Trong xe quanh quẩn mùi hương gỗ mát lạnh, lúc Lục Ngộ An nói những lời này, sự chú ý cũng không ở trên người Nguyễn Huỳnh.
Nếu như không phải trong xe chỉ có hai người bọn họ, cô sẽ nghi ngờ anh nói lời này với người khác.
Nguyễn Huỳnh hoảng loạn, cả người cẳng thẳng vì câu nói này của anh, tim đập như nổi trống.
Theo bản năng, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh.
Anh đang nhìn đường, vẻ mặt tập trung, đường nét bên mặt để lại cho cô vẫn góc cạnh lưu loát như trước đây, mà lại quyến rũ.
Nguyễn Huỳnh nhìn chăm chú một lúc áp chế trái tim nhảy mãnh liệt, khẽ nói: “Không phải anh…” Cô hơi dừng lại: “Không thích uống rượu sao?”
Trần Tịnh Dương từng nhắc đến với cô, Lục Ngộ An không thích uống rượu, cũng không thích mùi rượu nồng đậm.
Số lần anh đến quán bar là rất ít, đa số lần đi đều là vì mấy người Úc Đình Quân, đó là nơi bạn bè bọn họ tụ họp.
“Đúng là không thích.” Lục Ngộ An trả lời cô.
Nguyễn Huỳnh mím môi: “Vậy —”
Cô sắp xếp lời nói, suy tư xem thăm dò như thế nào mới không bị cho qua.
Còn chưa nghĩ ra được thì xe của Lục Ngộ An đã dừng lại ở cửa tiểu khu của cô.
Xe tắt máy.
Ánh sáng lờ mờ của đèn đường bao phủ, chiếu vào trong xe, ánh sáng không sáng không tối.
Đôi mắt Lục Ngộ An như sao, sáng rực nhìn cô chằm chằm, anh nói không nhanh không chậm: “Cản rượu cho cô thì có thể chấp nhận được.”
Anh quả thật không thích uống rượu, nhưng uống thay Nguyễn Huỳnh thì anh có thể.
Nguyễn Huỳnh nghe hiểu ý khác nằm trong lời nói của anh, đôi mắt hơi lóe lên.
Trong xe yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở ấm áp của hai người đang lặng lẽ quấn quýt phập phồng.
Khi Lục Ngộ An cho rằng Nguyễn Huỳnh sẽ không lên tiếng thì cô dịu dàng cười với anh, dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời: “Được nha.”
Nguyễn Huỳnh vờ như bình tĩnh: “Vậy lần sau tôi gọi điện thoại cho anh.”
“...”
Lục Ngộ An nghiêng đầu, ánh mắt cố định ở vành tai ửng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn mà ừm một tiếng.
-
Về đến nhà, Nguyễn Huỳnh nhào vào ghế sô pha.
Cô đưa tay xoa tai, vùi mình vào gối ôm nhẫn nhịn, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.
Thay đổi tư thế, Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn trần nhà.
Nghĩ đến những lời Lục Ngộ An vừa nói, cô giống như học sinh cấp 3 mới biết yêu, nhịp tim tăng tốc.
Tự mình vui vẻ một lúc, Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tư Niệm.
Tâm tình quá tốt, cô cần tìm người chia sẻ.
Nguyễn Huỳnh: “Chừng nào về nhà.”
Tư Niệm: “Muốn làm gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Muốn xem phim.”
Tư Niệm: “...!Xem ở nhà à?”
Nguyễn Huỳnh: "Ừm.
Bệnh vẫn chưa khỏi đâu, bên ngoài lạnh lắm.”
Tư Niệm: “Một tiếng nữa đến.”
Nguyễn Huỳnh trả lời cô bằng một nhãn dán tuân lệnh.
Nằm thêm một lúc, Nguyễn Huỳnh nhắn tin cho Lục Ngộ An: “Về đến bệnh viện chưa?”
Lục Ngộ An: “Vừa đến.”
Nguyễn Huỳnh: “Vậy anh làm việc đi, tôi đi vệ sinh cá nhân đây.”
Đạt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi cô tắm rửa xong đi ra thì Tư Niệm cũng đã đến.
Cô ấy không chỉ đến mà trong tay còn xách thêm hai chai rượu.
Nguyễn Huỳnh liếc mắt, có chút bất đắc dĩ: “Cậu quên mất chuyện ớ tạm thời không thể uống à?”
