Hôn Trộm Ánh Trăng

“King cong king cong king cong king cong king cong---”
 
Chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, Tạ Thanh Di nhanh chóng đẩy Tưởng Kiêu: “Anh mau trốn đi, đúng rồi, trốn ở trong phòng ngủ của em ý.”
 
Nếu bố mẹ hoặc anh trai cô đến, trường hợp này thật sự rất khó giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Kiêu nhìn cô vội vàng như vậy, khẽ nhíu mày: “Tại sao phải trốn?”
 
Tạ Thanh Di trợn tròn mắt: “Nếu bố mẹ em đến thì sao?”
 
Anh mà không trốn đi nhanh là đôi chân dài đẹp thẳng tắp đó không giữ được nữa đâu! Cô không cần một anh chồng què đâu.
 
Tưởng Kiêu nhỏ giọng nói: “Vậy thì càng không nên trốn, nếu trốn thì có vẻ giống như đang chột dạ.”
 
Chẳng lẽ không nên chột dạ sao?
 
Tạ Thanh Di không khỏi liếc anh một cái.
 
Chỉ mới vừa rồi người đàn ông này ánh mắt vẫn còn thâm thúy, cả người tỏa ra hơi thở hormone mãnh liệt, giờ phút này lại khôi phục lại bộ dáng cấm dục ngày xưa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Thanh Di: “…”
 
Cảm giác trở về thời kỳ trước giải phóng chỉ sau một đêm là sao?
 
Vừa rồi cô tán tỉnh tốn công vô ích à?
 
“Không ra mở cửa à?”
 
Thấy cô không nhúc nhích, Tưởng Kiêu không khỏi nhắc nhở: “Hay là để anh đi mở?”
 
“Em đi.”
 
Tạ Thanh Di vừa định đi lên thì đột nhiên nhận ra mình ăn mặc hơi sexy nên vội vàng trở về phòng, lấy một chiếc áo khoác màu xám đen khoác lên người rồi đi ra mở cửa.
 
“Đến đây đến đây.” Cô hô to về phía cửa.
 
“Tiểu tổ tông của chị ơi, cuối cùng em cũng định mở cửa rồi, nếu em mà còn không mở cửa, chị đang định phá khóa nhà em đấy.”
 
“Chị Gia? Là chị à!”
 
Nhìn người mặc váy vest đơn giản đứng ở cửa, Tạ Thanh Di thở phào nhẹ nhõm.
 
“Nếu không thì em nghĩ đó là ai hả?”
 
Chị Gia cau mày, rất quen thuộc đổi giày đi vào: “Gọi điện không nghe máy, nhắn tin WeChat không trả lời, Weibo bị tê liệt vì mấy bức ảnh của em, em thì hay rồi, ở nhà ngủ nướng ngon quá nhỉ--- Hử, này, này… Vị này là?!”

 
Chị Gia đang lẩm bẩm thì đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh ghế sô pha, cô ấy trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng trong chốc lát, vội quay người ra kiểm tra cửa.
 
Sau khi chắc chắn cửa đã đóng, cô ấy vội vàng kéo rèm cửa phòng khách: “Trời ơi, những bức ảnh đó là thật à? Em thật sự đưa đàn ông về nhà? Em quá là to gan rồi đấy!”
 
Thấy chị Gia căng thẳng như vậy, Tạ Thanh Di nhẹ nhàng an ủi: “Chị bình tĩnh nào, chung cư này có tính bảo mật rất cao, không chụp được gì đâu đâu.”
 
Đầu chị Gia như muốn to ra: “Còn bình tĩnh? Người cũng đã dẫn về nhà…”
 
Cô ấy vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt đánh giá người đàn ông cao lớn mặc sơ mi đen với đôi chân dài miên man.
 
Đó là một khuôn mặt hoàn hảo có thể so sánh với người mẫu, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt xinh đẹp giống như con rắn săn mồi trong đêm, hiện lên vẻ hoang dã và lạnh lùng, sắc bén và mạnh mẽ.
 
