày, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Nguyễn Huỳnh một lúc, bất chợt nói: “Lỡ như anh thật sự cảm thấy chán thì sao?”
Nguyễn Huỳnh mờ mịt: “Không phải anh nói sẽ không chán sao?”
“...” Lục Ngộ An không ngờ tới cô nhớ kỹ trọng điểm như thế, anh bật cười: “Cho nên mới là lỡ như.”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, đối diện với đôi mắt vẫn đen nhánh thâm tình dưới hoàn cảnh tối đen, ánh mắt cô lung lay, đột nhiên cười nên: “Vậy thì chỉ có thể chứng minh sức hấp dẫn của em không đủ.”
Nói xong, cô ranh mãnh chớp mắt với Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, em phân tích như vậy có lý không?”
Lục Ngộ An bị cô đánh bại.
Anh bất đắc dĩ cười cười: “Có.”
Dứt lời, anh rũ mắt xuống nhéo ngón tay của Nguyễn Huỳnh đang đặt trên tay vịn, giọng nói nặng nề, có ý riêng: “Cho nên anh sẽ không chán.”
Bất kể phim thú vị hay không, chỉ cần bên cạnh có Nguyễn Huỳnh thì Lục Ngộ An sẽ không chán.
Anh có thể nhìn cô, chỉ nhìn cô thôi là đã khiến anh cảm thấy cuộc sống thú vị, có ý nghĩa.
Nguyễn Huỳnh không hiểu sao lại bị phản kích ngược lại, cô cảm nhận được xúc cảm tê dại truyền đến từ ngón tay anh, ánh mắt có chút ngưng đọng.
Một lúc sau, cô dời ánh mắt nhìn ngón tay của hai người, giả vờ như không thấy, nhìn về phía màn hình lớn: “Em xem phim đây.”
Lục Ngộ An hiểu ra, lại nhéo ngón tay cô xem như đáp lại.
Đây là một bộ phim tình cảm có chút hài kịch, nhân vật nam nữ chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai đứa trẻ vô tư.
Sau đó bởi vì gia đình mà hai người từng xa cách nhau trong mấy năm ngắn ngủi.
Khi gặp, hai người ngầm sinh ra tình cảm, giấu giếm người nhà yêu đương.
Sau đó chính là cuộc sống thường ngày gà bay chó sủa.
Có sự ngăn cản khi bố mẹ phát hiện, cũng có mâu thuẫn lúc hai người sinh ra ý kiến trái chiều trong một vài việc nhỏ.
Bởi vì được định vị là phim hài nhẹ nhàng, cho dù là cãi nhau thì cũng có thể khiến cho người ta cười thoải mái.
Nguyễn Huỳnh xem chăm chú, thỉnh thoảng sẽ nhếch môi cười khẽ.
Lông mi cô rất dài, rất cong, khi cười lên, đôi mắt cong giống như trăng khuyết, còn đáng xem hơn phim.
Ít nhất thì Lục Ngộ An cảm thấy như thế.
Khi ánh sáng của màn hình lớn chiếu lướt qua hai người thì sẽ phát hiện ra, có người tập trung xem phim, có người đặt sự chú ý vào bên cạnh.
…
Phim chiếu đến đoạn giữa, Nguyễn Huỳnh có chút không thích hợp trong một lúc ngắn ngủi.
Cô quên mất phim tình cảm so với những phim khác có nhiều cảnh thân mật khiến người ta xấu hổ hơn.
Hiệu quả âm thanh trong rạp rất tốt, tỷ lệ phân biệt cũng rất cao.
Âm thanh, hình ảnh lúc các diễn viên hôn nhau khiến cho người ta nghe rõ ràng, thấy chân thật.
Bên tai Nguyễn Huỳnh có tiếng kêu lên đè nén, tiếng hân hoan, tiếng lộn xộn của người xem khác, cũng có âm thanh mập mờ, khiến người ta say mê từ trong phim truyền ra, rõ ràng hơn là tiếng hít thở nhàn nhạt bên tai phải.
“...”
Chưa từng có cảnh thân mật của bộ phim này khiến Nguyễn Huỳnh cảm thấy khó chống cự như vậy.