“Không.” Tư Niệm quen cửa quen nẻo đi đến phòng bếp, lấy hai cái ly: “Cậu nhìn tớ uống là được, tối nay muốn xem phim gì?”
“...”
Nguyễn Huỳnh nghẹn họng, tức giận liếc cô một cái: “Sao cậu có thể nhẫn tâm với tớ như vậy chứ.”
Tư Niệm hù hừ, hùng hồn nói: “Cậu cũng có thể trọng sắc khinh bạn mà.”
Nhắc đến cái này, Nguyễn Huỳnh đuối lý.
Cô ngượng ngùng, cầm điện thoại bắt đầu tìm phim muốn xem.
Lướt một vòng, cô quay đầu hỏi Tư Niệm: “Tớ có thể chọn một bộ phim tình yêu không?”
Tư Niệm liếc nhìn cô một cái sâu xa.
Nguyễn Huỳnh cười nhe răng: “Xem “Lời thề tình yêu” thì thế nào?”
Nghe được tên phim quen thuộc này, Tư Niệm nghi ngờ nhìn Nguyễn Huỳnh: “Đây đúng là phim tình yêu, nhưng có phải cậu quên mất có là một bộ bi kịch hay không?”
Nguyễn Huỳnh: “...!Không.”
Tư Niệm nhướng mày: “Hôm nay tâm tình cậu chắc là không tồi, muốn xem bi kịch đến vậy à?”
“Lúc yêu đương bọn họ ngọt ngào mà.” Nguyễn Huỳnh giải thích: “Hơn nữa, tớ muốn xem cảnh mặt trời mọc trong phim.”
Tư Niệm nhanh chóng hiểu ra được trọng điểm khi cô muốn xem bộ phim này.
Lần trước sau khi Nguyễn Huỳnh lén lút ra ngoài vào nửa đêm rồi quay về thì đã nhắc đến với cô, cô và Lục Ngộ An đã đi lên núi ngắm mặt trời mọc.
Có điều không nhắc nhiều, cô không nói nơi bọn họ ngắm mặt trời mọc là địa điểm quay phim này.
“Các cậu đến đó ngắm mặt trời mọc à?” Tư Niệm ngạc nhiên.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Xem không?”
Tư Niệm hắng giọng: “Cậu muốn xem thì xem.”
Bộ phim “Lời thề tình yêu” là một bộ phim buồn, cũng là bộ phim tình cảm được nhiều người vô cùng yêu thích.
Trước khi bạn biết nó là bộ phim buồn, tất cả những gì nó hiện lên cho bạn xem đều rất tốt đẹp.
Là kiểu tốt đẹp của thời kỳ niên thiếu, tình yêu giữa bọn họ sạch sẽ thuần túy mà mãnh liệt.
Phim bắt đầu, hai người mỗi người chiếm lấy một góc ghế sô pha, vẻ mặt tập trung xem phim.
Cảm nhận được không khí thanh xuân phả vào mặt.
-
Bên kia, sau khi Lục Ngộ An quay về bệnh viện thì đến chỗ của bà nội Vân Sơ trước để xem tình hình.
Bà cụ mọi thứ đều tốt, không cần lo lắng quá nhiều.
Vân Sơ ở lại phòng bệnh, nói chuyện với bà cụ.
Úc Đình Quân giống như đồ dư thừa, khi Lục Ngộ An đi ra khỏi phòng bệnh thì anh ấy đi theo.
“Đêm nay không về à?” Lục Ngộ An liếc nhìn anh ấy một cái.
Úc Đình Quân đưa tay xoa khuôn mặt mệt mỏi, nặng nề đáp: “Không.”
Vân Sơ ở đây.
Lục Ngộ An biết tính nết của anh ấy, gật đầu: “Có muốn đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một lúc không?”
Mấy ngày trước, công ty của Úc Đình Quân xảy ra chút chuyện, anh ấy vội đi xử lý, đến giữa trưa công việc mới được tính là kết thúc để chạy về.
Lục Ngộ An nhìn quầng thâm mắt của anh ấy mà nghĩ, mấy ngày nay người này hẳn là không ngủ được nhiều.
Úc Đình Quân ngước mắt, ngược lại không khách khí với anh: “Đồng nghiệp không ở đó à?”
Lục Ngộ An hắng giọng: “Bọn họ đến phòng nghỉ khác rồi.”
