Nếu như lúc mới quen biết Lục Ngộ An có người nói cho Nguyễn Huỳnh biết, Lục Ngộ An là một người sẽ bày tỏ sự yêu thích một cách ngay thẳng, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Nhưng bây giờ, cô không thể không tin.
Cô nhận ra sau khi tình cảm của Lục Ngộ An được khai thông, ấn tượng so với ban đầu anh để lại cho Nguyễn Huỳnh đã hết sức khác biệt.
Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới sau khi anh tỏ tình thì sẽ như thế này, có chút cảm giác đặt tình yêu lên hàng đầu.
Anh luôn có thể thản nhiên nói thẳng cho mọi người biết, anh thích cô, đang theo đuổi cô.
Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh nghĩ đến một cụm từ.
Tương phản manh[1].
[1]反差萌: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chi một người/vật/một cái gì đó có “thuộc tính/tính chất” trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, hoặc chỉ một người/vật/cái gì đó có hàng loạt các tính chất trái ngược nhau, tạo nên sự đáng yêu.
Sự tương phản manh của Lục Ngộ An rất lớn, cũng rất đúng ý mình.
Dường như cô chính là thích anh như vậy.
“Anh —” Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh mang gương mặt hồng hồng nhìn về phía anh: “Không sợ bị đồng nghiệp chê cười sao?”
Lục Ngộ An nhướng mày lên, cười như không cười hỏi: “Cười cái gì?”
“Thì… đặt tình yêu lên hàng đầu?” Nguyễn Huỳnh nghĩ đến cụm này.
Nghe được cụm từ mà trước kia cách mình rất xa, Lục Ngộ An lười nhác cười, nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: “Anh vẫn chưa đến mức đó.”
Nguyễn Huỳnh đang muốn phản bác thì đột nhiên bắt được cạm bẫy trong lời nói của anh.
Cô không nói gì chốc lát, giận dỗi liếc anh: “Bác sĩ Lục, anh đang đào hố cho em sao?”
Lục Ngộ Anh nhìn ánh mắt liễm diễm của cô nhìn về phía mình, yết hầu khẽ động đậy.
Nguyễn Huỳnh cho rằng mình đang hung dữ, thật ra tất cả đều là quyến rũ.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô một lúc, nghiến chặt răng, lại một lần nữa khẽ cắn đầu ngón tay của cô, để lại dấu răng ở đó.
Xúc cảm ẩm ướt khiến hơi thở Nguyễn Huỳnh hơi ngưng lại, có thể cảm nhận được nơi mà răng anh va chạm có dòng điện dâng lên, tấn công thẳng đến ngực.
Nhịp tim của cô bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng: “Anh…”
Lục Ngộ An vẫn được tính là đã bớt phóng túng, chỉ giống như trừng phạt nhỏ mà cắn đầu ngón tay cô rồi kiềm chế sự xúc động tiến thêm một bước.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn qua Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi khàn: “Không đào hố cho em đâu.”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình dường như đè nén một loại dục niệm nào đó.
Sau khi ý thức được, Nguyễn Huỳnh khẽ mím môi, vội vàng thu bàn tay vươn ra, đặt ngay ngắn trên đùi, ồ một tiếng: “Vậy chúng ta về thôi?”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, chợt nhớ tới gì đó: “Chờ anh một lúc.”
Nguyễn Huỳnh thấy anh đẩy cửa đi xuống xe, đi đến cốp xe cầm hai cái túi.
Lúc lên xe, anh quét mắt nhìn thời gian rồi đưa cái túi cho Nguyễn Huỳnh.
“Đây là gì vậy?” Nguyễn Huỳnh cụp mắt.
Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, giọng nói rõ ràng: “Nguyễn Huỳnh, Giáng sinh vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, một cái túi rất nặng, cô chưa kịp nhìn thì đã chú ý tới trong một cái túi khác là một quả táo rất đẹp rất tươi.
Cô nhìn chăm chú một lúc, không nhịn được cười: “Em còn tưởng rằng anh không đón ngày lễ như vậy.”
Lục Ngộ An nói thẳng: “Trước kia quả thật không đón.”
Thậm chí sẽ không để ý đến.
Sở dĩ anh biết hôm nay là Giáng sinh là vì nghe các đồng nghiệp nói lúc tan làm vào hôm qua.
Khi anh tan làm thì đã khuya, loại táo tốt trong tiệm trái cây thì đa số cũng đã bán hết rồi.
Cuối cùng Lục Ngộ An mua được ở một siêu thị nhập khẩu mở của hai mươi tư giờ.
Anh có thể không đón ngày lễ, nhưng cảm giác nghi thức nên có thì anh sẽ cho Nguyễn Huỳnh.
Dù chỉ là một ngày lễ nhỏ.
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ ý của anh, cô liếc nhìn thời gian hiển thị là mười một giờ năm mươi: “Có phải em phải nhân lúc hôm nay vẫn chưa trôi qua mà cắn một cái không?”
