Edit+Beta: YuanKit
Quý Dạng gần như thuộc làu bài hát này.
Cho nên cô nhớ lời bài hát.
Trước đây, lúc Quý Dạng ở nhà Tống Dương tìm được bài hát quý giá này.
Cô thích cực kỳ, ngày nào cũng ngâm nga, thậm chí còn không biết ngâm đến bao lâu mới chán.
Quý Dạng không hiểu sao Tống Dương biết bài hát này.
Nhưng cô biết rõ, bài này là “Thần khúc thổ lộ” huyền thoại.
Nhịp tim khó lắm mới bình thản được giờ đây lại trở nên dồn dập.
Từng nhịp rung động màng nhĩ, nghe không ra tiếng hát.
Quý Dạng liếc Tống Dương.
Tống Dương không nhìn cô, chỉ trông về chỗ ca sĩ cùng ban nhạc biểu diễn.
Ngọn nến soi lên nhan sắc thanh tú của anh lúc sáng lúc tối như là trong mơ.
Một bài sắp hát xong, ngay khi Tống Dương quay đầu lại, Quý Dạng vội cúi đầu cắt miếng bò bít tết.
Nhưng vì tay run run, miếng bò bít tết quá mềm lại còn nước sốt nên trượt tay vài lần.
Cô gượng gạo giữ lại.
Lúc ăn điểm tâm, Tống Dương mới mở miệng.
Anh hỏi: “Ngày mai đến Pháp được không?”
Quý Dạng ngẩn ngơ gật đầu: “Được ạ.”
Tống Dương mò lấy thuốc lá, nghĩ đang ở phòng ăn nên không rút ra.
Anh nhìn Quý Dạng, hồi lâu, hơi nghiêng về trước, giọng trầm xuống: “Tôi có người bạn ở Phần Lan có sở thích tổ chức vũ hội, lần này tôi đến đây chắc cậu ấy cũng sẽ làm.
Em muốn đến không?”
Quý Dạng mím môi “Chắc là được ạ.” Dừng một chút, cô thì thầm: “Nhưng em không biết.”
Tống Dương giở bật lửa bằng bạc trong tay ra, lại khép lại, phát ra tiếng “tạch” nhỏ.
Anh mỉm cười, khóe môi hơi vểnh lên, giọng dịu dàng mang chút hơi lạnh: “Có tôi ở đây, đừng lo lắng.”
Quý Dạng quay qua nhìn cửa sổ hơn nửa ngày mới mím môi: “Vâng.”
Đừng lo ý là sao?
Dạy cô hay nhảy cùng cô?
……
Lúc rời phòng ăn, một đợt gió lạnh đập vào mặt, tuyết rơi.
Quý Dạng vô thức rụt bả vai.
Tống Dương đứng cạnh để ý: “Em lạnh?”
Quý Dạng hít một hơi, cái mũi đều sinh đau, khí lạnh như là đi vào phổi, một hô một hấp gian đều là sương trắng, nhịn không được dậm chân một cái: “Không sao ạ, tại nhà hàng ấm quá.”
Cô vừa chà xát tay vừa tìm túi áo để nhét tay vào.
Ngay lúc đó, tay bị cầm lấy.
Quý Dạng đờ người.
“……”
Tống Dương nắm lấy tay cô, lặng lẽ kéo cả người gần về trước.
Quý Dạng chậm rãi ngước mắt.
Những cây đèn đường nhỏ trong thành phố trở nên mờ mờ mê hoặc trong tuyết.
Tống Dương hạ mắt, đưa tay cô tới bên môi, nhẹ nhàng hà hơi ấm rồi ủ trong lòng bàn tay, truyền độ ấm của anh cho cô, qua thật lâu mới từ từ buông ra.
Quý Dạng đứng nguyên tại chỗ.
Đôi tay bị nắm hơi tê dại.
Tống Dương như không vấn đề gì, thay cô kéo khóa áo chặt hơn, mắt đen nhìn cô, lạnh nhạt bảo: “Ngày mai đến Pháp tôi sẽ mua cho em bộ đồ tốt hơn.” Hơi ngừng rồi nói: “Để còn tới vũ hội.”
Quý Dạng nhìn mặt anh, đầu óc bấn loạn, nóng lên.
Bên tai là tiếng gió réo rắt.
Cô nghe thấy tiếng nói của mình: “Anh thì sao? Đi họp ạ?”
Tống Dương như cười mỉm, vì gió tuyết mà đôi mắt hơi nheo lại.
Anh nhéo mặt cô: “Đi cùng em.”
Sau khi Quý Dạng về khách sạn, cảm thấy cả người mình vẫn còn nóng.
Cô mờ mịt rất lâu mới làm nhịp tim bình thường trở lại.
Tay kia vừa được anh nắm.
Khiến cho cô cảm giác như nó không còn là tay của mình.
Khi còn nhỏ, người thiếu niên ấy cũng từng nắm tay cô, dắt cô theo chơi trò bắn súng ở khu trò chơi.
Nhưng trong trận gió tuyết vừa rồi, anh làm ấm tay cô đã hoàn toàn là thứ gì đó rất khác.
Một cái nắm tay, trước còn son môi, thêm bài hát lúc ăn nữa, mọi thứ đều như món khai vị trước bữa cơm.
Không gì có thể so sánh với thứ này.
Quý Dạng lết đến mép giường, ngồi xuống.
Cô nằm bẹp xuống, giơ tay lên, nhìn đôi tay của mình dưới ánh đèn.
Cứ mê mẩn như vậy hơn mười phút, đến khi cả cánh tay đều ê ẩm, cô mới thả tay xuống.
Quý Dạng không biết thứ cảm xúc lúc này là gì.
Tựa như vui mừng nhưng không dám.
Ngột ngạt, cái mũi thì chua xót.
Sợ tất cả mọi thứ đều là giấc mơ.
Độ ấm của lòng bàn tay anh lại nhắc nhớ cô rằng đây không phải là mơ.
Trằn trọc suốt đêm, cô không tài nào ngủ được.
5 giờ sáng, Quý Dạng liền bật dậy, không nhịn được đánh cuộc gọi cho Chu Duy.
May là giờ Thụy Sĩ chỉ kém trong nước 6 tiếng, bên đó chắc đã 11 giờ.
Quý Dạng call video phát là Chu Duy nhận luôn.
Cậu đang ngồi ăn cơm hút trà sữa: “Chị?” Dừng một lúc, có vẻ cậu thấy cảnh tượng sau lung cô không phải phòng bệnh, ngạc nhiên hỏi: “Chị ở đâu đấy? Bệnh viện hả?”
Quý Dạng: “Chị đang ở Thụy Sĩ.”
Chu Duy đánh rơi chiếc đũa gắp thịt: “Thụy Sĩ á?”
Quý Dạng ôm đầu gối, chỉ khai một trản đèn bàn, ngồi ở trên giường, “Ờ, anh Tống Dương ca dẫn chị tới chơi, nay sẽ phóng đến Pháp.”
Chu Duy há hốc mồm cả buổi mới thốt lên: “Sướng thế……”
Quý Dạng không nói chuyện.
Khó chịu, từ đầu đến chân chỗ nào cũng khó chịu, ngủ không ngon.
Chỉ vì cử chỉ, lời nói của Tống Dương mà cô sắp bị bệnh tim đến nơi rồi.
Chu Duy uống một hớp trà sữa: “Thế nên giờ chị định kể em nghe chuyến chu du vui thú chứ gì?”
Quý Dạng yên lặng rất lâu.
Cô cầm điện thoại không biết nên diễn tả làm sao.
Mãi mới khẽ nói: “Chị cảm giác anh Tống Dương hơi thích chị.”
Chu Duy: “Khặc ——”
Một hạt trân châu vướng ở cổ họng khiến cậu ho khan bạt mạng, sặc đỏ lừ cả mặt.
Cố lắm lấy lại hơi sức, Chu Duy hỏi: “Gì cơ?”
Quý Dạng: “…… Trong lúc chị tâm sự em đừng ăn uống có được không.”
Chu Duy khổ sở nuốt nước miếng, đặt trà sữa sang bên cạnh: “Chị vừa nói gì?”
Quý Dạng đứng lên, đến cạnh cửa sổ, kéo rèm ra chút, thấy hình dáng mập mờ của núi tuyết ngập trong đêm ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, cô như trở về đêm hôm qua.
Cô ngóng ra ngoài cửa sổ thật lâu, rũ mắt mím môi, cố gắng kìm lại để đầu môi không nhếch lên: “Hôm qua anh ấy dắt tay chị.”
Chu Duy đầu bên kia đơ luôn.
Cậu lắp bắp: “Anh Tống Dương chắc là vì……chị đã chăm sóc anh ấy mấy nay nên……”
Quý Dạng ngắt lời: “Không đâu.”
Chu Duy: “Sao?”
Quý Dạng không nói.
Cô nghĩ đến ngày hôm qua ở trên phi cơ, anh bảo.
Có một cô bé anh đã thích rất nhiều năm.
Cô bé, rất nhiều năm.
Và cả bài hát ấy nữa.
Quý Dạng nhìn tay mình áp trên cửa sổ, bất tri bất giác nắm lại.
Chu Duy ở bên kia video hỏi: “Chị cười cái gì?”
Quý Dạng lập tức thu lại nụ cười: “Không nói với em nữa.”
Cô buông rèm, tiếp tục thu dọn: “Hôm nay chị muốn đến Pháp.” Hơi ngập ngừng, cô lại nói: “Chị sẽ mua quần áo đẹp đẽ để mai đến Phần Lan.”
Chu Duy nhìn Quý Dạng.
Người con gái bên kia video có gương mặt xinh xắn, đôi mắt sáng ngời, khóe môi cứ lặng lẽ nhếch lên giống như quay về thời thơ ấu.
Đáng yêu nhiều chút, lại hồn nhiên trong sáng.
Chu Duy tiện hỏi thêm một câu: “Mấy giờ chị xuất phát?”
Quý Dạng nghĩ: “10 giờ rưỡi chăng?”
Chu Duy: “…… Vậy chị chuẩn bị sớm dữ vậy làm gì.”
Quý Dạng ngừng động tác.
Hồi lâu, cô bỗng trở nên bực tức đáp trả: “Không phải việc của em.”
Sau đó cô cúp máy.
……
Ở phòng ăn, Chu Duy bị cúp điện thoại.
Cậu trầm tư rất lâu, nhìn điện thoại rồi lại cười khì.
Như được trở lại mùa hè đó ở thị trấn Cửu Long.
Cô công chúa nhỏ năm nào dường như đã quay về trong một đêm.
Từ Thụy Sĩ đến Pháp không cần đi máy bay.
Từ Zurich đi bằng đường sắt đến Paris, dọc đường có thể ngắm rất nhiều phong cảnh đẹp.
Ngồi tàu hơn một giờ đồng hồ, Quý Dạng tận dụng thời gian để ôn tập bởi vì sắp đến kì thi cuối kỳ, mấy ngày nay cô không có nhiều thời gian ôn.
Tống Dương cũng không làm phiền cô.
Giữa đường, anh hỏi: “Ăn trái cây không?”
Quý Dạng tưởng Tống Dương muốn mua hộp trái cây nên tiện miệng đáp lại.
Đến khi quả quýt được bóc vỏsạch sẽ, chia làm hai nửa được đặt ở trước mặt, cô mới hồi phục tinh thần, nhìn sang bên cạnh.
Tống Dương ngồi đó, tay áo sơ mi đen được sắn đến cánh tay, chầm chậm bóc quả thứ hai, xơ quýt cũng bóc không còn sợi nào.
Để ý đến tầm mắt của Quý Dạng, Tống Dương liếc cô: “Tập trung học đi.”
Quý Dạng: “Vâng.”
Cô thu ánh mắt, lấy quả quýt, ăn một miếng.
Ngọt muốn rụng răng.
Tới Paris, hai người không đến khách sạn mà tới khu vực Tam giác vàng(*) của Paris.
George năm thế đường cái, Champs Élysées đường cái cùng mông điền đường cái cấu thành hoàng kim mua sắm khu vực.
* Khu vực Triangle d’or – Tam giác vàng – được tạo bởi ba đại lộ Montaigne, George-V và Champs-Élysées.
Đây là một con phố sang trọng của Paris với sự hiện diện của khách sạn Plaza Athénée cùng nhiều cửa hàng thời trang cao cấp (nguồn: Wikipedia).
Đi dạo khoảng một giờ, Quý Dạng mua được bộ váy và giày mình thích, tiện tay còn chọn cho Tống Dương một cái cà vạt đỏ sậm.
Lúc ra ngoài, thấy Tống Dương đang nghe điện, cô cũng không qua làm phiền, tự đi sang bên cạnh, bị thu hút bởi một cửa hàng chuyên bán đồng hồ đeo tay.
Chủ cửa hàng là người Pháp, bắn tiếng Pháp với Quý Dạng.
Cô nghe không hiểu mô tê gì nhưng nhìn trúng một chiếc đồng hồ.
Chủ hàng lấy chiếc đồng hồ ra cho Quý Dạng xem.
Quý Dạng ngoái lại nhìn.
Tống Dương đang nghe điện thoại.
Cổ tay anh vẫn còn đeo chiếc đồng hồ cô tặng sinh nhật lần trước.
Quý Dạng không nhìn nữa, mím môi, thử cái đồng hồ kia.
Tinh tế, màu hắc kim, đẹp ơi là đẹp.
Chủ hàng lại ba la bô lô thêm mấy câu, chỉ mấy cái bên cạnh, nhiệt tình giới thiệu.
Quý Dạng không biết trả lời thế nào.
Một bóng hình lập tức xuất hiện trước cửa kính của cửa hàng.
Tống Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay cô.
Anh đứng nói chuyện với chủ hàng.
Thấy Tống Dương biết tiếng Pháp, chủ hàng vui mừng khôn xiết, vội chỉ vào đồng hồ bên cạnh, còn dùng tay ra hiệu.
Quý Dạng khẽ hỏi: “Bà ấy nói gì vậy?”
Mi mắt Tống Dương hơi cong, một tay đặt trên quầy, hạ mắt nhìn cô: “Bà ấy bảo đây là đồng hồ dành cho tình nhân.”
Quý Dạng hơi ngây ngẩn.
Tai cô thoạt nóng bừng.
Chủ hàng lấy đồng hồ nam khác ra đưa cho Tống Dương, đại khái là muốn cho anh thử.
Ai ngờ Tống Dương từ chối, cười mỉm nói một câu.
Chủ hàng ngạc nhiên rõ ràng.
Quý Dạng không biết Tống Dương nói gì.
Vừa định hỏi, Tống Dương đã cúi đầu, nhẹ nhàng nắm tay cô, nâng lên, nhìn chiếc đồng hồ dưới ánh đèn: “Em có thích không?”
Quý Dạng gật gù, giọng nhỏ xíu: “Em có.”
Tống Dương cầm lên, bảo chủ hàng mấy câu.
Bà ấy lập tức cười gật đầu.
Quý Dạng lặng lẽ nhìn lên, thấy chủ hàng cũng gói cả đồng hồ nam lại.
Cô mím môi, muốn lén nhìn Tống Dương.
Không ngờ anh cũng nhìn cô.
Đột nhiên đối mắt khiến Quý Dạng có cảm giác bị bắt quả tang.
Cô dời mắt, chờ chủ hàng quay lại, đưa túi đựng đồng hồ cho cô mới duỗi tay nhận.
Hai người rời cửa hàng.
Quý Dạng hạ mắt nhìn hai hộp trong túi.
Lúc sau, cô đưa tay, lấy chiếc đồng hồ nam ra: “Anh ơi, em cho anh cái này nè.”
Tống Dương hơi cụp mắt.
Quý Dạng gắng gượng tỏ vẻ như không có gì: “Đồ của đàn ông nên em có muốn cũng không dùng được.”
Tống Dương im lặng, nhận hộp đựng đồng hồ nam, nhìn lòng bàn tay.
Quý Dạng hỏi: “Anh vừa nói gì với chủ hàng thế?”
Tống Dương điềm đạm nhìn cô: “Câu nào?” Dừng một chút: “Tôi nói mua cả hai.”
Quý Dạng mím môi, thỏ thẻ: “Không phải, là câu trước.”
Cô bổ sung: “Lúc chủ hàng đưa anh thử đồng hồ ấy.”
Tống Dương suy nghĩ một lát.
Anh bỗng cong môi đáp: “Tôi nói tôi không phải là bạn trai của em.”
Quý Dạng đờ người.
Tống Dương xoay xoay hộp đồng hồ trong tay, đặt lại vào túi Quý Dạng, từ tốn bảo: “Dù sao cũng không danh không phận, tôi đeo thứ này không ổn cho lắm.”
“……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...