"Dù sao bạn trai của Lâm Thi Ý có thể dùng nhiều tiền như vậy, xem ra vẫn còn có chút khả năng..."
"Bạn trai cô ta có khả năng, em cũng quan tâm sao?" Lục Cẩn Niên gắp một khối thịt cá, vừa nhặt xương, vừa nhẹ nhàng mở miệng, cắt đứt lời của Kiều An Hảo khiến nửa câu còn lại của cô "Lỡ gây thù hằn trên thương trường cho anh" cứng rắn nghẹn trong cổ họng.
Kiều An Hảo nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên ước chừng năm giây, mới phản ứng được ý nghĩa lời nói của anh, bất chợt ánh mắt trở nên sáng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần: "Lục Cẩn Niên, anh đang ghen hả?"
Nháy mắt Lục Cẩn Niên chuyển tầm mắt từ thịt cá đến trên mặt Kiều An Hảo, trợn mắt nhìn cô: "Em cảm thấy, loại đàn ông mà cô Lâm coi trọng xứng đáng để anh ghen sao?"
Ai da... Rõ ràng ai trợn mắt nhìn, nhưng thế nào lại cảm thấy vui trong lòng vậy chứ?
Kiều An Hảo cong môi, bởi vì ăn hột tiêu, bờ môi cực kỳ đỏ hồng: "Rõ ràng anh đang ghen, bởi vì em nhắc đến bạn trai cô ta anh mới ăn..."
Kiều An Hảo định nói chữ "Dấm" còn chưa nói hết, bất chợt, Lục Cẩn Niên gắp miếng thịt cá đã gỡ xương, trực tiếp nhét vào trong miệng của cô, lại một lần nữa chặn lời của cô lại.
Lúc Kiều An Hảo nuốt thịt cá, rõ ràng thấy trên mặt Lục Cẩn Niên trắng nõn trở nên u ám, cô không nhịn được nở nụ cười, kết quả lại rước lấy cái nhìn chằm chằm áp bức, cô vội vàng cắn môi, ngưng cười, nhưng mà ánh mắt lại híp lại thành hình lưỡi liềm, thoạt nhìn cô xinh đẹp mê người, khiến Lục Cẩn Niên không nhịn được xoay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên mặt một màn đỏ ửng, trở nên rõ ràng hơn một chút.
Chẳng qua, mặc dù Lục Cẩn Niên dửng dưng nói những lời đảm bảo kia, Kiều An Hảo vẫn như cũ còn có chút không xác định, sợ Lục Cẩn Niên vì mình nói những lời đó mà giận, cho nên lúc ăn xong con tôm cuối cùng trong chén, còn khéo léo mở miệng, hỏi một câu: "Lục Cẩn Niên, có phải buổi chiều em quá đáng không?"
Lục Cẩn Niên bóc xong vỏ con tôm cuối cùng, nhét vào trong miệng Kiều An Hảo, rút khăn giấy, chậm rãi lau tay của mình, giọng nói thong thả rồi lại xen lẫn sự dung túng và cưng chiều vô hạn: "Anh không ngại em quá đáng."
Anh thật sự không ngại em quá đáng.
Ngược lại, anh rất thích em quá đáng như vậy.
Khiến anh có cảm giác, anh không thể thiếu vắng trong thế giới của em.
Anh yêu em, anh thích em, anh muốn bên cạnh em cả đời... Đây đều là những câu nói lãng mạng tình cảm, tùy tiện có thể nói ra, cũng có thể khiến cho lòng người cảm động.
Nhưng mà, Lục Cẩn Niên lại nói: Anh không ngại em quá đáng.
Kiều An Hảo nghĩ, đây rốt cuộc là câu nói cô cảm thấy là lời lẽ đẹp đẽ nhất, ấm áp nhất trên thế gian này.
Mặc dù cô không tin Lâm Thi Ý nói những lời đó, nhưng vẫn bị câu nói kia của Lâm Thi Ý ảnh hưởng, "Kết hôn sao, ngay cả nhẫn kết hôn cũng không mua cho cô?" Chạm đến chỗ tổn thương nhất của cô.
Rời đi phim trường dọc theo đường đi, cô vẫn lặp đi lặp lại với mình, Lâm Thi Ý muốn thấy cô khổ sở, cô không thể khổ sở, bằng không sẽ trúng kế cô ta.
Hơn nữa, không phải chỉ là nhẫn kết hôn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...