Mặc dù cách làm này có chút mê tín.
Lục Ngộ An cong môi: “Muốn ăn thì cắn.” Anh lấy ra một chai nước suối: “Anh đi rửa.”
Nguyễn Huỳnh bật cười, còn thật sự mở ra cho Lục Ngộ An rửa.
Sau khi rửa đơn giản xong, Nguyễn Huỳnh cầm quả táo cắn một cái.
Cô chậm rãi nhai, thấy người bên cạnh nhìn mình, cô đảo mắt: “Bác sĩ Lục.”
“Hửm?” Đêm khuya, giọng nói của Lục Ngộ An dường như hấp dẫn hơn, gợi cảm hơn một chút.
Nguyễn Huỳnh đưa quả táo tới trước mặt anh, cười một tiếng tươi sáng: “Cùng mê tín chung với em đi, ăn một tiếng thì thế nào?”
Một người làm chuyện mê tín như vậy hình như sẽ có chút ngây thơ, hai người làm thì vừa đúng.
Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt cô sang quả táo.
Quả táo bị cô cắn một lỗ nhỏ, có lẽ quả táo còn rất tươi mới, bên trong đó nước đang chậm rãi tràn ra.
Nhìn Lục Ngộ An bất động, Nguyễn Huỳnh ngẩn người, chú ý tới mình hướng mặt đã cắn về phía anh.
Cô đang muốn đổi bên thì Lục Ngộ An cúi đầu, cắn vào chỗ cô đã cắn.
Hai người giống như đã hôn một cách vô hình.
“...”
Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai, Nguyễn Huỳnh cảm thấy tai vừa hạ nhiệt lại tăng lên.
Cô mím môi, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Lục Ngộ An nói: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Nguyễn Huỳnh xấu hổ, rõ ràng bản thân mình không phải cố ý muốn dùng cách thức như vậy để tiếp xúc thân mật với anh.
Nghe lời này của Lục Ngộ An, cô vẫn không khống chế được mà đỏ mặt lên.
Vì dời đi sự chú ý của mình, Nguyễn Huỳnh chỉ vào một cái túi hơi nặng khác: “Đây là gì vậy?”
“Em mở ra nhìn xem.” Lục Ngộ An khởi động xe, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Nguyễn Huỳnh lại cắn một miếng vào chỗ vừa mới cắn rồi mới cúi đầu lấy đồ trong túi.
Điều khiến Nguyễn Huỳnh bất ngờ chính là, món đồ còn nặng hơn cô tưởng tượng.
Mượn ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào từ ngoài cửa sổ xe, cô nhìn thấy rõ một món quà khác mà Lục Ngộ An tặng cho mình.
Một tập truyện cổ tích nước ngoài không còn xuất bản nữa, ở trang bìa ngoài cùng còn cài một cái cài áo hoa hồng.
Nguyễn Huỳnh bình tĩnh nhìn món đồ mình cầm trong tay, kinh ngạc nghiêng đầu: “Anh —”
Đèn đỏ, Lục Ngộ An đạp phanh rồi nhìn cô, nói một câu trước: “Nguyễn Huỳnh, Giáng sinh vui vẻ.”
Vào đêm bình an, anh là người nói cuối cùng, vào ngày Giáng sinh anh muốn làm người đầu tiên.
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run lên, cô chú ý tới đồng hồ đúng lúc chuyển sang không giờ.
Cô khẽ chớp mắt, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cuối cùng lại hỏi: “Đây là… quà Giáng sinh sao?”
“Không phải.” Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, khuôn mặt hơi ngước lên: “Quà đêm bình an.”
Anh nói: “Quà Giáng sinh thì tối nay đưa cho em.”
Bọn họ đã hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm.
Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới anh sẽ chuẩn bị đầy đủ như thế.
Chỉ có điều Nguyễn Huỳnh lật tập truyện cổ tích trước mặt này ra xem mới phát hiện, lại còn có tác giả tự tay ký lên.
Cô trợn tròn mắt hồi lâu rồi nhớ tới hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến việc… tặng em truyện cổ tích?”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Không thích à?”
“Không phải.” Nguyễn Huỳnh nhẹ giọng: “Thích lắm.”
Chính bởi vì vô cùng thích nên cô mới bất ngờ.
Hình như cô chưa từng nhắc đến với Lục Ngộ An là mình thích truyện cổ tích.
Nói đến thì hơi ngây thơ, Nguyễn Huỳnh gần hai mươi lăm tuổi, tư tưởng cũng khá là trưởng thành, nhưng cô lại rất thích truyện cổ tích, cũng sẵn lòng tin tưởng vào truyện cổ tích.
Không chỉ là truyện cổ tích, rất nhiều ngày lễ, ví dụ như giờ phút này bọn họ đang đón lễ Giáng sinh, cô cũng tin rằng có ông già Noel tồn tại.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là bố Nguyễn bận bịu thế nào thì vào ngày lễ của quốc gia, hoặc là ngày lễ của phương Tây thì ông ấy đều sẽ cùng Nguyễn Huỳnh đón lễ.