Ban đêm không có tình huống đột xuất, có một hai bác sĩ ở văn phòng trông coi là được.
Hai người đi vào văn phòng.
Úc Đình Quân kéo ghế ra ngồi xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
Lục Ngộ An ngồi trước bàn máy tính, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Hiện tại tình hình của Triệu Quảng Cường thế nào?”
“?”
Úc Đình Quân quay đầu, khóe môi khẽ nhếch: “Bác sĩ Lục, lời này của cậu có ý gì?”
Nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của anh ấy, Lục Ngộ An không nhìn anh ấy, giọng nói lạnh nhạt: “Có biết không?”
Nhìn dáng vẻ không hề lay động của anh, Úc Đình Quân khẽ mỉm cười, tự biết mình không có cách nào nghe được lời mình muốn nghe từ con người trong ngoài không giống nhau này, thản nhiên nói: “Cụ thể thì không rõ, nhưng tiền ông ta tặng cho bố cậu, bố cậu không nhận.
Công ty ông ta tuôn ra các vấn đề hạng mục, sau đó có những người khác hỗ trợ giải quyết.”
Cũng là như vậy nên Triệu Kinh Vĩ mới không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lục Ngộ An nhìn anh ấy: “Ai hỗ trợ?”
Úc Đình Quân: “Người tặng du thuyền cho cậu lúc cậu mười tám tuổi ấy.”
“Phùng An Quốc?” Lục Ngộ An nhớ lại.
Bố của Lục Ngộ An có chức vị đặc biệt, trước kia Phùng An Quốc từng làm thư ký hai năm bên cạnh Lục Hồng Quang.
Hai năm đó, ông ta phí hết tâm tư tặng quà cho Lục Hồng Quang, tặng quà cho Lục Ngộ An.
Đáng tiếc là Lục Hồng Quang và Lục Ngộ An không hề nhận, trả lại toàn bộ.
Sau đó nữa ông ta bị điều đi tỉnh khác, Lục Ngộ An chưa từng gặp lại ông ta nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ An nhíu mày lại.
Biết anh đang lo lắng cái gì, Úc Đình Quân nhạt giọng: “Việc này bố cậu không biết rõ tình hình, cho dù xảy ra vấn đề thì chú Lục cũng sẽ không phải chịu liên lụy.”
“Không phải vấn đề này.” Lục Ngộ An suy nghĩ một lúc: “Tình hình hạng mục của ông ta là gì?”
“Ăn xén nguyên vật liệu.” Úc Đình Quân xoa khuôn mặt mỏi mệt, giễu cợt nói: “Việc này bọn họ làm quá mức, không bao lâu nữa sẽ bùng lên thôi.”
Anh ấy nghiêng đầu nhìn Lục Ngộ An: “Bên phía bố cậu hẳn là sẽ nhận được tin tức.
Chú ấy sẽ xử lý.”
Lục Ngộ An gật đầu: “Ngày nào cậu có thời gian rảnh tìm bố tôi tâm sự đi.”
“...” Úc Đình Quân dừng lại: “Cậu muốn tôi nói trước cho chú Lục biết?”
Lục Ngộ An: “Nếu như thích hợp thì để ông ấy biết sớm một chút đi xử lý.”
Úc Đình Quân cạn lời: “Biết rồi.”
Anh ấy nhìn anh một cái: “Có điều trọng điểm không nằm ở đây, cậu hỏi Triệu Quảng Cường là muốn biết chuyện của Triệu Kinh Vĩ à?”
Lục Ngộ An nhìn lại anh ấy, vẻ mặt tự nhiên vô tư: “Anh ta là nhà tài trợ chương trình cho đài phát thanh của Nguyễn Huỳnh.”
“Việc này tôi không hiểu rõ.” Úc Đình Quân nói cho anh biết: “Cậu muốn biết thì ngày mai tôi bảo trợ lý đi thăm dò rồi nói với cậu.”
Lục Ngộ An gật đầu: “Cảm ơn.”
Úc Đình Quân không tiếp lời.
Anh ấy lấy mắt kính xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Bỗng dưng anh ấy lại không nhịn được, nghi ngờ nhìn Lục Ngộ An: “Cậu thật sự có ý với Nguyễn Huỳnh?”
Lục Ngộ An nhướng mày lên, khóe môi khẽ nhếch: “Rõ ràng vậy à?”
“Cậu thấy sao.” Úc Đình Quân hỏi lại.