Rõ ràng tất cả đều là người trưởng thành, xem cảnh hôn cảnh giường chiếu của một bộ phim bình thường lại không khỏi khiến cô thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Có thể là do người bên cạnh quá chói mắt, rõ ràng anh chẳng hề làm gì, chẳng hề nói gì, thậm chí là tiếng hít thở cũng không khác lắm với trước đó, nhưng cô lại không bỏ qua được sự tồn tại của anh.
Điều duy nhất khiến Nguyễn Huỳnh thấy may mắn là, cảnh phim này không vượt quá một phút.
Hình ảnh thay đổi, từ đêm tối sang ban ngày.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, âm thầm thở ra một hơi.
Bỗng dưng, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Khát à?”
Nguyễn Huỳnh dừng động tác mím môi lại, sắc mặt cứng đờ quay đầu.
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, cô bắt được ý cười chợt lóe lên trong đôi mắt của Lục Ngộ An.
“...” Sắc mặt Nguyễn Huỳnh nóng lên, cô im lặng một lúc rồi nói: “Hơi khát.”
Cô giả vờ bình tĩnh, lúc đang muốn đưa tay lấy nước thì mới nhớ ra, ngón tay của vẫn đang bị ngón tay của Lục Ngộ An móc lấy.
Phim đã chiếu hơn một nửa, ngón tay của hai người chạm vào nhau, từ nhéo, đến móc.
Vẫn luôn không tách rời.
Tựa như biết cô đang nghĩ gì, Lục Ngộ An dùng tay còn lại vặn mở nắp chai ra, đưa tới bên miệng Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh, do dự mấy giây rồi mới uống nước từng ngụm nhỏ do anh đút.
Uống xong, Nguyễn Huỳnh kéo suy nghĩ về, nhỏ giọng: “Em xem phim tiếp đây.”
Lục Ngộ An chậm rãi đáp một tiếng.
Nhưng nửa đoạn sau, Nguyễn Huỳnh xem không còn tập trung như nửa đoạn trước.
Cô không thể nói ra được nguyên nhân, sự chú ý đã bị nhiệt độ trên ngón tay hai người hấp dẫn, bị người bên cạnh dẫn dắt, thỉnh thoảng cô sẽ để ý đến anh, đến từng hành động cử chỉ của anh.
-
Hai người rời khỏi rạp phim, người xung quanh vẫn đang thảo luận về kịch bản,
Nguyễn Huỳnh cảm thấy bọn họ cứ im lặng như vậy mãi cũng không phải là cách, cô chủ động gợi chuyện, hỏi cảm giác của Lục Ngộ An sau khi xem.
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút: “Kết cục cũng không tệ lắm.”
Nguyễn Huỳnh: “?”
Cô ngẩn ngơ, nghi ngờ nói: “Hết rồi à?”
Lục Ngộ An trầm giọng cười một tiếng, thản nhiên: “Hết rồi.”
Đoạn kết là đại kết cục hoàn mỹ, nam nữ chính phá vỡ được trở ngại và ở bên nhau, tất cả đều vui vẻ.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, kết cục quả thật không tệ.
Xem phim xong, thời gian không còn sớm nữa.
Ngày hôm sau Lục Ngộ An còn phải đi làm, Nguyễn Huỳnh cũng như vậy.
Trên đường vẫn còn rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, đèn neon nối liền nhau, giống như ngân hà có thêm vài sắc màu.
Nguyễn Huỳnh nhìn chăm chú ngoài cửa sổ một lúc rồi nhìn về phía “Tài xế”.
Rạp chiếu phim không xa nhà cô lắm, cho dù đường hơi hỗn loạn nhưng đi mười mấy phút là đến.
“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh lên tiếng.
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc rồi nhắc đến: “Hôm nay hai chúng ta không đi thăm Kỳ Kỳ, anh nói xem có khi nào con bé cảm thấy mất mát không?”
Mặc dù tối hôm qua khi cô đến bệnh viện thì đã đặt quà Giáng sinh vào phòng bệnh của Kỳ Kỳ.
Nhưng lúc cô đến thì Kỳ Kỳ đã ngủ rồi.
cho nên cô không thể tự mình nói trước với cô bé một câu Giáng sinh vui vẻ.
Lục Ngộ An nhìn cô: “Lúc sáng anh đi rồi.”