Đây là trai bao mới tới của EdenBar? Với những điều kiện này, đây chắc chắn là trai bao đứng đầu bảng.
 
Nhưng một trai bao bình thường làm sao có cái khí chất không giận tự uy như thế được?
 
“Nguyệt Lượng, vị này là…?”
 
“Chị Gia, anh ấy là… Bạn của em.”
 
Tạ Thanh Di âm thầm nói thêm, nếu chú Tưởng mà không gọi điện tới, có lẽ hai người họ đã xác định mối quan hệ, từ “Bạn” sẽ có thêm chữ “Trai” ở đằng sau.
 
“Bạn?”
 
Chị Gia nheo mắt, người có thể được nghệ sĩ nhà mình gọi là “Bạn” chắc chắn không phải là một người đơn giản như trai bao.
 
Tạ Thanh Di đưa một chai nước cho chị Gia: “Chị Gia, sao chị lại đến đây?”
 
Chị Gia nói về vụ hotsearch trên mạng, vẻ mặt không mấy tốt đẹp: “Bây giờ có đủ thứ lan truyền trên mạng, toàn những thứ khó nghe, chúng ta phải nghĩ biện pháp đối phó càng sớm càng tốt…”
 
Nói đến đây, cô ấy liếc Tưởng Kiêu một cái, muốn nói ròi lại thôi.
 
Tưởng Kiêu: “Hai người cứ thương lượng, tôi không quấy rầy nữa.”
 
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Tạ Thanh Di theo bản năng muốn giữ anh lại.
 
Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, chị Gia đã nói: “Thưa ngài đây, anh nên ở lại đây thêm một lúc, hiện tại có rất nhiều phương tiện truyền thông đang chầu trực bên ngoài chung cư, hơn nữa xe của anh cũng bị người ta chụp lại rồi, nếu bây giờ anh ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta theo đuôi. Nếu anh không phiền, lát nữa anh có thể ngồi trên xe của tôi đi ra ngoài.”
 
Tưởng Kiêu khẽ nhíu mày: “…”
 
Tạ Thanh Di vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, anh đừng đi vội, cứ ngồi trong phòng khách đã.”
 
Sau đó cô lại kéo chị Gia: “Đi thôi, chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện.”
 
-
 

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, vẻ khách khí trên mặt chị Gia lập tức biến mất, lại tiếp tục quay về dáng vẻ mẹ già lo cho đứa con không nên nết, nói: “Chị nói em suốt rồi, suốt ngày gây chuyện không à.”
 
“Ai ngờ em đi ra ngoài uống rượu cũng bị người ta chụp được.”
 
Tạ Thanh Di cũng cạn lời, lập tức đi đến tủ đầu giường khởi động điện thoại.
 
Màn hình sáng lên, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc tràn vào, khi cố bấm vào Weibo, có một dòng thông báo màu đó.
 
Tạ Thanh Di: “…”
 
Có vẻ như lần này thực sự nghiêm trọng.
 
Cô đi dạo quanh hội trường hotsearch một vòng, antifan vui mừng, fan khống bình, người qua đường vui vẻ ăn dưa.
 
Bên dưới bài đăng Weibo kia có hơn 50000 bình luận---
 
[Oa, đây đúng là một đòn giáng mạnh nha!]
 
[Vãi nồi, Nguyệt Lượng muội muội biết chơi thật. EdenBar chính là club trai bao nổi tiếng Thượng Hải đó, nghe nói chi phí một người thấp nhất cũng phải chục nghìn.]
 
[Cái gì mà tiểu tiên nữ cao lãnh thoát tục, đêm khuya ra vào chỗ như vậy thì có thể là loại người tốt đẹp gì?]
 
[Chẹp, không hổ danh là kỹ nữ Nguyệt Lượng, tuổi còn trẻ mà cuộc sống cá nhân hỗn loạn quá.]
 
[Chẳng lẽ người đàn ông cõng cô ta ra ngoài kia chính là kim chủ của cô ta sao? Nhìn quần áo và dáng người kia, có vẻ là một đại lão giàu có đó.]
 