Cho dù bản thân không rảnh, ông cũng sẽ không quên chuẩn bị quà cho Nguyễn Huỳnh.
Bố Nguyễn qua đời, “Ông già Noel”, “Người bảo vệ bình an” của Nguyễn Huỳnh cũng biến mất.
Năm đó là năm duy nhất Nguyễn Huỳnh không tin vào thế giới truyện cổ tích.
Sau đó, cô dường như lại bắt đầu ôm trong lòng sự hy vọng, tin tưởng.
Bố Nguyễn từng nói với cô, cho dù ông không ở bên cạnh cô thì cũng sẽ mãi mãi yêu cô.
Món quà mà ông thiếu thì sẽ tìm cơ hội bổ sung cho cô.
Kiếp này không thực hiện được lời hứa hẹn này, vậy thì kiếp sau, Nguyễn Huỳnh vẫn muốn là con gái của ông, ông nhất định sẽ cùng cô lớn lên.
…
-
Trong lúc Nguyễn Huỳnh ngẩn người thì hai người đã quay về cổng tiểu khu.
Xe dừng lại, Lục Ngộ An quay đầu nhìn Nguyễn Huỳnh.
Ánh mắt anh nóng bỏng, khiến Nguyễn Huỳnh không coi nhẹ được.
Cô chậm rãi chuyển ánh mắt từ tập truyện cổ tích sang khuôn mặt anh, đối diện với anh: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An nhìn cô, ừm một tiếng: “Muốn nói gì?”
Nguyễn Huỳnh cầm tập truyện đó, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn anh, để cô một lần nữa thật sự cảm nhận được cảm giác được yêu thích, có người cưng chiều.
Lục Ngộ An nhìn biểu cảm nhỏ xíu của cô, lười nhác cười một tiếng: “Chỉ vậy thôi à?”
“...”
Nguyễn Huỳnh mờ mịt, đầu óc hơi quá tải: “Em sẽ chuẩn bị quà đáp lại.”
Thật ra trước đó cô đã nghĩ tới việc chuẩn bị quà Giáng sinh cho Lục Ngộ An, nhưng mấy ngày nay cô thật sự bận quá, cũng không biết nên tặng cho anh cái gì.
Vốn dĩ cô muốn buổi sáng ngủ dậy hỏi Khương Thanh Thời hoặc Tư Niệm, hoặc là đến chỗ Trần Tịnh Dương hỏi thăm xem Lục Ngộ An thích cái gì, thiếu cái gì.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An tức cười: “Anh không có ý này.”
Ánh mắt anh sáng rực nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm, giọng nói càng thêm dịu dàng, vang vọng trong khoang xe: “Vừa rồi suy nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh kịp phản ứng, ngước mắt nhìn anh: “Nghĩ đến bố em.”
Lục Ngộ An: “...”
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh buồn cười nói: “Trước kia khi bố em còn sống thì cũng sẽ chuẩn bị những món quà này cho em.”
Món quà bố cô chuẩn bị cho cô đa số có giá bình dân.
Nguyễn Huỳnh rất thích sách truyện, mỗi năm ông đều sẽ chọn một quyển sách truyện tặng cô vào ngày lễ.
Vào lễ Giáng sinh, bố cô sẽ đặt một cái mũ ông già Noel đựng đầy quà ở bên gối cô, cô ngủ dậy vào ngày Giáng sinh thì có thể nhìn thấy.
Lục Ngộ An nghe cô nói không nhanh không chậm, ánh mắt cố định trên đôi mắt sáng lấp lánh của cô.
Khi nói đến những chuyện này, Nguyễn Huỳnh có chút sầu não, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Bởi vì mỗi một ngày của quá khứ cô đều rất hạnh phúc, đều rất vui vẻ.
“Bình thường trong mũ có gì?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Chỉ là mấy cái kẹp tóc, dây buộc mà con gái dùng, còn có phụ kiện, móc chìa khóa có thể treo lên cặp sách, rất nhiều rất nhiều.” Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Khi còn bé em cũng vì những việc này là tức giận với bố em.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
“Bởi vì có một năm, có bạn học nói quà Giáng sinh mà bố của cậu ấy tặng là một con búp bê bản giới hạn, em cực kỳ thích.
Nhưng mà con búp bê đó là do bố của bạn học đi công tác nước ngoài mang về, trong nước không mua được.” Nguyễn Huỳnh nhớ lại: “Em cầm con búp bê đó so sánh với con búp bê bình thường mà bố em tặng cho em.”
Khi ấy cô đã nói không ít lời khiến bố Nguyễn đau lòng khó chịu.
Mặc dù sau này cô đã xin lỗi với bố cô nhưng Nguyễn Huỳnh biết, sự tổn thương đã tạo thành, có thể rất lâu, ông đều vì chuyện này mà hối hận, canh cánh trong lòng.