Úc Đình Quân khẽ hừ: “Trần Tịnh Dương còn nói cậu vẫn chưa xác định được tâm tư, hỏi cậu cậu cũng không nói.”
Lục Ngộ An: “...”
Nếu như anh nói cho Trần Tịnh Dương biết thì chưa tới nửa tiếng, người trong giới này, bao gồm cả bố mẹ anh đều sẽ biết.
Úc Đình Quân có chút tinh thần, tư thái lười biếng nói: “Trò chuyện chứ?”
“Trò chuyện về việc gì?” Lục Ngộ An lạnh nhạt.
Anh không phải người thích phân tích nội tâm của mình, huống chi có một số việc không giống nghiên cứu y học, không phải bạn phân tích là có thể nghiên cứu ra được.
Yêu thích là cảm giác.
Lục Ngộ An không muốn lấy cảm giác của mình ra làm nghiên cứu.
Anh chỉ biết là, anh quả thật có hảo cảm với Nguyễn Huỳnh.
Còn loại hảo cảm này bắt đầu từ lúc nào thì anh cũng không biết.
Chờ đến khi anh kịp phản ứng, anh đã có thể xác minh được là mình thích cô.
Úc Đình Quân quan sát biểu cảm anh thay đổi, tấm tắc kỳ lạ: “Nói chuyện bác sĩ Lục như trăng thanh gió mát, chỉ chui vào phòng phẫu thuật đây, sao lại đột nhiên thích người ta rồi.”
“...” Lục Ngộ An bỏ qua sự trêu chọc của anh ấy, do dự hồi lâu: “Cũng không được tính là đột nhiên.”
Úc Đình Quân: “Nói thế nào?”
Lục Ngộ An mở to mắt nhìn anh ấy, ý tứ rõ ràng: “Nói với cậu không thích hợp đâu nhỉ?”
Úc Đình Quân hơi nghẹn lời, liếc xéo anh: “Không muốn nói thì thôi.”
Anh ấy nói: “Trong lòng cậu tự biết rõ là được.” Anh ấy dừng lại, hiếm khi lộ ra vẻ chán chường, khẽ giễu cợt: “Đừng học theo tôi.”
Lục Ngộ An: “Không đâu.”
Anh đứng dậy đi rót nước, nghĩ đến những chuyện của anh ấy và Vân Sơ, anh ung dung nói: “Đó là do cậu tự chuốc lấy.”
“...”
-
Xem phim xong, Tư Niệm khóc đến mức đẫm nước mắt.
Cô ấy nằm trên ghế sô pha khóc thút thít hồi lâu rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đêm nay cô ấy ngủ với Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh buồn bã một lúc, không nhịn được mà mở điện thoại ra.
Cô ngẩn người hồi lâu, gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, lúc này có bận không?”
Lục Ngộ An trả lời rất nhanh: “Vẫn không buồn ngủ à?”
Nguyễn Huỳnh: “...!Vâng, vẫn bình thường.”
Lục Ngộ An: “Hương xông còn hiệu quả chứ?”
Nguyễn Huỳnh: “Tôi không chắc.”
Hai ngày nay cô không thoải mái, thật sự không có cách nào cảm nhận được.
Hai người đang trò chuyện, app điện thoại của Nguyễn Huỳnh đột nhiên nhảy ra một bài giới thiệu của một blogger tìm kiếm quán ăn uống địa phương mà cô theo dõi.
Nhấn vào xem xong, Nguyễn Huỳnh rời khỏi app.
Suy nghĩ mấy giây, Nguyễn Huỳnh không nhịn được hỏi: “Ngày mai anh có phải đi làm không?”
Lục Ngộ An: “Muốn làm gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Không muốn làm gì cả, chỉ là hỏi sắp xếp công việc của bác sĩ Lục thôi.”
Lục Ngộ An: “Chờ một lát.”
Nguyễn Huỳnh hơi ngạc nhiên, không xác định được Lục Ngộ An bảo cô chờ cái gì.
Đợi một lúc, Lục Ngộ An gửi một tấm hình cho cô.
Nguyễn Huỳnh nhấn mở hình xem — Lục Ngộ An gửi cho cô thời khóa biểu sắp xếp công việc trong một tuần tới của anh.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Huỳnh: Anh ấy rành quá.
Bác sĩ Lục: Có tình địch, phải nắm chắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...