[Nói nhảm, không có tiền có thể mua được Bentley sao?]
 
[Vãi nồi, vãi nồi, vãi nồi, vậy tức là Tạ Thanh Di đi bar chơi đàn ông, sau đó bị kim chủ của cô ta bắt về? Không hiểu sao lại cảm thấy kích thích.]
 
[Chim hoàng yến x Đại lão tư bản, nghe hay phết nhỉ?]
 
[CP này mà các người cũng ship được à? Những bức ảnh này đang chứng minh kỹ nữ Nguyệt Lượng chính là tài nguyên già đó!]
 
[Bảo sao với cái đức hạnh này của cô ta mà lại có thể ở lại trong showbiz lâu như vậy, hóa ra là có kim chủ chống lưng, tài nguyên già mau cút ra khỏi showbiz.]
 
“Tài nguyên già?”
 
Tạ Thanh Di khịt mũi: “Có bao nhiêu người trong giới showbiz này mà không có tài nguyên chứ?”
 
Nếu cô thật sự dựa hoàn toàn vào thế lực gia đình, cô hoàn toàn có thể đi ngang trong cái giới showbiz này.
 
“Nguyệt Lượng, vị kia, tối qua hai người…”
 

Chị Gia liếc nhìn qua ga giường, mặc dù chăn ga gối đệm có hơi lộn xộn nhưng không có dấu vết hay hơi thở hai người kia từng lăn giường.
 
Cô ấy lại nhìn nghệ sĩ của mình, chỗ vai cổ lộ ra kia không có dấu hôn lung tung.
 
Đầu tiên cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy khó tin: Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, hơn nữa một trong hai còn đang say rượu, thế mà không có chuyện gì xảy ra sao?
 
Tạ Thanh Di hiểu suy nghĩ trong ánh mắt của Chị Gia, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
 
Cô sờ mũi, khẽ giải thích: “Em với anh ấy không phải loại quan hệ như chị nghĩ đâu.”
 
Chị Gia nhìn dáng ngại ngùng hiếm thấy của cô, nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, thở dài đầy ẩn ý: “Vẫn còn nhỏ lắm.”
 
Sau khi trò chuyện một lúc, hai người nói vào chuyện chính sự.
 
Chị Gia lộ vẻ khó xử: “Cách đây không lâu chúng ta cũng vừa mới dùng lý do tụ tập bạn bè rồi, nếu lần này còn dùng lý do này nữa, e rằng sẽ khó thuyết phục được dư luận.”
 
Tạ Thanh Di: “Nhưng đây là sự thật mà.”
 
Chị Gia lắc đầu: “Cần phải suy nghĩ thêm…”
 
Kiểu tin tức say rượu về khuya và có hành động thân mật với người khác giới có ảnh hưởng không nhỏ đến nữ nghệ sĩ.
 
Nếu không xử lý đúng cách, nó sẽ trở thành vết nhơ khó phai trong sự nghiệp diễn viên của cô.
 
Ngay khi hai người đang nghĩ biện pháp đối phó trong phòng, điện thoại đột nhiên rung lên mấy lần.
 
Là Nhạc Nhạc gửi tin nhắn trong nhóm công việc:
 
[Mọi người mau xem đi!]
 
[Có người đăng Weibo làm sáng tỏ!]
 
[A a a a a chị, vòng bạn bè của chị thật là trâu bò quá đi.]
 
Tạ Thanh Di và Chị Gia đều cầm điện thoại di động, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt của nhau.
 
Vài lúc này, Weibo xuất hiện một hotsearch mới.
 
Nam chính trong vụ việc Tạ Thanh Di đi bar chơi đăng bài làm sáng tỏ.
 
Nhìn thấy tên chủ đề hotsearch này, khóe môi Tạ Thanh Di giật giật: Đúng là cánh cửa quán bar.
 
Cô nhấn vào hotsearch, phát hiện bài đăng đang đứng đầu hotsearch này được đăng vào tám phút trước.
 
