Nửa đêm ở thành phố L lạnh lẽo và vắng lặng.
Tưởng Kiêu đã bận rộn xong công việc, đang chuẩn bị ngủ thì nhận được cuộc gọi video từ Tạ Thanh Di.
Lúc này, trong nước đang là buổi sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhấn nút để kết nối, ở đầu video bên kia xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười của cô gái, cô đang mặc đồ ngủ, đầu tóc rõ ràng là có hơi rối, trông có vẻ như cô vẫn chưa ngủ dậy.
“Em đoán anh một người cuồng công việc như anh chắc chắn là vẫn chưa ngủ.” Tạ Thanh Di nói: “Bây giờ ở thành phố L đã một giờ sáng rồi, đúng không?”
“Anh chuẩn bị đi ngủ rồi đây.”
Đặt điện thoại trước cốc, Tưởng Kiêu dùng ngón tay thon dài bóp nhẹ lông mày, cố gắng thu lại sự mệt mỏi: “Em vừa mới dậy à?”
Tạ Thanh Di gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua em nằm mơ, mơ thấy anh, cho nên vừa tỉnh dậy em đã gọi video ngay cho anh.”
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của bạn gái trong video, giọng điệu của Tưởng Kiêu cũng dịu đi một chút: “Anh... cũng nhớ em.”
Đối với anh mà nói để nói thẳng ra nỗi nhớ và tình yêu của mình dành cho cô, vẫn còn có chút khó khăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù vậy, anh vẫn muốn đáp lại tình yêu của cô.
Tạ Thanh Di nghe được điều mình muốn nghe, nở nụ cười ranh mãnh: “Em nói dối anh đấy, em không có mơ thấy anh…”
Tưởng Kiêu: “...”
Anh cũng không khó chịu, chỉ là bất lực, cong khóe miệng: “Ừm nhưng anh không nói dối em.”
Anh thật sự rất nhớ cô.
Khóe miệng Tạ Thanh Di hơi nhếch lên, cũng không trêu chọc anh nữa, cong mắt cười nói: “Em có tin vui muốn nói với anh.”
Tưởng Kiêu: “Ừm?”
Tạ Thanh Di: “Anh đoán xem.”
Tưởng Kiêu suy nghĩ một chút: “Em giành được giải thưởng, hoặc là lấy được vai diễn yêu thích?”
Tạ Thanh Di: “Không phải.”
Tưởng Kiêu: “Có alexandrite mới?”
Tạ Thanh Di: “Cũng không phải, em sẽ gợi ý cho anh một chút, có liên quan đến anh.”
Tưởng Kiêu hơi nhíu mày.
Liên quan đến anh thì có thể là tin vui gì chứ?
Suy tư một hồi, anh lắc đầu: “Anh không đoán ra được, em công bố đáp án đi.”
Tạ Thanh Di tặc lưỡi: “Anh thật không có trí tưởng tượng.”
Xem xét bên phía anh đã là khuya rồi, Tạ Thanh Di cũng không úp úp mở mở nữa mà hắng giọng: “Vừa rồi mẹ em gọi điện cho em, bảo tuần sau cùng anh về nhà ăn Tết!”
Ăn Tết?
Tưởng Kiêu sửng sờ.
Một từ quen thuộc như vậy nhưng lại rất lạ lẫm.
Ở nước M anh không đón tết, trong ấn tượng của anh chỉ biết có một thời gian nhất định nào đó, Chinatown sẽ rất náo nhiệt.
Sau khi trở về nước, Tưởng Việt bận rộn với công việc, cộng thêm anh vốn dĩ cũng là người không có hứng thú với lễ hội, trong ngày lễ tết, hai bố con chỉ ngồi với nhau và dùng một bữa tương đối thịnh soạn mà thôi.
“Sao anh không nói chuyện, có phải là mạng bị đứng rồi không?”
Tiếng lẩm bẩm trên điện thoại gọi Tưởng Kiêu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, anh lại nhìn về phía màn hình, giọng nói có chút khàn khàn: “Đến nhà em ăn Tết?”
“Đúng vậy, em không thể để anh một mình ở lại Hi Viên. Anh cứ yên tâm đi, bố đã đồng ý rồi.”
Tưởng Kiêu càng sững sờ hơn: “Bác Tạ, bác ấy đồng ý rồi?”
Rõ ràng lần trước thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa.
“Mẹ em mà ra tay, không sợ bố sẽ không đồng ý.”
Tạ Thanh Di chớp chớp mắt: “Cho nên, nếu con rể dỗ mẹ vợ cho tốt, tuyệt đối sẽ không sai đâu.”
Trước đây Tưởng Kiêu cũng đã từng nghe người ta nói những lời này, lúc đó anh không cảm thấy gì cả nhưng bây giờ anh lại nghĩ nó thật có lý.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tạ Thanh Di liền giục anh: “Anh mau đi ngủ đi, em cũng phải dậy làm việc kiếm tiền đây.”
Tưởng Kiêu: “Được.”
Tạ Thanh Di cười tủm tỉm: “Ngủ ngon nhé!”
