Edit: Cam
Beta: Cam
Bước ra khỏi thư viện, điện thoại để trong túi quần lần nữa rung lên.
Quý Dạng lúc này mới nhớ tới cuộc điện thoại trong thư viện lúc nãy cô chưa kịp bắt máy đã tự động tắt.
Vì lúc nãy Tống Dương đột nhiên xuất hiện.
Quý Dạng lấy di động từ trong túi quần ra
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ Đường Lệ, là một đại tiểu thư danh tiếng mà cô quen được lúc theo Tống Dương đến thành phố Lâm.
Đường Lệ với những tiểu thư ngoài kia khác nhau một trời một vực, cô nàng không kiêu ngạo hay tỏ ra mình là đại tiểu thư, cô tùy tâm sở dục(*) nên cùng Quý Dạng chơi chung cũng xem như hợp tính tình.
(*)Từ gốc: 随心所欲 muốn làm gì thì làm không bị bất cứ thứ gì gò bó hay ràng buộc
Quý Dạng trả lời điện thoại: “Vừa rồi tớ không thấy điện thoại.”
Đường Lệ cũng không để ý, hỏi: “Này, tối mai cậu có đến không?”
Quý Dạng sững sờ “Đến đâu?”
Đường Lệ cũng tỏ ra ngạc nhiên “Hả? Cậu không biết gì sao? Tối ngày mai anh Tống Dương sẽ tổ chức một buổi tiệc trên du thuyền, hình như tớ nghe nói… Là do cô bạn gái mới của anh ta muốn đi du thuyền chơi, anh ấy cũng có kêu thêm mấy người bạn, có kêu anh trai của tớ đến nữa nên tớ mới biết đấy chứ.”
Bước chân của Quý Dạng từ từ chậm lại rồi dừng hẳn
Đường Lệ: “Ừm…Tớ có nói với anh tớ sẽ mang cậu đi cùng.
Anh ấy nói không sao, mang thêm mấy người nữa cũng được.” Dừng một chút giọng nói của cô còn nhỏ hơn lúc nãy “Tớ cứ nghĩ Tống Dương sẽ đưa cậu đến đó đấy.”
Bàn tay cầm điện thoại của Quý Dạng lạnh ngắt “Không có”.
Hơi ngưng lại, cô rũ mắt “Tớ không đi”
Đường Lệ sửng sốt: “Tại sao lại không đi?”
Quý Dạng thản nhiên nói: “Tớ không muốn đi, không rảnh.”
Đường Lệ nóng nảy “A, không được cậu phải đi với tớ, bằng không chỉ có một mình tớ cũng rất nhàm chán.”
Quý Dạng tiếp tục đi về phía trước.
Nắng chiều rực rỡ phía chân trời, đỏ rực một mảng trông vô cùng đẹp nhưng không đâu sánh bằng ánh hoàng hôn rực rỡ ở thị trấn Cửu Long năm đó.
Cô đi làm gì.
Nhìn họ yêu đương cuồng nhiệt à.
Quý Dạng cầm di động tính nói cái gì đó, Đường Lệ lại nói: “Nghe nói còn có người ngoại quốc, nước nào thì không biết, nói không chừng có thể là người Pháp đấy! Cậu không phải muốn học tiếng Pháp hả…”
**
Nếu như yêu thương một người.
Có thể nói buông tay liền buông tay thì tốt biết mấy
Ngày hôm sau, lúc ngồi trên xe anh của Đường Lệ, Quý Dạng thật sự đã nghĩ như vậy.
Cô tựa đầu vào cửa xe, rũ mắt xuống, cảm thấy vô cùng sầu não trong lòng cũng dâng lên một nỗi buồn bực khó tả.
Tại sao vẫn không thể khống chế được bản thân mà đồng ý đi đến nơi đó chứ.
Vì cái gì mà tự mình chuốc lấy đau khổ
Đường Lệ ngồi bên cạnh đang vô cùng hưng phấn, vừa nói mình hôm nay đã mặc một chiếc váy của thương hiệu cao cấp, còn nói đến lúc lên du thuyền nhất định phải chụp thật nhiều hình sau đó phát lên vòng bạn bè.
Không giống như Đường Lệ mặc một chiếc áo lộ vai, Quý Dạng chỉ mặc một chiếc áo lông trắng, bên dưới là chiếc váy dài đến gối.
Cô cũng không trang điểm, gương mặt sạch sẽ xinh đẹp.
Bởi vì vừa mới tan học, túi sách vẫn còn trên xe, cô cũng không có ý định đổi, so với Đường Lệ, hình ảnh tươi sáng vô cùng đối lập.
Cô gái yên tĩnh ngồi dựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài ngẩn người.
Du thuyền đỗ ngay tại bến cảng thành phố Lâm
Là một chiếc du thuyền trông vô cùng xa hoa, có những người phục vụ riêng biệt đang đứng ở bến cảng tiếp đón.