Nguyễn Huỳnh bất ngờ, nhưng lại không ngoài ý muốn lắm.
Lục Ngộ An về bệnh viện, thăm Kỳ Kỳ vào ngày nghỉ là chuyện mà anh sẽ làm.
Biết Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ gì, Lục Ngộ An thấp giọng nói: “Con bé đã hỏi em, quà Giáng sinh mà em tặng, con bé rất thích.”
Nguyễn Huỳnh cười một cái: “Có phải cuối tuần con bé làm phẫu thuật một lần nữa thì có thể nhìn thấy không?”
Lục Ngộ An: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”
“VẬy thì nhất định sẽ không có gì bất ngờ xảy ra.” Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh có muốn cùng em mê tín một lần không?”
Bắc Thành có một ngôi chùa, nghe nói là rất linh.
Trước khi học cấp 3, mỗi một năm đến Tết, Nguyễn Huỳnh đều sẽ cùng bà Lý đi chùa thắp nhang.
Bố cô là cảnh sát, bà Lý là giáo sư nhân dân nhưng vẫn không tránh được mà mê tín, cầu xin bình an cho ông ấy.
Lục Ngộ An nghe hiểu ý trong lời nói của cô, nhẹ giọng nói: “Được, Tết Dương lịch anh có ba ngày nghỉ.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, rất kinh ngạc: “Anh lại có thể nghỉ liền tù tì ba ngày à?”
Trong ấn tượng của cô, kỳ nghỉ của bác sĩ đều đứt quãng, rất khó có được kỳ nghỉ mấy ngày.
Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười một cái, giải thích nói: “Chỉ cần không có tình huống đặc biệt thì bác sĩ cũng được cho phép nghỉ ngơi bình thường.”
Cái nghề này của bọn họ quả thật rất bận rộn, nhưng nếu đã sắp xếp trước thì đừng nói là ba ngày, vào thời gian không quá bận thì ngay cả nghỉ một tuần cũng được cho phép.
Huống chi năm nay Lục Ngộ An vẫn không hề nghỉ, nghỉ Tết Dương lịch ba ngày sẽ không có ai có ý kiến.
Đương nhiên quan trọng hơn chính là, tuần sau anh không sắp xếp những bệnh nhân có tình hình đặc biệt.
Gần đến kỳ nghỉ, ngoại trừ bệnh nhân xảy ra tình huống đột xuất thì đối với đa số vấn đề khó chịu về mắt, hoặc là đến bệnh viện kiểm tra sớm, hoặc là lùi lại sau đó.
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, cười nhẹ nhàng nói: “Trước kia không quen ai làm bác sĩ nên không hiểu rõ.”
Nghe vậy, khóe môi Lục Ngộ An khẽ nhếch, vẫn cười cười.
Rất kỳ diệu, rõ ràng Nguyễn Huỳnh không cố ý nói gì cả, anh vẫn không thể khống chế được mà bị một câu giải thích đơn giản của cô lấy lòng.
Cửa tiểu khu náo nhiệt hơn thường ngày một chút.
Nguyễn Huỳnh liếc mắt nhìn, cùng Lục Ngộ An xuống xe.
Xuống xe, Lục Ngộ An nói một câu với Nguyễn Huỳnh: “Chờ anh một lúc.”
Nguyễn Huỳnh thấy anh đi đến chỗ cốp xe thì đi theo.
Đến gần, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy ở cốp xe đặt bó hoa hồng tươi đẹp.
Bó hoa còn lớn hơn, đẹp hơn bó hoa mao lương mà trước đó Lục Ngộ An bảo nhân viên giao hàng đưa đến đài phát thanh.
Đôi mắt cô lóe lên, nhìn về phía người bên cạnh.
Lục Ngộ An đúng lúc cụp mắt nhìn cô, ánh mắt hai người va vào nhau.
“Cho em à?” Nguyễn Huỳnh biết rõ còn cố hỏi.
Lục Ngộ An khom lưng ôm bó hoa lên đưa cho cô, giọng nói hơi trầm: “Nói thêm một câu Giáng sinh vui vẻ thì có phiền không?”
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, vui cười cao hứng: “Không đâu, bởi vì hôm nay em thật sự rất vui vẻ.”
Lục Ngộ An cười, vẻ mặt dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi.”