Video kết thúc, cả phòng khách sạn lại khôi phục sự im lặng.
Tưởng Kiêu dựa lưng vào ghế bành, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn.
Phải lấy lòng mẹ vợ sao...
Nếu anh nhớ không lầm, dì Tạ rất thích các loại trang sức kim cương.
Hai giây sau, anh gửi tin nhắn cho thư ký Triệu: [Hãy chú ý đến các cuộc đấu giá sắp tiến hành gần đây có những bộ sưu tầm kim cương.”
Chiều theo sở thích thì không thể nào sai được.
***
Thời tiết càng lạnh, không khí của ngày tết đến xuân về càng nồng đậm.
Chiều hai mươi chín Tết, Tưởng Kiêu làm xong công việc ở thành phố L, vội vàng trở về nước.
Từ sân bay đến Hi Viên đã mất một tiếng rưỡi, khi anh về đến nhà, anh không ngờ Tạ Thanh Di đã ở đó.
Cô gái mặc một chiếc váy đơn giản màu tím khói uể oải nằm trên sô pha chơi game, vừa thấy anh đến, cô vội vàng bỏ điện thoại xuống chạy về phía anh: “Anh về rồi.”
“Ừm, anh về rồi.” Tưởng Kiêu đi đường mệt nhóc, ngại ngùng đứng ở cửa.
Nhìn thấy Tạ Thanh Di tiến đến muốn ôm lấy mình, vô thức lùi về phía sau nửa bước: “Anh đã ngồi máy bay cả một ngày, chưa tắm rửa, còn có mùi đấy.”
Nhìn thấy màu xanh lơ dưới mắt, trên cằm đã mọc ra râu lún phún, dáng vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài, Tạ Thanh Di nhún vai: “Được thôi, vậy anh đi tắm trước đi.”
Tưởng Kiêu kéo vali đi vào, hỏi cô: “Sao em không về nhà?”
Trước khi lên máy bay, anh gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô về biệt thự nhà họ Tạ trước, anh sẽ đến đó sau.
Tạ Thanh Di hơi ngẩng mặt lên: “Em sợ anh một mình căng thẳng. Dù sao cũng không thiếu mấy canh giờ này, cho nên em quyết định chờ anh cùng đi.”
Trái tim Tưởng Kiêu run động, trìu mến nhìn cô: “Nguyệt Lượng.”
Tạ Thanh Di bị ánh mắt thâm tình của anh nhìn đến mức có chút xấu hổ, giơ tay đẩy vai anh ra: “Anh mau đi tắm đi, ăn mặc đẹp một chút.”
Tưởng Kiêu cười nhẹ: “Được.”
Anh đi vào nhà tắm, Tạ Thanh Di cũng không nhàn rỗi mà lên Wechat báo cáo tình hình lại cho Bùi Cảnh Yên.
Diane: [Mẹ ơi, Tưởng Kiêu đã trở về rồi. Chúng con dự kiến hai giờ nữa sẽ về tới nhà. Vừa kịp ăn tối ~]
Bùi Cảnh Yên: [Được rồi, mẹ đã dặn nhà bếp nấu những món con thích ăn rồi.]
Diane: [Yêu mẹ, chụt chụt chụt.]
Diane: [Bố và anh trai có ở nhà không? Bây giờ tâm trạng của bọn họ như thế nào?]
Bùi Cảnh Yên: [Anh trai con vẫn chưa về, mẹ đoán cũng như con, phải đến trước bữa ăn mới về tới. Về phần bố con, ông ấy vẫn giữ dáng vẻ như có người nợ mình tám triệu nhân dân tệ. Con và William cứ coi như không thấy là được.]
Bùi Cảnh Yên: [Ngày mai chỉ cần về tới Tô Châu là được, có ông bà nội của con ở đó, ông ấy cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với con đâu.]
Diane: [Ừm, con biết rồi.]
Ông nội và bà nội luôn yêu thương cô nhất, biết cô đang quen bạn trai chắc hẳn sẽ rất vui mừng.
Bây giờ anh trai và mẹ đều đã đứng về phía mình rồi…
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Di đột nhiên cảm thấy áp lực không lớn lắm.
***
“Như vậy ổn chứ?”
Tưởng Kiêu mặc chiếc áo khoác màu xám đen đi tới gần Tạ Thanh Di, quai hàm hơi căng cứng, ngón tay thon dài dang chỉnh lại cổ tay áo: “Hay là thay một bộ âu phục?”
“Đâu phải đi hội nghị công việc, đừng nghiêm túc như vậy.”
Tạ Thanh Di nhìn người đàn ông trước mặt, sau khi tắm rửa xong, khuôn mặt tuấn tú cũng đã vơi bớt sự mệt mỏi, áo khoác phối với sơ mi trắng được đặt làm nên cắt may rất vừa vặn, tóc chải ngược ra sau khiến anh càng thêm có tinh thần. Khi đến gần hơn, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ thanh tao và dễ chịu trên cơ thể anh.