Nói xong, Nguyễn Huỳnh cười hỏi Lục Ngộ An: “Có phải lúc còn nhỏ em rất không hiểu chuyện không?”
Lục Ngôn An: “Không.”
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra: “Sao lại không, bây giờ em nhớ lại đều cảm thấy lúc đó mình cực kỳ quá đáng.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, nhìn hốc mắt cô đỏ lên, anh đưa tay khẽ áp lên mí mắt cô, nhẹ giọng nói: “Bố của em có tức giận với em không?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Hình như không.”
Lúc đó bố Nguyễn rất kiên nhẫn giải thích với cô, còn hứa hẹn với cô ngày nào đó còn có thể mua được thì nhất định sẽ mua cho cô.
Điều tiếc nuối là sau này con búp bê đó không được bày bán nữa.
“Em biết vì sao ông ấy không giận không?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Ngộ An cười: “Bởi vì ông ấy yêu em.
Ông ấy biết em không cố ý phát cáu với ông ấy, cũng không phải không thích món quà ông ấy tặng.”
Chẳng qua là Nguyễn Huỳnh lúc đó nhỏ tuổi, sẽ không khống chế được một chút tâm lý ganh đua so sánh của mình, cực kỳ hâm mộ những thứ mà người khác có.
Chúng ta của thời kỳ tuổi thơ dường như đều từng phạm lỗi này trước mặt bố mẹ.
Chính vì như vậy, sau khi lớn lên, chúng ta mới có thêm cơ hội sửa chữa, bù đắp lại những tốt xấu trong quá khứ.
Giống như vậy, cũng có thêm nhiều ký ức đặc biệt với bố mẹ hơn.
Cuộc đời hoàn chỉnh luôn được chắp vá nên từ tốt xấu, đúng sai.
Nghe Lục Ngộ An nói như vậy, Nguyễn Huỳnh thoải mái nở nụ cười: “Hình như cũng phải, chỉ là em vẫn có chút hối hận.”
Lục Ngộ An có thể hiểu được sự hối hận của cô, anh rũ mắt xuống: “Ông ấy biết suy nghĩ của em mà.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Mẹ em cũng nói như vậy.”
Hai người ngồi xong xe một lúc, chờ Nguyễn Huỳnh khôi phục lại bình thường, cô mới tạm biệt Lục Ngộ An: “Vậy em về đây, anh lái xe chậm thôi.”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, giọng nói hơi trầm xuống: “Đến nhà sẽ nói với em.”
Khuôn mặt Nguyễn Huỳnh khẽ cong, cô chỉ vào món quà nói: “Em rất thích món quà.”
Lục Ngộ An cong môi: “Anh biết.”
Nhìn Nguyễn Huỳnh đi vào tiểu khu, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, Lục Ngộ An mới lái xe rời đi.
Đêm đã khuya, trên con đường trống trải có chiếc xe chạy qua, để lại dấu vết nhỏ bé.
Ánh trăng lượn quanh, mặt trăng vào mùa đông vẫn rất sáng.
-
Ngủ một giấc đến mười giờ, khi Nguyễn Huỳnh thức dậy thì Tư Niệm đã vùi mình trên ghế sô pha nhà cô.
Cô buồn ngủ liếc nhìn cô ấy một cái, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
“Dậy rồi à?” Tư Niệm nhìn cô: “Đánh răng chưa?”
Nguyễn Huỳnh từ từ nhắm hai mắt: “Chưa, tớ ngủ thêm một lúc nữa rồi đi.”
Tư Niệm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, dở khóc dở cười: “Tối hôm qua mấy giờ về nhà?”
Nguyễn Huỳnh: “Hơn một giờ mới ngủ.”
Tư Niệm không nói gì: “Chương trình này của cậu vẫn không có ý định điều chỉnh thời gian sao? Cứ làm việc không quy luật như vậy cũng không tốt lắm đâu.”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh nói không rõ ràng: “Sang năm đi, tớ lại suy nghĩ một chút.”
Tư Niệm dừng lại, suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Cậu thật sự cam lòng đổi chương trình à?”
Nguyễn Huỳnh mở mắt ra: “Cậu kinh ngạc như vậy làm gì?”
“Cậu nói xem?” Tư Niệm hỏi lại: “Mấy chương trình mà trước đó chị Du đề cử cho cậu cậu cũng không làm, chỉ sống chết với cái chương trình hiện tại của câu.
Sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý?”
Nguyễn Huỳnh suy tính một lúc, nói: “Không tính là đột nhiên đâu.”
Lần trước khi Lâm Du Anh tìm cô nói về chương trình mới, thật ra Nguyễn Huỳnh đã muốn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề thay đổi chương trình.