Ngoại trừ hoa, anh còn chuẩn bị món quà khác cho Nguyễn Huỳnh.
Một cái túi giấy vẫn rất đẹp.
Lục Ngộ An dặn dò: “Về nhà rồi mở.”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, cô nhìn túi giấy và hoa hồng trước mặt, khẽ mím môi đồng ý.
“Vậy em đi vào nha.” Nguyễn Huỳnh ôm hoa và quà, ngẩng đầu nhìn anh: “Giáng sinh vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt với anh: “Được, anh về đến nhà thì nói với em một tiếng.”
Lục Ngộ An gật đầu.
Nhìn Nguyễn Huỳnh đi vào tiểu khu, Lục Ngộ An mới quay về xe.
Bỗng dưng anh nhìn thấy ở ghế phụ chợt có một cái hộp nhỏ.
Anh bình tĩnh nhìn một lúc, đang muốn cầm hộp đi xuống xe thì tin nhắn của Nguyễn Huỳnh đã tới trước.
Nguyễn Huỳnh: “Quà Giáng sinh.”
Cô đoán anh đã nhìn thấy.
Nguyễn Huỳnh chuẩn bị cho Lục Ngộ An một đôi khuy măng sét thiết kế hình mặt đồng hồ cơ học, được mua ở cửa hàng gần nơi cô đi spa với mấy người Tư Niệm lúc chiều.
Liếc mắt nhìn thấy là Nguyễn Huỳnh đã cảm thấy rất có ý nghĩa.
Cô cũng không biết Lục Ngộ An thích gì, nhưng cô nhìn thấy Lục Ngộ An cài khuy măng sét lúc mặc áo sơ mi, có lẽ cái này là thích hợp nhất.
Khuy măng sét khúc xạ ra ánh sáng yếu ớt, Lục Ngộ An mở ra nhìn một lúc, im lặng cong môi.
-
Về đến nhà, cây thông Noel vẫn đang chiếu sáng.
Nguyễn Huỳnh đặt hoa ở một bên, nhìn chằm chằm vào quà Giáng sinh Lục Ngộ An tặng mình mà ngẩn người.
Cô hơi tò mò không biết anh sẽ tặng mình cái gì.
Nguyễn Huỳnh ngồi xếp bằng trên thảm lấy chiếc hộp trong túi ra, mở nắp, cô nhìn thấy một chiếc mũ Giáng sinh màu đỏ, rất lớn, trong mũ đựng đầy đồ.
Nguyễn Huỳnh lấy đồ trong mũ ra, khi nhìn thấy từng vật phẩm quen thuộc, cô ngây ngốc tại chỗ.
“...”
Ở cùng với người chu đáo cẩn thận, bạn sẽ luôn cảm nhận được sự ngạc nhiên và cảm động lớn nhỏ khác nhau mà anh đang đến cho bạn.
Nguyễn Huỳnh nhìn một đống kẹp tóc, dây buộc, cài áo, vòng tay, dây chuyền cho nữ xinh đẹp đáng yêu trước mặt, cùng với bánh kẹo và búp bê rồi ngẩn người.
Tối hôm qua Lục Ngộ An hỏi cô, cô chỉ thuận miệng nhắc đến.
Cô không muốn, thậm chí cũng không ám chỉ anh tặng mình những thứ này.
Nhưng anh vẫn tặng.
Trong một đêm, anh đã biến ra những món quà mà cô đã không nhận được trong rất nhiều năm.
Nguyễn Huỳnh ngơ ngác nhìn qua những vật trước mặt hồi lâu, cho đến khi điện thoại rung lên, Lục Ngộ An gửi tin nhắn anh đã đến nhà, Nguyễn Huỳnh mới chớp chớp đôi mắt cay.
Cô thuận tay chụp tấm hình cho anh, nói cho anh biết: “Cảm ơn.”
Lục Ngộ An: “Có thích cái nào không? Chuẩn bị khá vội vàng, không xác định có món đồ em thích hay không.”
Hốc mắt Nguyễn Huỳnh nóng lên, lồng ngực phát nóng: “Những thứ này em đều rất thích.”
Cô không có món nào không thích, chỉ cần do anh tặng.
Lục Ngộ An: “Được.”