“Như vậy là rất tốt rồi.” Cô hài lòng bình luận, lại tiến lên nắm tay anh: “Mang về nhà sẽ rất nở mày nở mặt.”
Cánh tay bị sự dịu dàng và ấm áp dính chặt, lông mi dài của Tưởng Kiêu khẽ động.
Đột nhiên, anh cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cô gái.
Tạ Thanh Di cảm thấy trên đỉnh đầu có sự ấm áp đến gần, hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt xanh lục sẫm kia. Một cặp tình nhân trẻ đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, đó là cả một sự day dứt, giày vò.
Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy tình yêu rực lửa, mãnh liệt và khao khát từ đối phương.
Nụ hôn diễn ra rất tự nhiên.
Tạ Thanh Di kiễng chân lên móc cổ anh.
Bàn tay Tưởng Kiêu vững chãi vòng ra phía sau ôm eo cô, cho cô một sức lực có thể dựa vào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tạ Thanh Di gần như đã bị Tưởng Kiêu nâng lên ôm vào trong lòng.
Hai má cô đỏ bừng như muốn chảy máu, cô vùi mình vào trong vòng tay anh, nhỏ giọng than thở: “Son môi của em chắc là đã trôi hết rồi ...”
Quai hàm của Tưởng Kiêu áp vào trán cô: “Lát nữa lên xe rồi son lại.”
“Không còn sớm nữa.” Tạ Thanh Di nắm vạt áo trước của anh: “Để em xuống.”
Tưởng Kiêu tuân theo lời đặt cô xuống.
Khi hai chân của Tạ Thanh Di đáp xuống đất, cô vẫn còn có chút mềm nhũn, đứng không vững.
Dường như sau khi thân mật, kỹ năng hôn của anh càng ngày càng tốt, luôn dễ dàng hôn cô cho đến khi chân cô mềm nhũn ra.
Cảm giác trải nghiệm rất tốt nhưng sau khi bình tĩnh lại thì thật là xấu hổ.
Cúi đầu vuốt phần tóc lung tung ra sau tai, Tạ Thanh Di không nhìn anh nữa, bước nhanh đi tới cửa ra vào: “Xuất phát thôi.”
Tưởng Kiêu đưa tay vuốt phẳng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bị cô bấu víu, dục vọng trong mắt anh cũng dần dần phai nhạt, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh tự kiềm chế thường ngày: “Tới đây.”
***
Màn đêm buông xuống, trong đêm khuya chiếc xe ô tô màu đen ổn định chạy vào khu biệt thự.
Khi xe dừng lại, người giúp việc bước tới: “Cô chủ, cậu Tưởng.”
Thanh Di cúi người bước xuống xe, quấn chặt áo khoác trên người, quay đầu nhìn Tưởng Kiêu đang đi tới cốp xe sau, ra lệnh cho người giúp việc xách đồ.
“Woah, anh mua nhiều đồ như vậy khi nào vậy?”
Tạ Thanh Di giật mình khi thấy những món quà bị chất đầy cả cốp xe.
Tưởng Kiêu: “Đây là lần đầu tiên anh cùng em về nhà ăn Tết, cũng không thể nào đi tay không được.”
“Nhưng như vậy là quá nhiều rồi đấy.”
Tạ Thanh Di tặc lưỡi, nhìn thấy quai hàm của người đàn ông lại siết chặt, không khỏi nắm chặt tay anh, dịu dàng nói: “Anh đang căng thẳng à?”
Tưởng Kiêu mím môi, không phủ nhận.
Bàn tay đang nắm của anh khẽ rung lên, Tạ Thanh Di an ủi anh: “Đừng căng thẳng, có em mà.”
Vừa nói cô vừa hếch cằm lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo “em che chở cho anh”.
Tưởng Kiêu cười tủm tỉm, nắm ngược lại tay cô: “Ừm, có em mà.”
Hai người cùng nhau đi tới phòng khách rực rỡ ánh đèn, người giúp việc xách túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau.
Bùi Cảnh Yên đã mong chờ từ lâu, khi thấy có người đến, liền tươi cười nói: “Nguyệt Lượng, William, về rồi à.”
Thấy người giúp việc cầm theo nhiều đồ như vậy, lại nhìn về phía Tưởng Kiêu: “Đến thì đến, sao lại mua nhiều đồ như vậy.”
Tưởng Kiêu cung kính nói: “Chào dì, hai ngày nay cháu phải làm phiền dì rồi.”
Bùi Cảnh Yên thích những anh chàng đẹp trai, lại càng có hảo cảm với những anh chàng đẹp trai hiểu lễ nghĩa.
Vừa thu xếp cho bọn họ vào phòng ngồi, vừa dặn dò người giúp việc: “Đi mời ông chủ, cậu chủ xuống dùng cơm.”
Tưởng Kiêu lấy một cái túi tinh xảo từ trong đống túi lớn túi nhỏ ra, đưa cho Bùi Cảnh Yên: “Bác gái à, đây là quà cháu mang từ thành phố L về cho bác.”
“Còn đặc biệt để mang theo quà à? Thật sự là đã khách sáo quá rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...