Eternity Tưởng Kiêu V: [Là em gái cùng nhau lớn lên @ Tạ Thanh Di Diane.]
 
Tạ Thanh Di giật mình.
 
Weibo của Tưởng Kiêu? Thật hay giả vậy?
 
Cô bấm vào avatar mèo đen thì phát hiện tài khoản này được đăng ký cách đây không lâu, trang chủ ngoại trừ bài đăng vừa rồi thì không có gì nữa.
 
Nhìn tích chữ V được chứng nhận chính thức này, nick này thật sự là của anh.
 

Chị Gia cũng ngốc luôn, nhìn Weibo, yên lặng tìm kiếm hai chữ “Tưởng Kiêu” trên Internet.
 
Không tìm kiếm thì không biết, tìm rồi thì bị thông tin trên bách khoa toàn thư Baidu dọa cho giật mình.
 
“Vãi nồi, hóa ra là thái tử của tập đoàn Quang Linh, là con trâu đầu đàn trong giới tài chính, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng tài sản lớn…”
 
Sau khi sửng sốt, chị Gia đột nhiên nhớ đến cái gì, càng thêm kinh ngạc: “Nguyệt Lượng, cái vị Tưởng Kiêu này, không phải chính là cái vị đang ngồi trong phòng khách đấy chứ?”
 
Tạ Thanh Di chớp mắt: “Vâng ạ.”
 
Chị Gia: “!!!”
 
Hóa ra vị kia chính là Đại thiếu gia của nhà họ Tưởng ở Bắc kinh! Thế mà cô ấy còn dám nghĩ người ta là trai bao?”
 
“Em… Làm sao em lại quen một nhân vật như vậy?” Chị Gia kinh ngạc đến mức không thốt ra lời.
 
Về gia cảnh của Tạ Thanh Di, chị Gia và Nhạc Nhạc hoàn toàn không biết gì cả---
 
Họ chỉ biết Tạ Thanh Di có gia cảnh rất tốt, là con gái nuôi của chủ tịch Tần Phi của giải trí Nhạc Đào, địa vị không thua gì phó tổng giám đốc Tần Cửu.
 
Không ai trong công ty dám đối xử với cô như một nghệ sĩ bình thường, tất cả mọi người đều tôn trọng cô.
 
Nhưng giải trí Nhạc Đào và nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
 
Chẳng lẽ vị Tổng giám đốc Tưởng bên ngoài kia thật sự là kim chủ của nghệ sĩ nhà mình.
 
Tạ Thanh Di biết chị Gia đang nghĩ lung tung, thấp giọng giải thích: “Bố em và bố anh ấy là bạn bè, bọn em quen nhau từ khi còn nhỏ, rất thân nhau.”
 
Cô đứng lên: “Em ra ngoài hỏi xem bài đăng này có đúng là anh ấy đăng không.”
 
Đẩy cửa ra, Tưởng Kiêu đang ngồi trong phòng khách với tư thế thẳng tắp, cầm điện thoại nhìn cái gì đó.
 
Nghe thất tiếng bước chân, anh chậm rãi nâng mắt: “Đã thương lượng xong chưa?”
 
Tạ Thanh Di: “Anh vừa đăng Weibo sao?”
 
Tưởng Kiêu ừ một tiếng: “Cần phải làm rõ.”
 
Tạ Thanh Di hơi sửng sốt, sau đó nhớ tới nội dung trên bài đăng Weibo, cô được gọi là em gái.
 
“Làm rõ em là em gái của anh?” Hơn nữa còn thông báo khắp nơi.
 
“Ừ, sự thật.”
 
Tưởng Kiêu quay mặt đi, tránh ánh mắt chất vấn của cô: “Anh đã cử một chiếc xe mới qua rồi, khoảng 20 phút nữa sẽ đến.”
 
Ý là, anh sẽ rời đi sau 20 phút nữa.
 
Khi Tạ Thanh Di nghe thấy những lời này, cô cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó.
 
Bàn tay đang cầm điện thoại từ từ buông xuống, cô nhìn anh với ánh mắt sắc lẻm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui