Editor: Xiu Xiu
Sở dĩ ban đầu Hứa gia không trả giá, mà để Kiều gia trả giá, là vì hai năm qua Kiều gia phát triển rất tốt.
Nếu Kiều gia bắt buộc muốn lấy, rất nhiều người sẽ buông tay, như vậy, Hứa gia sẽ nhảy vào, tất nhiên có thể tiết kiệm được một khoản rất lớn.
Hàn Như Sơ dám làm khó cô như vậy, vẫn còn muốn mượn Kiều gia để trợ giúp Hứa gia, bà ta nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vì khiến người khác không nhìn ra sự bàn bạc trước của Kiều gia và Hứa gia, Bác trai của Kiều An Hảo còn cố ý báo giá hai lần sau khi Hàn Như Sơ ra giá.
“Ba triệu sáu trăm ngàn, lần một!”
“Ba triệu sáu trăm ngàn, lần hai!”
“Ba triệu sáu trăm ngàn, lần ba!”
Người chủ trì gõ cây búa tuyên bố: “Chúc mừng vật phẩm bán đấu giá chủ chốt của năm nay, đã thuộc về bà Hàn Như Sơ của Hứa thị.”
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hàn Như Sơ mỉm cười đứng lên, đi đến sân khấu.
Kiều An Hảo lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn, gửi cho Triệu Manh, đơn giản chỉ có hai chữ cái: “OK”
Người chủ trì cầm tay Hàn Như Sơ, sau đó đưa microphone cho bà, Hàn Như Sơ đoan trang đại lượng chỉ nói hai câu đơn giản, người chủ trì cười nói: “Hiện tại mời người điều khiển chương trình lấy hợp đồng chuyển nhượng mang lên sân khấy, để bà Hàn Như Sơ ký trước mặt mọi người, xác nhận vật phẩm, sau đó chiếc tủ âm tường này liền thuộc về bà.”
Theo lời của người chủ trì, cả hội trường liền vang lên tiếng nhạc.
Người điều khiển chương trình mặc sườn xám màu hồng nhạt cầm hợp đồng đi lên sân khấu, người chủ trì tự mình đưa bút cho Hàn Như Sơ, lúc bà chuẩn bị ký tên, đột nhiên tiếng nhạc liền im bặt.
Người chủ trì có chút buồn bực nhìn quanh hậu trường, giơ microphone lên, hỏi một câu “Sao thể”, nhưng microphone lại bị cắt đứt, người phía dưới không hề nghe được gì.
Hội trường liền vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Người chủ trì nhấp miệng muốn nói gì đó với hậu trường, sau đó liền xoay người, cúi đầu xin lỗi với người bên dưới, cô vừa mới đứng thẳng người dậy, cả hội trường liền vang lên tiếng: “Tại sao bà lại làm như vậy? Bà...”
“Cậu không thấy mình đã làm Hứa Gia Mộc – người từng cứu cậu một mạng người thất vọng sao? Mấy năm nay Gia Mộc đối xử tốt với cậu như vậy, cậu đã quên hết rồi sao? Tới cùng là cậu có lương tâm hay không?”
Câu đầu tiên là giọng nam, câu thứ hai là giọng nữ.
Tất cả mọi người nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, nhưng lại trong phút chốc không nhớ ra được là ai, vẻ mặt có chút khó hiểu, âm thanh đang xì xào bàn tán dần nhỏ đi.
Ngay cả người chủ trì đứng trên sân khấu cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng bên trong lời nói lại nhắc đến ba chữ “Hứa Gia Mộc”, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh.
Hứa Gia Mộc nhíu mày, vẻ mặt có chút mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng không đợi mọi người khôi phục lại tinh thần, âm thanh lại nhẹ nhàng vang lên lần nữa, vẫn là giọng nam vừa nãy: “Hàn phu nhân, có phải bà muốn nói những lời này không?”
Hàn phu nhân... Hứa Gia Mộc... trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người đang đặt trên người Hứa Gia Mộc liền dời sang người Hàn Như Sơ.
Hóa ra giọng nữ trong cuộc đối thoại này là bà ta.
“Tôi có thể nói rõ ràng với Hứa Gia Mộc, tôi làm việc này không thẹn với lương tâm! Bà? Hàn phu nhân, bà có thể giống như tôi không, bình thản mở miệng nói hết mọi chuyện với Hứa Gia Mộc, người làm mẹ như bà không thấy thẹn với lương tâm sao?” Vẫn là giọng nam, tuy chỉ là nghe lại, nhưng âm sắc vẫn hoa lệ, lại ẩn chứa một sức mạnh bức người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...