Bóng đêm rất yên tĩnh, Kiều An Hảo không sao ngủ được.
Tuy không nói chuyện với nhau, nhưng Lục Cẩn Niên cảm giác được người phụ nữ trong lòng nhẹ nhàng động đậy, cũng biến cô mất ngủ, vì thế liền chậm rãi mở miệng: “Kiều Kiều, nhân lúc bụng em còn chưa to, chúng ta chuẩn bị hôn lễ đi.”
Kiều An Hảo không quay đầu lại, không hề mở mắt, âm thanh mềm mại: “Được.”
Khoảnh khắc im lặng, Kiều An Hảo lại mở miệng: “Lục Cẩn Niên, tìm thời gian thích hợp, anh đưa em quay lại Kiều gia một chuyến đi.”
Lúc cô đi đăng ký kết hôn, cũng không có hai bác biết, sau cùng là họ nhìn thấy tin tức trên mạng, nên gọi điện cho cô để xác minh lại, tuy lúc ấy bác gái không hề tức giận với cô, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, bác gái có hơi chút thất vọng.
Hiện tại cô mang thai, Lục Cẩn Niên cầu hôn với cô, bọn họ đều đã chuẩn bị cử hành hôn lễ, cô nên mang anh đi đến ra mắt họ rồi.
Lục Cẩn Niên trả lời: “Được.”
Im lặng một lúc, Lục Cẩn Niên còn nói: “Thế nhưng trước khi ra mắt hai bác, anh nghĩ nên đến gặp cha mẹ em.”
Trong lòng Kiều An Hảo rất ấm áp, cô nhìn anh, sau đó chỉ “Ừhm” một tiếng: “Cũng mau chóng đến gặp mẹ anh.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ ôm lấy cô.
Lại là một đoạn thời gian yên lặng, chợt đột nhiên Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi: “Kiều Kiều, hai bác của em có thích gì không?”
Kiều An Hảo nghĩ một lúc, nói mấy thứ linh tinh với anh, Lục Cẩn Niên không ngừng “Ừhm”, ghi nhớ dưới đáy lòng.
Vẫn đợi cho cô nói xong, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, hỏi một câu mà trong lòng mình đã chần chừ hồi lâu: “Vẫn còn, Kiều An Hạ, cô ấy thích cái gì?”
Lục Cẩn Niên nhắc đến Kiều An Hạ, trong lòng Kiều An Hảo không nhịn được có chút nặng nề.
Kiều An Hạ theo đuổi Lục Cẩn Niên hai lần, tuy bị từ chối, nhưng vẫn là đã từng thích, mà lúc Lục Cẩn Niên đi tìm Kiều An Hạ để hỏi về cô, Kiều An Hạ lại không nói cho anh biết, nói vậy nghĩa là trong lòng chị ấy khẳng định cực kỳ để ý việc Lục Cẩn Niên đã từng từ chối mình.
Cô nhiều lần từng muốn gọi điện thoại cho Kiều An Hạ nhưng là vẫn chưa có đủ can đảm, cô sợ mình và Kiều An Hạ vừa thấy mặt, tình chị em nhiều năm như vậy sẽ thành con số 0.
Nhưng là, nên tới thì sẽ phải tới, cho dù là cô muốn trốn tránh, nhưng vẫn nên đến lúc phải đổi mặt.
Kiều An Hảo áp chế đáy lòng lên xuống, nói mấy thứ trang sức và đồ đạc mà Kiều An Hạ thích, quần áo hay túi xách các loại, nói xong lời cuối cùng, Kiều An Hảo lại bổ sung thêm một câu: “Thôi, nếu anh muốn mua gì, em cùng đi với anh, anh chọn chưa hẳn là An Hạ sẽ thích.”
“Ừhm, được.” Tuy Kiều An Hảo chưa hề nói gì, nhưng là Lục Cẩn Niên vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô đang có chút phiền lòng vì Kiều An Hạ, anh im lặng một lúc, sau cùng liền kéo cô từ trong lòng mình ra, nhìn mắt cô nói: “Kiều Kiều, em đừng nghĩ quá nhiều, mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, anh đều đã ở bên cạnh em.”
Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, chính là sự lo lắng trong lòng, có ai đó hiếu được.
Lục Cẩn Niên nói, dường như mang theo một sức mạnh thần kỳ, để cho cô an lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...