Sở dĩ không nhận chương trình đó, một mặt đúng là không bỏ được thính giả của bên này, còn một mặt nữa là cho dù bản kế hoạch đã trở nên thú vị, nhưng hào hứng của Nguyễn Huỳnh cũng chỉ có bốn mươi phần trăm.
Nếu như cô muốn làm một chương trình hoàn toàn mới, vậy thì tất nhiên cần phải có trên tám mươi phần trăm hứng thú, cô mới chắc chắn làm tốt.
Cô luôn thích xếp ở phía trước.
Nghe cô nói như vậy, Tư Niệm cũng hiểu được: “Vậy bây giờ cậu có chương trình mới rồi à?”
Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy: “Hôm nay ghi hình chương trình kênh thiếu nhi cũng không tệ lắm, thay thế công việc bên này xong rồi suy nghĩ cái khác.”
Tư Niệm đáp một tiếng: “Cũng được.”
Cô ấy nhìn người uể oải dựa vào ghế sô pha ngủ gà ngủ gật, đang muốn giục cô đi rửa mặt, đợi một lúc nữa Khương Thanh Thời sẽ tới cùng nhau ăn trưa.
Còn chưa mở miệng thì Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên mở mắt hỏi cô: “Cậu nói xem, lễ Giáng sinh thì tặng cho đàn ông cái gì?”
“...”
Tư Niệm nghẹn lời, nói với ý tứ sâu xa: “Không bằng cậu hỏi là tặng cái gì cho bác sĩ Lục thì chính xác hơn.”
Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy, biết nghe lời đúng mà đổi giọng: “Bác sĩ Lục sẽ thích cái gì?”
Tư Niệm cạn lời hồi lâu: “Tớ lại không có bạn trai, tớ đâu có biết.”
Nguyễn Huỳnh thở dài, phiền não nói: “Tớ cũng không biết.”
Hai người im ắng nhìn nhau.
Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, Nguyễn Huỳnh đi đến mở cửa.
Cửa mở ra, Khương Thanh Thời đứng bên ngoài cửa cùng hai vệ sĩ hạng nặng.
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp bày tỏ sự hoan nghênh đối với cô ấy thì Khương Thanh Thời đã tháo kính râm xuống trước rồi nhìn cô: “Tớ lắp một cây thông Noel trong nhà không quá đáng chứ?”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn về phía đồ đạc mà hai người vệ sĩ cầm, nghiêng người: “Mời quý cô, không hề quá đáng chút nào.”
Khương Thanh Thời ngước cằm lên, chỉ huy hai người đi phía sau: “Đi vào đi, đặt đồ xuống, sau đó xuống lầu mang cây lên đây.”
“...”
Nguyễn Huỳnh mặc cho Khương Thanh Thời giày vò, tự mình vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi đến lúc cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, phòng khách không được tính là rộng rãi của cô đã bị cây thông Noel chiếm đóng gần hết.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn, vẫn may, cây thông Noel vừa vặn đến vị trí trần nhà, không vượt quá.
Đương nhiên, cũng không có cách nào vượt quá được.
Tư Niệm ngồi trên ghế sô pha quay video.
Nguyễn Huỳnh đi qua: “Cậu ấy đâu?”
Dứt lời, cô nhìn thấy hai người trong phòng bếp.
Khương Thanh Thời còn mang theo dì trong nhà tới làm cơm trưa cho ba người.
Nguyễn Huỳnh trợn mắt há mồm một lúc rồi nói thầm với Tư Niệm: “Hôm nay cuối tuần, cậu ấy đưa dì trong nhà đến đây nấu cơm, vậy chồng cậu ấy ăn gì?”
Tư Niệm suy đoán: “Có thể là chồng cậu ấy bận rộn nhiều việc, không cần ăn cơm? Không phải mấy ông chủ đều như vậy sao? Mất ăn mất ngủ mới có thể làm chủ được.”
Nguyễn Huỳnh: “Cậu nói có lý.”
Hai người đang nói thầm thì Khương Thanh Thời đã sắp xếp xong tất cả đi từ trong phòng bếp ra.
“Mệt chết tớ rồi.” Cô ấy đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Lại thức đêm à?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Quầng thâm mắt rõ lắm à?”
“Bình thường.” Khương Thanh Thời phe phẩy mái tóc xoăn, tung ra một câu: “Lát nữa đúng lúc không có sắp xếp gì, chúng ta ăn cơm trưa đi làm mặt.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô lặng lẽ sờ mặt hỏi: “Trạng thái làn da hiện tại của tớ cũng không tốt lắm sao?”
Khương Thanh Thời cười với cô: “Kém hơn tớ một chút.”
Nguyễn Huỳnh lập tức liếc cô ấy một cái.
“Nhưng xinh đẹp hơn tớ.” Khương Thanh Thời ôm cánh tay cô, đôi mắt cong cong: “Cũng không biết tương lai tên đàn ông nào được lợi nữa.”
Tư Niệm ở bên cạnh ăn trái cây thấy khe hở thì nói chen vào: “Tương lai thì không biết, gần đây hẳn là bác sĩ Lục được lợi.”