Nguyễn Huỳnh: “Bởi vì hôm qua em nói đến nên anh tặng em những thứ này sao?”
Lục Ngộ An: “Phần lớn là vậy.”
Món quà Giáng sinh trước đó anh chuẩn bị cho Nguyễn Huỳnh thật ra cũng ở trong mũ Giáng sinh, là một chiếc vòng tay cổ điển.
Nguyễn Huỳnh thích những món đồ cổ điển, cô chưa từng bày tỏ nhưng Lục Ngộ An quan sát thấy được.
Rất nhiều phụ kiện và trang phục của cô đều mang chút hương vị cổ điển.
Rất đặc biệt, cũng rất hợp với cô.
Tối hôm qua sau khi Nguyễn Huỳnh đề cập với anh, sáng sớm Lục Ngộ An đã đến bệnh viện một chuyến, nói chuyện hai câu với Kỳ Kỳ, gọi điện thoại cho Úc Đình Quân bảo anh ấy hỗ trợ hỏi Vân Sơ, phụ kiện mà con gái dùng có thể mua đầy đủ nhất ở đâu, sau đó anh đi đến cửa hàng trang sức.
Những thứ đó là do Lục Ngộ An lựa chọn dựa trên sự hiểu biết của mình đối với Nguyễn Huỳnh.
Bố của Nguyễn Huỳnh qua đời, thế giới cổ tích thời thiếu nữ của cô đã có lỗ hổng.
Lục Ngộ An muốn lấp lỗ hổng đó cho cô.
Anh không có cách nào thay thế tình thân mà cô đã mất đi, cũng không có cách nào khiến lỗ hổng phục hồi lại như cũ, nhưng anh vẫn muốn cố gắng một chút, cố gắng khiến thế giới cổ tích của cô trở nên hoàn chỉnh.
Khiến cô mãi mãi tin tưởng vào sự tồn tại của thế giới cổ tích.
Nguyễn Huỳnh nhìn thấy chiếc vòng tay cổ điển kia, ngoại trừ vòng tay, cô còn nhìn thấy một tấm thiệp Lục Ngộ An để lại cho cô dưới đáy hộp.
Trên thiệp có chữ viết của Lục Ngộ An, có một cây thông Noel rất nhỏ do anh tự tay vẽ nên, trên cây thông Noel treo một quả táo đỏ rực và quà tặng.
Nhìn chằm chằm cây thông Noel kia hồi lâu, Nguyễn Huỳnh dừng ánh mắt lại trên hàng chữ đó —
“Nguyễn Huỳnh, Giáng sinh vui vẻ.
Đêm nay mê tín thêm lần nữa, ước nguyện đi, anh sẽ cùng em ước.”
Chữ của Lục Ngộ An rất đẹp, là kiểu mạnh mẽ có lực.
Có thể là do nghề nghiệp, thoạt nhìn có cảm giác bay bổng.
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc nhìn hồi lâu, cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn thường ngày.
Lục Ngộ An này luôn có bản lĩnh nhiều lần khiến cô cảm động, khiến cô động lòng vì anh.
Cô khó tự điều khiển được tình cảm, hoàn toàn không có cách nào kiềm chế được sự yêu thích của mình đối với anh.
Dường như anh luôn có thể biết được mình đang suy nghĩ gì.
Lục Ngộ An như vậy, Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Nếu như lúc này hai người không phải ở trạng thái xa nhau, Nguyễn Huỳnh nghĩ, hiện tại cô đã nhào vào lòng anh rồi.
Cô có chút không khống chế được mong muốn của mình, không kịp chờ đợi muốn gặp lại anh, muốn có một người bạn trai.
Cuối cùng, cân nhắc đến ngày mai Lục Ngộ An phải đi làm, Nguyễn Huỳnh vẫn áp chế xúc động muốn đi tìm anh.
Cô viết một tấm thiệp về tâm tư mình muốn bày tỏ, coi như hồi âm.
Nguyện vọng mà Nguyễn Huỳnh ước với Lục Ngộ an, chỉ có anh có thể thực hiện thay cô.
Cô muốn một người bạn trai tên là Lục Ngộ An, dáng dấp rất cao lại rất đẹp trai, làm bác sĩ khoa mắt ở Bệnh viện số 1..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...