Bởi vì trên đường kẹt xe, khi Quý Dạng đến nơi cùng Đường lệ và anh trai cô ấy, chiếc du thuyền đã chuẩn bị rời đi.
Cô nhìn thấy lúc này Tống Dương đang đứng trên boong tàu
Có chút kỳ lạ chính là hôm nay Tống Dương không mặc áo sơ mi trắng quần tây đen như mọi lần, ngược lại anh mặc một thân toàn bộ đều là màu đen, một chiếc áo thun đen, quần đen, đeo tai nghe bluetooth, hình như đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó.
Mái tóc ngắn màu đen để lộ vài phần lưu loát, thành thục nhưng dường như vẫn còn sót lại vài điểm của người thiếu niên năm nào.
Nói chuyện điện thoại được một nữa, ánh mắt anh chuẩn xác rơi trên người Quý Dạng.
Đôi mắt đen kịt của người đàn ông dường như lóe lên một cảm xúc gì đó mà cô không hiểu được, hình như có một sự lạnh lùng thoáng qua.
Quý Dạng không biết mình có nhìn lầm hay không
Ngay sau đó, Tống Dương đã sải bước đi tới gần cô, giọng nói có chút nặng nề, “Sao em lại ở đây?”
Đường Lệ ở bên cạnh kéo tay Quý Dạng, mở to hai mắt: “Tại sao lại không thể tới? Có cái gì không muốn cho tụi em thấy à? Chúng em đều đã thành niên rồi.”
Quý Dạng cảm thấy lời này anh hình như mang theo ý tứ không chào đón.
Lồng ngực cô nặng nề, cô có cảm giác như chính mình bị rơi vào một nơi sâu nhất.
Giống như bị đổ đầy chì.
Từ từ chìm xuống, vô cùng đau đớn
Quý Dạng muốn rút tay mình ra khỏi Đường Lệ “Vậy em sẽ trở về.”
Nhưng mà, đúng lúc này boong tàu bất chợt rung nhẹ lên một cái
Du thuyền đã rời đi
Đường Lệ vẫn còn khó hiểu “Tại sao không thể tới chơi?”
Tống Dương không để ý đến Đường Lệ, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Quý Dạng, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, nhưng Quý Dạng biết rõ khi anh không lộ ra biểu cảm gì có lẽ sẽ có chuyện lớn.
Người đàn ông nắm lấy cổ tay Quý Dạng, đưa cô hướng vào bên trong khoang thuyền “Lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi, đừng có đi lung tung.”
Quý Dạng ngẩng đầu “Có chuyện gì à?”
Bước chân của Tống Dương thoáng dừng lại “Không có chuyện gì, đừng suy nghĩ lung tung.”
Quý Dạng không nói gì thêm.
Đêm đó, bữa yến tiệc trên du thuyền diễn ra cũng không có điểm gì khác thường.
Người được mời đến cũng không nhiều lắm, chỉ có những người hợp tác làm ăn cùng Tống Dương, cũng có một vài thiếu gia công tử, hình như một bàn là có thể ngồi đủ cho tất cả mọi người.
Cô bạn gái nhỏ của Tống Dương luôn một mực đi theo anh.
Quý Dạng nghe theo lời Tống Dương, cũng không đứng cách anh quá xa nhưng cũng không quá thân cận, lúc mọi người lên boong tàu uống rượu, cô cũng đi theo, bước đến chiếc đĩa do phục vụ mang đến, cô cầm lấy một ly nước chanh rồi chậm rãi uống.
Cô nhìn thấy Tống Dương vòng tay ôm lấy cô bạn gái nhỏ của mình.
Ánh mắt Quý Dạng thỉnh thoảng sẽ hướng về phía khách mời đảo một vòng.
Ngoại trừ đối tác làm ăn, những người còn lại đều là những gương mặt quen thuộc.
Không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, mấy người đàn ông phú nhị đại này sau khi uống say lại la hét nói muốn chơi trò chơi, rất nhanh Đường Lệ cũng đem theo Quý Dạng kéo tới.
Cô bạn gái nhỏ của Tống Dương rời đi, nói là muốn đi vệ sinh.
Cô ta rời khỏi bàn.
Một đám người, cứ như vậy ngồi ở bàn lớn trước boong tàu vây thành một vòng.
Quý Dạng cũng ngồi xuống, đối diện là Tống Dương.
Đám người phú gia công tử ngồi xuống bắt đầu trêu ghẹo Tống Dương cùng bạn gái nhỏ của anh một phen.
Bọn họ nói Tống Dương cũng bởi vì túi da tốt(*), lại còn đẹp trai mới có thể quen được bạn gái.
(*)Từ gốc: 皮囊 ví cho thân thể con người, mang ý mỉa mai trong câu này có thể hiểu là body đẹp.