Nói đến Lục Ngộ An, Khương Thanh Thời nhớ tới hỏi: “Buổi tối hai người các cậu sẽ cùng nhau ăn cơm à?”
“Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, nhìn cô ấy: “Có cơ hội sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen.”
Khương Thanh Thời không có ý kiến, cô ấy vốn định đề nghị cô ấy có cơ hội thì dẫn bọn họ gặp ông xã, lời đến khóe miệng lăn một vọng, lại cảm thấy thôi.
Ông xã cô ấy không xứng gặp các chị em xinh đẹp lại đáng yêu của cô ấy.
Cây thông Noel được bài trí xong, sau khi làm xong cơm trưa, vệ sĩ và dì mà Khương Thanh Thời đưa tới rút lui hoàn mỹ.
Trong phòng tung bay mùi thơm của đồ ăn, khiến người ta bụng đói kêu vang.
Nguyễn Huỳnh lấy ra ba lon rượu trái cây từ trong tủ lạnh: “Buổi trưa, kiềm chế một chút thì thế nào?”
Hai người rất tán thành.
Lon rượu trái cây được kéo ra, ba người ăn ý cụng ly: “Giáng sinh vui vẻ.”
Ba người ăn ý nở nụ cười.
Dì mà Khương Thanh Thời mang tới toàn làm món ba người thích ăn.
Cô ấy cố ý dặn dò, chú ý đến sở thích đặc biệt của mỗi người.
Nguyễn Huỳnh chưa ăn sáng, lúc này đã đói gần chết.
Bỏ vào miệng mấy miếng đồ ăn, cô mới nhận ra được mình đã lấy lại sức.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn bữa cơm gần một tiếng đồng hồ.
Cơm nước xong xuôi, Khương Thanh Thời đề nghị oẳn tù tì chọn quà.
Trên cây thông Noel được lắp xong treo rất nhiều những món quà to nhỏ.
Có rất nhiều món mà Khương Thanh Thời mang tới, cũng có mấy phần Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm chuẩn bị.
Hoạt động này đã có khi bọn họ học đại học.
Sau khi Khương Thanh Thời ra nước ngoài thì không còn cây thông Noel nữa.
Nhưng vào lúc này hàng năm, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đều sẽ nhận được quà gửi về từ nước ngoài.
“Được nha.” Nguyễn Huỳnh vươn tay: “Chơi đi, người thắng chọn nhé?”
Khương Thanh Thời và Tư Niệm đều không có ý kiến.
Ba người oẳn tù tì.
Ván đầu tiên Tư Niệm thắng, cô ấy chọn món quà nhẹ nhàng.
Theo thứ tự là Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời.
Ván thứ hai Khương Thanh Thời thắng, cô ấy cầm một phần quà trong số Nguyễn Huỳnh chuẩn bị.
Ván thứ ba Tư Niệm lại thắng, cô ấy cũng lấy món quà Nguyễn Huỳnh chuẩn bị.
Ván thứ tư, ván thứ năm, ván thứ sáu…
Nhìn thấy đống quà bên cạnh hai người càng ngày càng nhiều, Nguyễn Huỳnh suýt chút nữa ăn vạ không chơi nữa: “Hôm nay tớ không may mắn sao?”
Khương Thanh Thời và Tư Niệm liếc nhìn nhau, cười nói: “Đâu có, trên cây còn rất nhiều mà, chúng ta còn mấy ván nữa.”
Nguyễn Huỳnh ủ rũ cúi đầu: “Được thôi, thử lại lần nữa, tớ không tin tớ không thắng được ván nào cả.”
Sự thật chứng minh, có đôi khi con người sẽ đánh hoài mà vẫn thua.
Ván thứ bảy, ván thứ tám, Nguyễn Huỳnh vẫn không thắng.
Thậm chí ngay cả Khương Thanh Thời và Tư Niệm còn lần lượt nhường mà nói cho cô biết, tiếp theo đó bọn họ sẽ ra cái gì, nhưng Nguyễn Huỳnh đều không thắng.
Đến ván cuối cùng, Nguyễn Huỳnh đánh cược sự tôn nghiêm của mình.
“Còn không thắng nữa thì năm nay tớ không cần quà Giáng sinh nữa.”
Khương Thanh Thời và Tư Niệm buồn cười, dùng ánh mắt giao lưu, hai người nhất trí ra kéo, nhường cho Nguyễn Huỳnh ra búa thắng một ván.
Nguyễn Huỳnh tự biết hai người nhường mình, cười hớn hở: “Tớ sẽ không khách sáo đâu, lấy món quà ở dưới cùng.”
Tư Niệm: “Nhanh mở ra xem xem, Thanh Thời dùng cái hộp lớn như vậy đựng gì thế.”
Khương Thanh Thời: “Xem đi xem đi.”
Nguyễn Huỳnh vẫn luôn chơi oẳn tù tì không quá giỏi.
Lời nguyền này từ khi học đại học đến bây giờ đều như vậy.
Nguyễn Huỳnh khom lưng lấy, sau khi cảm nhận được trọng lượng thì quay đầu nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Cái gì thế, nặng vậy?”
Cô mở nắp hộp quà ra, sau khi nhìn thấy trong đó đựng cái gì thì Nguyễn Huỳnh sửng sốt.
Trong hộp quà lớn không chỉ là một món quà.
Trong đó có túi xách, đồng hồ của nhãn hiệu nào đó mà Nguyễn Huỳnh rất thích, cùng với tai nghe gần đây cô nhìn trúng muốn mua nhưng chưa kịp mua.
Mà điều khiến cô sửng sốt thuộc về tập truyện cổ tích kia.
Giống như đúc với tập truyện tối hôm qua Lục Ngộ An tặng cho cô.
Nguyễn Huỳnh lấy tập truyện ra, ngước mắt nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Cậu tìm được ở đâu vậy?”
“Hửm?” Khương Thanh Thời biết cô thích cái này nhất: “Mua được từ một người sưu tầm sách ở nước ngoài, anh ta nói anh ta có ba tập, quyển ký tên đã được người ta dùng giá cao mua mất, tớ chỉ có thể mua được tập không có chữ ký thôi.”
Nguyễn Huỳnh cụp mắt nhìn, đứng dậy quay về phòng, lấy ra tập tương đồng dưới sự kinh ngạc của hai người.
“Ý.” Tư Niệm kinh ngạc: “Cậu có bộ sách này khi nào vậy?”
Nguyễn Huỳnh giải thích: “Tối hôm qua Lục Ngộ An tặng cho tớ.”
Tư Niệm và Khương Thanh Thời sững sờ một cách rõ ràng: “Sao anh ta lại biết cậu thích tập truyện này?”
Nguyễn Huỳnh: “Tớ cũng rất bất ngờ.”
Tư Niệm ở bên cạnh suy đoán: “Có phải là Trần Tịnh Dương nói cho anh ta biết không? Cậu từng nhắc đến chuyện này với Trần Tịnh Dương sao?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: “Tớ quên mất rồi.”
Có đôi khi bọn họ nói chuyện phiếm thì sẽ nói một chút về sở thích, nhưng cô thật sự không nhớ rõ, khi mình uống rượu nói chuyện phiếm với Trần Tịnh Dương thì có từng đề cập đến chuyện mình yêu thích truyện cổ tích hay không.
Ba người im lặng một lúc.
Khương Thanh Thời lên tiếng: “Có từng đề cập hay không cũng không quan trọng, quan trọng là vị bác sĩ Lục này có thể mua tặng cậu, chứng tỏ con người anh ta không tồi.”
Tư Niệm nhướng mày: “Chỉ có thể coi như là không tồi à?”
“Đương nhiên.” Khương Thanh Thời kiêu ngạo: “Những cái khác thì xem biểu hiện sau này của anh ta.”
Nguyễn Huỳnh bị đoạn đối thoại của hai người chọc cười, khóe môi hơi cong: “Không nói chuyện này nữa.”
Cô ôm món quà nhìn hai người: “Cảm ơn, tớ thích lắm.”
Bóc quà xong, ba người ra ngoài đi spa.
Biết được Nguyễn Huỳnh sẽ cùng Lục Ngộ An đi hẹn hò, làm spa xong, Khương Thanh Thời còn bảo thợ trang điểm riêng của cô ấy trang điểm phong cách trong trẻo tinh xảo cho cô.
-
Năm giờ bốn mươi phút, Lục Ngộ An đã đến địa chỉ Nguyễn Huỳnh gửi để đón cô.
Hai người hẹn nhau sáu giờ đến nhà hàng.
Đợi một lúc, anh nhận ra đôi chút, ngước mắt nhìn về phía người đang đi ra ở nơi không xa.
Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Nguyễn Huỳnh, ánh mắt Lục Ngộ An hơi ngưng đọng.
Gió lạnh rét thấy xương, Nguyễn Huỳnh mặc một chiếc váy len màu đỏ rượu, bên ngoài khoác một chiếc áo dáng dài, nhưng vẫn khó che giấu được đường cong dáng người xinh đẹp của cô.
Mái tóc đa số thời điểm đều buộc đuôi ngựa lúc này được xõa xuống, tóc xoăn dài làm nổi bật lên khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp động lòng người, thợ trang điểm còn chấm một nốt ruồi lệ nho nhỏ ở bên cạnh khóe mắt, tăng thêm cảm giác quyến rũ.
Lục Ngộ An vẫn luôn biết Nguyễn Huỳnh rất xinh đẹp, không trang điểm cũng xinh đẹp.
Nhưng vào khoảnh khắc này, anh vẫn không có cách nào phủ nhận được, mình bị cô làm cho kinh diễm đến mức mất hồn.
Đối diện với ánh mắt Lục Ngộ An nhìn mình, Nguyễn Huỳnh không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng lời nói ra vẫn ngay thẳng: “Bác sĩ Lục, nhìn gì đấy?”
Khóe môi cô nhếch lên: “Không phải anh nhìn em đến mức ngây người rồi chứ?”
“Không cho phép sao?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh a một tiếng, hơi kinh ngạc nhìn anh.
Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, anh hơi nhướng mày lên, giọng nói trầm xuống: “Xinh đẹp lắm.”
Cho nên anh nhìn đến ngây ngốc cũng là chuyện có thể hiểu được.
Nguyễn Huỳnh nghe hiểu ý khác trong lời nói của anh, không áp chế được khóe môi mà cười: “Biết rồi, em cũng cảm thấy hôm nay em rất xinh đẹp.”
Lục Ngộ An cười, mở cửa xe cho cô.
Lên xe, hai người xuất phát đi đến nhà hàng.
Nhà hàng do Lục Ngộ An chọn, cô cũng không biết ở đâu.
Đến cửa nhà hàng, Nguyễn Huỳnh mơ hồ cảm thấy cái tên có chút quen thuộc.
Sau khi đi vào, cô mới phản ứng được, nhà hàng mà Lục Ngộ An chọn là một nhà hàng sẽ có tuyết rơi mà cô từng lướt thấy trên mạng và theo dõi.
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc nhìn Lục Ngộ An.
Dường như biết được cô muốn hỏi gì, Lục Ngộ An nói: “Anh hỏi Tư Niệm.”
Nguyễn Huỳnh bừng tỉnh: “Chẳng trách.”
Buổi chiều khi cô đi spa, Khương Thanh Thời hỏi cô buổi tối đi đâu ăn cơm, cô nói rằng cô không hỏi.
Tư Niệm nói chắc chắn Lục Ngộ An sẽ cho cô một bất ngờ, có hỏi hay không thì bữa cơm này chắc chắn cô đều sẽ hài lòng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An rũ mắt.
Nguyễn Huỳnh và anh cùng nhau đi đến chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống rồi mới nói: “Sao bây giờ anh đã bắt đầu mua chuộc người bên cạnh em vậy?”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Không thích à?”
Nguyễn Huỳnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Thế thì không có.”
Cô cười nhẹ nhàng yêu kiều, xán lạn như sao trời: “Em cho phép anh mua chuộc Tư Niệm.”
Lục Ngộ An cong môi.
Tiêu chuẩn đồ ăn của nhà hàng thật ra cũng bình thường, thậm chí còn không ngon bằng đồ ăn mà dì trong nhà Khương Thanh Thời làm.
Có điều không khí của nhà hàng rất tốt.
Đây là một nhà hàng hiếm có trong thành phố, khi ăn cơm sẽ được tặng dù trong suốt, sau đó sẽ có tuyết do người ta thả.
Tuyết sẽ rơi nửa tiếng một lần.
Khi Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ăn gần xong thì bông tuyết từ trên không trung roi xuống.
Qua lớp dù trong suốt, Nguyễn Huỳnh nghiêm túc quan sát.
“Lục Ngộ An.” Cô bỗng nhiên gọi anh.
Lục Ngộ An nhìn cô.
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh phát sáng nhìn về phía anh: “Anh muốn dầm tuyết không?”
Nghe rõ lời nói của cô, Lục Ngộ An lập tức thu cây dù lại.
Bông tuyết trắng ngần tung bay, bị gió thổi phe phẩy, rơi xuống tóc, dừng lại trên vai bọn họ.
Ánh mắt bọn họ ăn ý nhìn nhau, vẫn như trước đây.
“Hơi muốn có tuyết rơi rồi.” Người thả tuyết dùng lại, Nguyễn Huỳnh đột nhiên cảm khái.
Lục Ngộ An rũ mắt: “Thích tuyết à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, đảo mắt một vòng nhìn những vị khách khác.
Trên mặt mọi người đều mang nụ cười nhàn nhạt, đang nói chuyện, còn có người đang ôm, đang hôn nhau.
Nguyễn Huỳnh cười khẽ gật đầu: “Thích chứ, em thích trời có tuyết rơi, cũng thích trời đổ cơn mưa.”
Nói xong, Nguyễn Huỳnh dừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Lục Ngộ An, khắc ghi hình dáng đường nét khuôn mặt sâu sắc của anh vào trong đầu, nhìn anh nói: “Hình như là thời tiết gì em cũng thích.”
Trời nắng, trời âm u, ngày mưa, ngày tuyết, một năm bốn mùa thay đổi, xuân hạ thu đông, cô đều rất thích.
Giống như.
Thích người trước mặt đây, bất kể anh mang dáng vẻ bác sĩ dịu dàng, hay là có bộ dáng không đứng đắn tương phản mãnh liệt ở trước mặt cô, cô đều thích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...