Tống Dương nghe vậy, ngược lại cũng không tức giận mà nhàn nhạt câu môi cười “Tôi nghĩ mọi người cũng không kém.”
Một đám phú nhị đại cười to.
Một cậu ấm tên Uông Thiên Trình có lẽ do uống quá chén đã ngà ngà say, thừa dịp cảnh đêm, cười hỏi: “Tôi thấy cô gái đó cũng không có…” Dừng một chút, không biết có phải là do không biết nói gì hay không dám nói ra, lại hỏi: “Không biết Tống tổng thích cô ấy ở điểm nào?”
Đây là hỏi về cô bạn gái của Tống Dương
Ánh mắt của những người bên cạnh đều nhìn về phía Tống Dương.
Tống Dương dựa vào thành ghế, gương mặt anh trong bóng đêm càng lộ ra từng đường nét rõ ràng.
Đáy mắt đen như mực, dùng ngón tay hất nhẹ nắp chiếc bật lửa “Dịu dàng, biết chăm sóc, đáng yêu.”
Lập tức có người ồn ào.
Quý Dạng ngồi ở chỗ đối diện Tống Dương, cô nhìn anh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, sau đó lại cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn của mình.
Cô quay đầu nhìn ra mặt biển đang chìm trong bóng đêm, một lát sau thời điểm quay đầu lại, không biết tại sao vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tống Dương.
Anh đang nhìn cô.
Quý Dạng ngơ ngác một chút, tự mình dời ánh mắt sang chỗ khác.
Mấy người phú gia công tử lại uống thêm một vòng rượu(*).
(*) Ý chỉ uống theo vòng tròn hết vòng này đến vòng khác
Rồi mọi người bắt đầu chơi trò chơi, có người cầm bình rượu xoay một vòng.
Uông Thiên Trình nói: “Đến đến đến, ai bị miệng bình rượu xoay trúng thì sẽ nói ra một bí mật của mình mà mọi người không biết.”
Dừng một chút, lại cố tình cường điệu nói: “Nhất định phải là bí mật! Và phải là bí mật không ai biết! Nếu không sẽ không buông tha cho người đó đâu!”
Cô bạn gái nhỏ của Tống Dương vẫn chưa về.
Quý Dạng vận khí không tốt, mới vòng thứ nhất miệng bình chuẩn xác quay về hướng cô.
Một đám người bắt đầu ồn ào, đều là bạn bè của Tống Dương “Quý đại tiểu thư mau nói ra một bí mật đi!”
Đường Lệ ngồi bên cạnh giúp đỡ Quý Dạng, chỉ cho cô: “Cậu cứ tùy tiện nói thôi, ví dụ như nói nụ hôn đầu tiên là lúc nào hay mối tình đầu gì đó.”
Quý Dạng không nói gì.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Tống Dương đang ngồi ở phía đối diện.
Tống Dương cũng nhìn về phía Quý Dạng.
Cô gái nhỏ hôm mặc một chiếc áo lông trắng cùng váy kẻ sọc caro, mái tóc dài hơi xoăn được buộc cao lên, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, đang đưa đôi mắt đen nhánh nhìn anh.
Trong nháy mắt, Tống Dương như nhìn thấy hình ảnh rất nhiều năm về trước, cô công chúa nhỏ luôn thích mặc váy, trên chân mang đôi giày da nhỏ của mình chạy khắp nơi.
Mọi người xung quanh đều nhìn qua Quý Dạng.
Thu hồi ánh mắt, Tống Dương nhàn nhạt di chuyển đi sự chú ý của mọi người bật nắp chiếc bật lửa lên “Không muốn nói, coi như quên đi.
Tôi thay em làm.”
“Không.”
Quý dạng đột nhiên lên tiếng.
Trong chớp mắt hô hấp mọi người như ngưng lại
Quý Dạng trong tay còn cầm ly thủy tinh, nước chanh ở bên trong bị ánh đèn hắt vào sáng ngời.
Cô cố gắng để chính mình trấn tĩnh lại.
Sau một lát yên tĩnh, cô nhàn nhạt nâng mắt nói: “Bí mật sao.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Quý Dạng.
Cô nhìn qua Tống dương.
Nhìn vào đôi mắt lúc này cũng đang nhìn cô, so với cảnh đêm ngoài kia còn muốn u ám, tĩnh mịch hơn.
Một hồi Quý Dạng mới mở miệng, trái tim cô như thoáng qua có chút đau đớn “Tôi trước kia…”
Tiếng nói của cô gái từ từ vang lên, không nặng không nhẹ, tựa như tùy ý bình thản như thường nhưng lại đủ để làm hết thảy mọi người nơi đây kinh hãi.
Quý Dạng: “Từng thích anh Tống Dương.”
HẾT CHƯƠNG 16.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...